Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 73.1: Hắn là phu lang của ta!



"Vãn Dung giống như cây lục bình, phập phập phồng phồng, không ngừng trôi dạt, không biết liệu có thể bị mất trong sạch hay không!" Vãn Dung cười thảm một tiếng, kéo chặt quần áo Cố Khinh Hàn.

"Vãn Dung cái gì cũng không có, chỉ có một cái mạng ti tiện, có thể chắn kiếm thay Cố tiểu thư, là vinh hạnh của Vãn Dung, Cố tiểu thư đừng tự trách, càng không cần để ý đến Vãn Dung, đưa theo Vãn Dung chỉ càng thêm trói buộc."

Nghe vậy, Cố Khinh Hàn càng ôm chặt Vãn Dung hơn: "Nghĩ cái gì đấy? Ngươi còn trẻ, sinh mệnh còn rất dài, còn có rất nhiều thời gian, chỉ cần ngươi chịu đựng qua đêm nay, ta sẽ đến Quần Phương Quán, chuộc thân cho ngươi!"

Thân mình Vãn Dung công tử ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch không thể tưởng tượng nổi, nhìn Cố Khinh Hàn.

Nàng, nàng đang nói cái gì? Nàng muốn chuộc thân cho y? Y có phải đang nằm mơ hay không?

"Đôi mắt trừng lớn như vậy làm cái gì? Làm sao? Là khinh thường ta, cảm thấy ta không có cái bản lĩnh chuộc thân cho ngươi sao?" Cố Khinh Hàn cười nghiền ngẫm, làm không khí ấm áp một chút.

Vãn Dung công tử nóng nảy, trên người ôn tồn lễ độ, xử sự không loạn, sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vội vàng nói: "Không, làm sao có thể đâu, Vãn Dung từ trước đến nay đều không hề khinh thường Cố tiểu thư, chưa từng có.. Khụ khụ.."

Có lẽ bởi vì Vãn Dung công tử quá vội, khẽ động vào miệng vết thương trên người, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, hít hà một hơi. Cố Khinh Hàn cả kinh, vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn.

"Ngươi đừng nói chuyện, mau nghỉ ngơi một chút, dưỡng tốt tinh thần, ta vừa nãy chỉ là nói đùa với ngươi!"

Sau khi Vãn Dung công tử ho nhẹ vài tiếng, thân thể vô lực rũ xuống, dựa vào trong lòng Cố Khinh Hàn, nghe tiếng đập của trái tim của nàng, từng tiếng từng tiếng thình thịch mạnh mẽ, đập thật sự vang, rất vang.. Y cảm thấy, tiếng tim đập của nàng, mới là khúc nhạc hay nhất trên đời này.

Nhắm mắt lại, khóe môi vô thức giương lên, ngửi mùi hương trên người nàng, dần dần tiến vào trong mộng.

Một giấc này, ngủ thật sự sâu, thật ấm áp, sau khi nhà mình xảy ra biến cố, lần đầu tiên ngủ an tâm đến như vậy.

Cho đến khi, bên tai vẫn luôn truyền đến tiếng đánh của đao kiếm, cùng với thanh âm quát tháo, mới đánh thức y, nhíu nhíu mày, chậm rãi mở to mắt.

Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy mình vẫn còn ở trong lòng Cố Khinh Hàn, trước sau không đổi vẫn ôm lấy tay nàng, cười ấm áp, trong lòng toàn là ngọt ngào. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Khinh Hàn, chỉ thấy nàng đang hết sức chăm chú nhìn phía trước, lông mày đẹp hơi hơi nhíu lại, trong mắt lập loè sầu lo.

Vãn Dung công tử theo ánh mắt nàng nhìn về phía trước. Chỉ thấy, phía trước đều là bóng người chớp động dày đặc, chân tay lẫn máu tươi văng tung tóe đầy trời, mà trên mặt đất, một mảng máu tươi, xác ở khắp nơi.

Vãn Dung công tử hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn, nhìn chăm chú một cái, những người này, có một nhóm là thích khách che mặt, có một nhóm, ăn mặc giống như Ám Hắc bọn họ, chắc là người của Cố tiểu thư. Tuy rằng, y không hiểu võ công, nhưng vẫn nhìn ra được, những người này, mỗi người đều là cao thủ, thân pháp linh hoạt, mỗi một kích đánh qua, đều là mang theo sát khí đầy trời.

Số lượng thích khách che mặt dày đặc, đếm không hết, nhưng đám ám vệ thắng ở thân pháp linh hoạt trong người, chiêu thức kỳ lạ, cho nên trước mắt, hai bên còn có thể liều mạng.

Nhưng Vãn Dung dù ít dù nhiều cũng biết, nếu thời gian càng lâu, tất nhiên là sát thủ che mặt lợi hơn một chút. Mặc dù ám vệ liều chết chống cự, cũng sẽ dần dần rơi vào hạ phong đi!

Ám Hắc, Ám Bạch cũng không hề ra tay, chỉ là bày ra trạng thái bảo vệ Cố Khinh Hàn ở bên trong. Mà ở trái phải bọn họ, còn có mấy ám vệ, xếp thành vòng tròn, lần thứ hai vây quanh các cô thành một vòng.

Vãn Dung công tử không khỏi có chút nghi hoặc, Cố tiểu thư rốt cuộc là người nào? Tại sao lại có người muốn giết nàng, mà nàng lại có nhiều sĩ tử che chở như vậy!

Đừng nói là người bình thường, ngay cả Đoạn tiểu thư cũng không có nhiều ám vệ bồi dưỡng riêng như vậy đi?

"Ngươi tỉnh rồi? Có tốt hơn một chút nào hay không?"

Bên tai, nghe được thanh âm của Cố Khinh Hàn, Vãn Dung công tử vội vàng định thần, nhìn về phía Cố Khinh Hàn.

"Đừng sợ, không sao đâu!"

Cố Khinh Hàn thuận miệng nói ra một câu, ở trong lòng Vãn Dung công tử, lại là điều trấn an lớn nhất. Khiến tâm trạng lo lắng của Vãn Dung nháy mắt bình tĩnh trở lại, Cố tiểu thư nói không sao, thì nhất định sẽ không sao!

Cố Khinh Hàn nhìn chằm chằm trận đánh nhau phía trước, trong mắt tinh quang lập loè. Nguyên thân thế mà còn có một đám ám vệ lợi hại như vậy, xem ra mình vẫn là có lời, tuy rằng ám vệ không nhiều lắm, nhưng mỗi người lấy một địch mười, đều là tinh binh, tướng tài a!

Những thích khách che mặt đó, một ngày không diệt, sẽ là cuộc sống hàng ngày bất an, hôm nay nếu đối mặt với các nàng, chỉ là thị vệ bình thường, chỉ sợ còn chưa đủ cho người ta giết thịt đi!

Mắt thấy, sắp có thể đánh bại đám thích khách che mặt tiếp theo kia, trong rừng, đột nhiên truyền ra tiếng sáo "ba dài hai ngắn" (mang ý nghĩa nguy hiểm, chết chóc), theo tiếng sáo mà đến còn có âm thanh "ti" "ti" "ti" xuyên qua không khí.

Trong lòng Cố khinh Hàn có một loại dự cảm không may, chỉ sợ người tới không có ý tốt. Bế Vãn Dung công tử lên một cái, cất bước đi về hướng đế đô, một bên trầm giọng nói: "Rút!"

Theo một tiếng dứt lời này của cô, đám ám vệ, hoặc phía trước mở đường, hoặc phía sau yểm hộ, đi theo Cố Khinh Hàn.

Thanh âm cây sáo càng ngày càng vang, càng ngày càng gần, tiết tấu cũng càng lúc càng nhanh. Cố Khinh Hàn mới vừa đi được vài bước, thanh âm "ti ti" càng vang.

Không nhịn được dừng bước chân lại, yên lặng nghe thanh âm "ti ti" này. Đột nhiên, sắc mặt Cố Khinh Hàn đại biến, đám ám vệ, sắc mặt mỗi người cũng là đại biến, chỉ thấy, bốn phương tám hướng, dày đặc, đủ loại bầy rắn, chen chúc mà đến, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thanh âm "ti ti" kia chính là từ trong miệng chúng nó truyền ra tới.

"Chủ tử, những con rắn này, dường như đa phần đều có độc!"

Một câu, kéo suy nghĩ của Vãn Dung lại. Quay đầu nhìn một cái, suýt chút nữa dọa ngất y.

"Chủ tử, thuộc hạ mở một con đường cho ngài, yểm hộ ngài đi trước!" Ám Bạch vội vàng khom người, dò hỏi ý của Cố Khinh Hàn.

"Không được, đừng nói mở một đường sẽ chết rất nhiều người, cho dù mở, cũng không vượt qua được tốc độ của những con rắn độc này!" Cố Khinh Hàn nhíu mày, đôi mắt nhìn trái phải, quan sát đàn rắn này, "sàn sạt sạt", sắp đến gần các cô. Đột nhiên, đôi mắt lo lắng của Cố Khinh Hàn vội vàng cố định ở trên một cây cổ thụ. Vô cùng vui sướng: "Các ngươi lập tức đốt một cây đuốc, dùng lửa để dọa những con rắn độc này đi!"

Nghe được Cố Khinh Hàn nói, ám vệ có mặt đều trong thời gian ngắn nhất, hoặc bẻ, hoặc là nhặt một cành cây, gậy gỗ, dùng mồi lửa châm lửa. Mới vừa châm một cái, rắn độc dày đặc vội bò như bay tới gần, mỗi con đều phun lưỡi rắn, ngẩng đầu mổ tới.

Đám ám vệ vội vàng đem cây đuốc trong tay vung vẩy, bày ra trạng thái bao vây, bảo hộ Cố Khinh Hàn ở bên trong, cây đuốc vung vẩy liên tiếp, làm bầy rắn bốn phương tám hướng vọt tới, sợ tới mức rụt rụt thân mình.

Nhìn đám ám vệ dùng ánh lửa dọa đàn rắn độc lùi lại. Cố Khinh Hàn còn chưa kịp thở ra một hơi, tiếng sáo "ba dài hai ngắn" kia, lại vang lên, tiếng sao vang lên có chút dồn dập, dường như đang ra lệnh cho đàn rắn công kích.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng sáo này, bầy rắn, tuy rằng sợ hãi ánh lửa, nhưng vẫn là chậm rãi bò lên phía trước, bò từng bước một tới gần bọn họ.

Ánh lửa, chỉ có thể tạm thời làm bầy rắn dừng lại, cũng không thể ngăn cản bọn chúng bò tới, ánh lửa đi qua, rắn độc dày đặc, vẫn là không ngừng vọt tới, không ngừng tới gần.

Trên tay, tay áo bị người ra sức nắm chặt, Cố Khinh Hàn cúi đầu nhìn một cái, Vãn Dung công tử đang sợ hãi nắm chặt áo của cô, vẻ mặt khẩn trương nhìn đàn rắn bốn phương tám hướng.

Mày nhăn thành chữ hình chữ xuyên (川). Những con rắn này, căn bản chính là có người khống chế, muốn đẩy lui bầy rắn này, nhất định phải ra tay từ trên người thổi sáo kia. Chỉ là bọn cô hiện tại đều bị bao vây, cô lại mất đi võ công, muốn lao ra khỏi bầy rắn, tìm ra người thổi sáo này, chỉ sợ là khó a!

"Ám Hắc, Ám Bạch, tìm một điểm đột phá, mở ra một con đường, mau rời khỏi rừng cây này!"

"Vâng, chủ tử!"

Nghe được Cố Khinh Hàn phân phó, hai người Ám Hắc, Ám Bạch vội vàng huy động cây đuốc trên tay, lấy roi dài cùng với đao dẹt trên người ra, vung roi lên, lập tức có mấy chục con rắn độc bị roi quất thành hai nửa, hoặc là bị đao dẹt chém thành vài khúc, lác đác lưa thưa đều là chặt đứt một nửa thân mình, thân rắn còn đang không ngừng giãy giụa.

Mọi người đều cẩn thận, rất sợ bị rắn độc cắn một cái, sau đó hồn về cửu thiên.

Đáng tiếc, bầy rắn quá nhiều, mỗi con đều ở một bên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mọi người. Cho dù có cẩn thận, cũng có hai, ba ám vệ, bị rắn độc cắn được. Chỉ mới vừa cắn một cái, không đợi mọi người kịp phản ứng, ám vệ đã về hồn cửu thiên rồi.

Ám vệ bị cắn chết, lập tức có vòng ám vệ thứ hai bảo vệ ở ngoài vòng thứ nhất, thay thế vị trí của bọn họ. Chỉ là mọi người càng thêm cẩn thận, chỉ cần bầy rắn hơi tới gần, sẽ dùng cây đuốc, hoặc là đại đao trong tay chém tới.

Ám Hắc, Ám Bạch cũng coi như lợi hại, cùng lắm một lát, đã mở ra một con đường máu, đi trước mở đường, đưa đám người Cố Khinh Hàn đánh bất ngờ mà ra.

Không biết giết bao nhiêu rắn độc, chạy bao nhiêu đường, Cố Khinh Hàn chỉ biết, những con rắn này giết mãi không hết, giết một đám lại còn có một đám khác. Nhìn phía trước dày đặc, khi thấy lại tới một bầy lại một bầy rắn, không nhịn được muốn mắng cả mẹ! Đệch! Rốt cuộc là đứa vương bát đản nào, thổi cái sáo gì, có phải toàn bộ rắn ở Lưu quốc đều bị đưa tới hay không?

Tiếng sáo "ba dài hai ngắn" đột nhiên cất cao, sắc bén. Bầy rắn có mặt sau khi nghe thấy tiếng sáo sắc bén này, không hề phun lưỡi rắn, vận sức chờ phát động, mà là một đám chen chúc mà lên, có độc, không có độc, rắn to, rắn nhỏ, dày đặc, khiến người ta nhìn dè chừng đến nỗi phát hoảng.

Đám ám vệ rút đao kiếm ra, liều mạng ngăn cản bầy rắn tới gần Cố Khinh Hàn. Nháy mắt, toàn bộ cánh rừng, đao kiếm cùng đàn rắn bay múa loạn xạ, thi thể đứt gãy, máu tươi vương vãi, mùi máu tanh từ cánh rừng khuếch tán ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn nhìn, trời cũng sắp sáng, mà ám vệ bên cạnh cũng ngã xuống một mảng. Trong lòng quýnh lên, không được, còn tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này!

Quát lên một tiếng: "Ám Hắc, Ám Bạch, các ngươi có nắm chắc xông ra vòng vây, bắt được người thổi sáo điều khiển rắn không?"

Ám Hắc, Ám Bạch lại giết mấy con rắn độc cuối cùng mới di chuyển qua, cung kính nói với Cố Khinh Hàn: "Thuộc hạ cố hết sức thử một lần!"

"Được, ta lệnh cho các ngươi, bất luận như thế nào, băm người thổi sáo kia cho ta!"

"Vâng!"

Đao dẹt trên tay Ám Hắc, không lưu tình chút nào, che trời lấp đất bổ về phía đàn rắn, nhất định phải lao ra một con đường máu, bắt được người thổi sáo, Ám Bạch vội vàng kéo hắn một cái: "Ta đi, ngươi ở lại nơi này bảo vệ chủ tử, tính mạng của chủ tử quan trọng hơn tất cả!" Dứt lời, cũng mặc kệ Ám Hắc có đồng ý hay không, roi dài trong tay giơ lên thật cao, vung qua, lại có mấy chục con rắn độc đứt thành từng đoạn, một mạch đi ra, gần như tất cả các loại rắn độc đều chết ở dưới roi của nàng, mà nàng lại giống như một Tu La ác sát, không người nào có thể chống lại, một đường quét ngang đi qua.