Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 73.3: Hắn là phu lang của ta!



Cái mũi chua xót, suýt nữa thì rơi lệ, nhìn Cố Khinh Hàn trấn định tự nhiên, chỉ huy ám vệ tiếp tục rời khỏi, Vãn Dung công tử càng thêm tự ti, thì ra là y kém cỏi như vậy, đến bây giờ y mới phát hiện!

Hơn nữa, hiện tại, y còn là một người bị thương, không chỉ không giúp được gì, còn sẽ trở thành trói buộc, các nàng điều động nhiều người cứu Cố tiểu thư như vậy, nếu bởi vì y, mà thất bại trong gang tấc, vậy chẳng phải là.. Không được, y nhất định phải tìm một cơ hội, rời khỏi Cố tiểu thư, y không thể trở thành trói buộc của Cố tiểu thư!

"Cố tiểu thư!"

"Làm sao vậy?" Cố Khinh Hàn cúi đầu nhìn Vãn Dung công tử không ngừng vặn vẹo.

"Ngươi, ngươi thả ta xuống dưới đi, tự ta có thể đi!"

"Ngươi bị thương rất nặng, ta ôm ngươi là được!"

Vãn Dung công tử còn muốn nói gì, trong không khí, vài đạo hắc ảnh lóe lại đây.

Ở thời điểm y còn chưa có phản ứng lại, năm ám vệ bên cạnh Cố Khinh Hàn, lập tức có ba người nghênh diện đi lên, còn lại hai người buông Ám Bạch ra, đứng ở hai bên trái phải, bảo vệ Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn thử đếm, có sáu sát thủ, sáu sát thủ này, dường như còn lợi hại hơn so với những thích khách che mặt ban nãy.

Nhìn giữa sân, đám ám vệ bởi vì người bị trọng thương, lại là lấy một địch hai, trên người lại không nhịn được lại ăn mấy đao, dần dần rơi xuống hạ phong. Rất nhiều lần chật vật tránh thoát nguy hiểm.

Cố Khinh Hàn đang muốn bảo hai người Ám Hắc bọn họ đi qua hỗ trợ, trong không khí, lại một đạo hơi thở lớn mạnh truyền đến.

Luồng hơi thở này vừa xuất hiện, toàn bộ thân mình Cố Khinh Hàn ngẩn ra, bình tĩnh đứng ở nơi đó, trên mặt, là ngưng trọng chưa từng thấy.

Một tay đặt Vãn Dung công tử xuống dưới mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn, đi từng bước một về phía nữ tử hắc y.

Là nàng ta, ngày đó bị nhốt trong trận pháp, Cổ công công đuổi theo kẻ địch, nữ tử này xuất hiện giữa chừng, đánh một trận lớn với cô.

Võ công của nữ tử hắc y này sâu không lường được, khi đại chiến cùng nàng ta ngày đó, tuy rằng đánh nàng ta đến nỗi thảm bại mà chạy, nhưng chính mình cũng là bị thương nhẹ.

Nếu, võ công trên người cô vẫn còn, căn bản không cần phải sợ nàng ta, mà nay..

Chỉ sợ, năm ám vệ của cô cùng nhau lên, đều không đối phó được với nàng ta đi!

"Chúng ta lại gặp mặt!"

"Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt!"

"Sau lần này, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại!"

Cố Khinh Hàn cười sang sảng, ẩn ẩn mang theo khí phách: "A, tại sao ta lại cảm thấy, sau lần này, chúng ta vẫn sẽ gặp lại?"

Con mắt nữ tử hắc y rất lạnh, lạnh nhạt sâu thẳm, không nhìn ra một chút cảm xúc, nhưng Ám Hắc chính là vô cớ cảm giác, nữ nhân này không đơn giản, hơn nữa không phải người y có thể đối phó, nếu y và Ám Bạch không bị thương mà nói, hai người hợp lực có lẽ còn có thể chiến một trận, hiện giờ, một người hôn mê bất tỉnh, một người thân bị trọng thương, y một chút cũng không có nắm chắc thắng được nàng ta!

Trong lòng không khỏi sốt ruột, tổ ám vệ thứ ba đi đâu? Làm sao đến bây giờ còn chưa có tin tức?

"Chủ tử, ngài đi trước, nơi này thuộc hạ cản lại!"

Cố Khinh Hàn phất phất tay: "Các ngươi không ngăn được nàng ta!"

"Thật ra, ta vẫn luôn rất tò mò, là ai điều động bút tích lớn như vậy, muốn cái đầu này của ta? Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta không?"

"Tới chỗ Diêm Vương rồi, có lẽ sẽ có người nói cho ngươi!"

"Vậy sao? Ta nghĩ, Diêm Vương còn chưa có cái bản lĩnh giữ ta lại!"

"A, tuy rằng ta không thích nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng mà mệnh lệnh khó cãi!" Đôi mắt lạnh nhạt bất động nhìn chằm chằm vào Cố Khinh Hàn: "Chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, những người này, ta sẽ để các nàng an toàn rời đi!"

Cố Khinh Hàn cười cuồng vọng: "Ha ha ha, ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp ta, biết ngươi có bản lĩnh, cứ việc lên là được!" Thôi đi, cho dù nữ tử hắc y chịu thả các nàng đi, còn sát thủ che mặt khác thì sao, các nàng có thể buông tha sao? A, cô lại không phải đồ đầu heo Đoạn Ảnh kia, dễ lừa như vậy!

Nữ tử hắc y cũng không nói nhiều, ngưng tụ nội lực lên trên thân kiếm, mũi kiếm chỉ vào Cố Khinh Hàn, mũi chân nhún một cái, người từ phía xa, lao lại đây.

Ám Hắc cả kinh, đao dẹt trong tay, vội vàng tiếp đỡ.

"Răng rắc" thanh âm đao kiếm va chạm, đao dẹt của Ám Hắc nứt ra một cái khe, gan bàn tay đang nắm chuôi đao tê rần, suýt chút nữa không cầm nổi đao dẹt.

"Rầm rầm rầm" hai bóng dáng màu đen của Ám Hắc và nữ tử hắc y quấn vào nhau, chỉ thời gian một lát đã giao thủ mấy chục chiêu.

Ám Hắc vung vẩy đao dẹt, một đao lại một đao đánh tới, nữ tử hắc y chỉ là nhẹ nhàng dùng kiếm khều một cái đã khều đao dẹt ra ngoài, ánh mắt lạnh nhạt có chút thưởng thức nhìn Ám Hắc.

Y cũng không muốn tổn thương đến người vô tội, chỉ là muốn tính mạng bạo quân kia, cho nên đối với Ám Hắc, y chỉ là đẩy đao dẹt của hắn ra, cũng không có ra tay đánh vào chỗ hiểm.

Chỉ là ám vệ này, thật sự quá khó chơi, mỗi lần đánh bay hắn ra ngoài, lập tức lại lê thân thể trọng thương, lao lại đây, sống chết quấn lấy, không cho y tới gần bạo quân kia, tức giận đến nỗi y múa kiếm đánh thẳng qua.

Bên kia, ba ám vệ cuối cùng vẫn là không địch lại nữ tử che mặt, trong đó có một ám vệ, bị nữ tử che mặt đá thật mạnh ra xa, ngã xuống đất không dậy nổi. Rồi sau đó, nữ tử che mặt nhào về phía Cố Khinh Hàn, ám vệ bên cạnh Cố Khinh Hàn vội vàng tiếp chiêu.

Lúc này, chỉ có hai người Cố Khinh Hàn, cùng Vãn Dung công tử không có giao chiến, yên lặng nhìn trận đánh trong sân.

Đột nhiên, Cố Khinh Hàn, mũi chân móc một cái, móc roi dài trên người Ám Bạch lên, cầm ở trong tay.

Vung roi, đột nhiên quất mấy thích khách che mặt, ở thời điểm khẩn cấp cứu hai ám vệ.

Roi của cô, vung đến rung động ào ào, mỗi một roi quất qua, đều mang theo khí phách che trời lạnh lẽo. Roi dài, vung vẩy ở trên tay cô, như một tinh linh nhảy lên, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, chỉ là một roi nhẹ nhàng quất qua, lại mang theo uy lực vô cùng lớn.

Sáu sát thủ che mặt, một người không chú ý, bị roi dài trong tay cô, đánh ngã xuống đất, quần áo trên người bị roi dài quất đến nỗi rách nát không chịu nổi, từng giọt máu tươi tràn ra.

Bên này, nữ tử hắc y vừa vặn đánh Ám Hắc một quyền, đánh Ám Hắc đến nỗi thân thể toàn máu, rốt cuộc không bò dậy được.

"Ta đang nói, ngươi làm sao lại cuồng vọng như vậy, thì ra ngươi cưỡng ép ngưng tụ nội lực, ngươi không sợ bị phản phệ sao?"

"A, không khôi phục, chẳng lẽ chờ sau khi các ngươi giết, mới khôi phục sao?" Cố Khinh Hàn cười lạnh.

Nữ tử hắc y mím môi, con mắt lạnh nhạt, vô tình nhìn chằm chằm Cố Khinh Hàn, sau một lúc lâu, cười khặc khặc: "Cho dù ngươi cưỡng ép ngưng tụ thì thế nào? Võ công của ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục được một phần mười, hơn nữa không kiên trì được bao lâu, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?"

Cố Khinh Hàn không nói, chỉ là cười một cái, bỗng nhiên, cầm chặt roi dài trong tay, tay cầm roi lật một cái, "vút" một tiếng, quất qua. Roi kia đặt ở trong tay cô, bỗng nhiên như có sự sống, giống như mọc thêm đôi mắt, vút vút vút, không ngừng quất tới.

Mỗi một roi, nhìn như đơn giản, thật ra đều ẩn chứa sát ý ngập trời, mỗi một roi, đều lấy chỗ người thường không tưởng tượng đến, bất ngờ quất qua.

Vẻ mặt nữ tử hắc y nghiêm lại, dường như không nghĩ tới, tuy rằng Cố Khinh Hàn chỉ khôi phục một phần mười, lại có công lực cao thâm bậc này, rất nhiều lần, đều suýt chút nữa trúng roi.

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Cố Khinh Hàn, hắc y thiếu nữ thu lại tâm tư, trường kiếm ở không trung vẽ ra mấy hoa kiếm, dựng lên trong không trung, đâm tới Cố Khinh Hàn.

Sáu sát thủ che mặt bị thương, nhìn thấy Cố Khinh Hàn cố hết sức quấn lấy nữ tử hắc y, vung trường kiếm lên, đạp khinh công, nháy mắt tấn công về phía sau lưng Cố Khinh Hàn.

Ám vệ từ sau khi Cố Khinh Hàn giao thủ cùng nữ tử hắc y, bèn không để ý thương thế trên người mình, một lòng quan sát hai người, chuẩn bị ở thời điểm nguy hiểm nhất, cứu chủ tử nhà mình, cho dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.

Lúc này, nhìn thấy sáu sát thủ che mặt, sát khí bừng bừng tấn công về phía Cố Khinh Hàn, sôi nổi nhảy vào chiến trường, cản được sáu sát thủ che mặt.

Vãn Dung công tử khẩn trương nhìn Cố Khinh Hàn, con ngươi theo động tác của nàng mà chuyển động. Bất chấp trọng thương trên người mình, vội vàng đỡ thân cây đứng lên, lo lắng sốt ruột nhìn chiến trường. Lông mày đẹp nhăn thành hình chữ xuyên (川).

"Bịch" Cố Khinh Hàn bị vỗ một chưởng mạnh, thân mình bay ngược ra ngoài, bịch một tiếng đâm vào trên cây cổ thụ, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Mà cây cổ thụ kia bởi vì bị Cố Khinh Hàn va chạm rất mạnh, thân cây liên tiếp lay động vài cái.

Cố Khinh Hàn vừa ngã xuống, trong nháy mắt, một thanh trường kiếm ngân quang lấp lánh, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được tấn công về phía Cố Khinh Hàn. Mắt mọi người đều là co rụt lại. Muốn cứu cũng không tới kịp.

Vãn Dung càng là sợ tới mức thân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ám Bạch không biết tỉnh lại từ khi nào, năm ngón tay cong thành trảo, đẩy Cố Khinh Hàn sang bên cạnh, thân mình ngồi xổm, bốc một nắm đất, ném vào mặt nữ tử hắc y.

"Chủ tử đi mau, nơi này có chúng ta chống đỡ!" Ám Bạch nói xong những lời này, đồng thời đẩy Cố Khinh Hàn về phía trước, tự mình nhanh chóng từ trên mặt đất, nhặt một cái trường kiếm lên.

"Ầm ầm ầm" đánh với nữ tử hắc y mấy chiêu. Dùng tính mạng của mình ngăn cản nữ tử hắc y.

"Chủ tử đi về hướng đông, tổ ám vệ thứ ba ở phía đông, đang tới rồi!" Ám Bạch vừa nói xong, đồng thời, eo phía sau bị chém một đao thật mạnh.

Không đợi Cố Khinh Hàn đáp lại, Ám Hắc một đao đẩy sát thủ che mặt ra, kéo Cố Khinh Hàn chạy về phía đông: "Chủ tử tồn tại mới là quan trọng nhất, bằng không chết nhiều ám vệ như vậy đều là uống phí!"

Vốn dĩ nhìn thấy ám vệ liều chết bảo vệ cô, Cố Khinh Hàn còn do dự, hiện giờ, lại không do dự nữa, kéo Vãn Dung công tử một cái, chạy về phía đông.

Đợi sau khi Cố Khinh Hàn và Vãn Dung công tử đi rồi, Ám Hắc dừng bước chân lại, ánh mắt lóe mấy lóe, cung kính vái chào với bóng dáng Cố Khinh Hàn, chủ tử, thật xin lỗi, Ám Hắc về sau không thể bảo vệ ngài!

Áp xuống chua xót trong lòng, xoay người, nhìn nữ tử hắc y sắp đuổi theo, cười lạnh lùng.

"Muốn giết chủ tử, thì phải dẫm qua thi thể ta trước đi!"