Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 71.2: Máu nhuộm hồ Bích Ba



Cười chua xót, cho dù Cố tiểu thư có ưu tú như thế nào, cũng không thể nào vì y mà đắc tội với tam hoàng nữ, huống chi, thời gian bọn họ quen biết cũng không dài.

Chỉ là lửa nóng trên người tam hoàng nữ, còn có đôi tay tự do, làm y chỉ cảm thấy thẹn.

Cười tự giễu, y lo lắng những thứ này làm cái gì, nếu tam hoàng nữ còn làm động tác gì quá đáng, hôm nay cùng lắm thì y sẽ vẩy máu trên hồ Bích Ba.

Tuy rằng Cố Khinh Hàn cúi đầu, hàm răng lại nghiến mạnh đến nỗi kêu ken két, đây rốt cuộc là muội muội nhà ai? Làm sao lại làm người ta ghê tởm như vậy? Cô gặp vận xui gì, gần đây chung quy toàn đụng phải sắc nữ!

Cô biết muội muội Nạp Lan Văn nhà mình, là con cháu ăn chơi trác táng háo sắc, nhưng nghe nói chung quy cũng chỉ là nghe nói, cũng không có tận mắt nhìn thấy, hiện giờ tai nghe mắt thấy, không nhịn được muốn băm cặp tay heo kia của nàng ta, móc đôi mắt của nàng ta, xem nàng ta còn nhìn thế nào?

"Đi cùng bổn vương thôi, bổn vương nạp ngươi làm tiểu thị thông phòng, cho ngươi địa vị, cho ngươi vinh hoa phú quý, chỉ cần ngươi cẩn thận hầu hạ bổn vương, như thế nào?" Đôi tay trêu chọc tóc mái hắn.

Vãn Dung công tử nghiêng người né qua, nhoẻn miệng cười: "Nhận được Vương gia nâng đỡ, đó là phúc khí của Vãn Dung, Vãn Dung sao dám cự tuyệt, chỉ là thân phân Vãn Dung hèn mọn, nếu thật sự vào vương phủ, chỉ sợ vương gia sẽ bị người ta nhạo báng!"

"Vãn Dung gần đây mới sáng tác một khúc nhạc, vẫn luôn không tìm thấy một tri âm chân chính có thể chia sẻ, hiện giờ nhìn thấy vương gia ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người như vậy, Vãn Dung đột nhiên muốn gảy khúc nhạc này cho ngươi nghe, vương gia có nguyện ý nghe Vãn Dung đàn một khúc nhạc?"

Vãn Dung công tử trong lúc lơ đãng xoay chuyển đề tài một cái, mỉm cười nhìn Nạp Lan Văn.

Nạp Lan Văn lúc mới nghe thấy câu trước của Vãn Dung công tử, đang muốn phát hỏa, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, giả bộ cái gì mà giả bộ. Đợi nghe được câu phía sau kia, hỏa khí trong lòng nháy mắt biến mất không còn. Cả trái tim, đều là thanh âm khinh khinh nhu nhu của Vãn Dung công tử.

Không nhịn được gật đầu, lập tức phân phó người chuẩn bị đàn.

Không đến một lát, đã có mấy tiểu thị cầm một cây đàn cổ ra, đặt ở trên cái bàn thấp.

Gót sen Vãn Dung công tử xoay nhẹ nhàng, đi đến cái ghế đã chuẩn bị tốt trước đó, đôi tay phất vạt áo một cái, ngồi xuống.

Ngước mắt, hướng về phía Nạp Lan Văn, cười ôn hòa, hơn nữa đặt mười ngón tay như ngọc trên dây đàn.

Nạp Lan Văn nhìn nhất cử nhất động của Vãn Dung công tử, vốn là bị hắn mê hoặc đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đột nhiên, lại nhìn thấy Vãn Dung công tử cười với y, trái tim không khỏi nhảy thình thịch không ngừng, hai mắt hàm xuân nhìn Vãn Dung công tử, trong miệng một sợi nước dãi chảy xuống dưới, toàn bộ thân mình ở trạng thái yên lặng bất động, dán mắt nhìn chằm chằm Vãn Dung công tử.

Y không nghe rõ Vãn Dung công tử gảy đàn dễ nghe bao nhiêu, thậm chí cũng không biết mười ngón tay nhỏ dài của Vãn Dung công tử đã gảy ra một nốt lại một nốt nhạc tuyệt vời.

Y chỉ là vẫn luôn duy trì một tư thế, nhìn Vãn Dung công tử, nhìn lông của mày hắn, mắt của hắn, vành tai của hắn, xương quai xanh của hắn, dáng người của hắn, thậm chí dường như thấy được bức tranh lăn lên khăn trải giường cùng hắn.

Trong mắt dung tục, hoàn hoàn toàn toàn lộ ra ngoài.

Nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thô tục nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của Vãn Dung.

Đầy đặn, căng mịn, tinh xảo trơn bóng, như vậy, nếu nếm thử, sẽ là cảm giác như thế nào?

Nghĩ như vậy, từng luồng lửa nóng chạy ra khỏi thân mình.

Không nhịn được nhào tới một cái, ôm Vãn Dung công tử.

Vãn Dung công tử bị dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, tiếng đàn du mỹ trên tay theo tiếng mà đứt.

Nhìn trên mặt Nạp Lan Văn, cùng với động tác muốn làm tiếp theo, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Nhìn về phía Cố Khinh Hàn xin giúp đỡ.

Cố Khinh Hàn khó thở, ai nha, có phải coi bọn cô đều là không khí hay không? Trước mặt công chúng như vậy, như vậy.. như vậy.. không có tiết tháo..

Quả thật tức chết người ta đi được!

Chính tại thời điểm cô muốn làm sáng tỏ thân phận.

Thuyền hoa vọt ra rất nhiều nữ tử bạch y che mặt, cầm hung khí trong tay.

Những nữ nhân che mặt vừa ra, mỗi người đều múa may vũ khí sắc bén, nhằm về phía Nạp Lan Văn.

Nạp Lan Văn cả kinh, tay vốn dĩ muốn cởi quần áo Vãn Dung công tử ra ngơ ngẩn, hai mắt trừng lớn, nhìn kiếm khí lợi hại kia đâm thẳng lại đây.

Không chờ Nạp Lan Văn phản ứng lại, tứ đại hộ vệ Phong Vũ Lôi Điện phía sau nàng ta, rút trường đao một cái, chắn lại thế kiếm tấn công của đối phương.

Rồi sau đó, hai hộ vệ bên cạnh bảo hộ Nạp Lan Văn, hai hộ vệ trực tiếp giao chiến cùng thích khách.

Các thị vệ khác cũng bị tiếng ồn ào của đợt tấn công bất ngờ này kinh động đến.

Một đám thị vệ chen chúc chạy đến, rút đại đao trên người ra, giao chiến cùng mười mấy tên thích khách bất ngờ tấn công này.

Tình cảnh tức khắc có chút hỗn loạn, bàn ghế dựa đều bị ném ra bên ngoài, trong không khí, thỉnh thoảng còn thổi qua một mùi máu tươi.

"Giết bạo quân này! Giết nàng, về sau sẽ quốc thái dân an! Mọi người, giết a.."

Theo một thanh âm này vang lên, thích khách bạch y che mặt có mặt, toàn bộ, tất cả như không muốn sống mà đánh tới trên người Nạp Lan Văn.

Thị vệ chen chúc mà đến kia vốn dĩ đã không phải là đối thủ của những thích khách bạch y che mặt, hiện giờ, các nàng lại là lấy thân mình chống cự, như không muốn sống mà lao về phía trước, bọn thị vệ càng thêm không chống đỡ được, vài người, trong nháy mắt đã bị đánh ngã đầy đất, sống chết không rõ.

Mà thị vệ bên cạnh Nạp Lan Văn, tuy rằng, võ công cao cường, nhưng đối mặt với công kích của mấy chục người cũng có chút lực bất tòng tâm.

Cố Khinh Hàn nhìn Nạp Lan Văn nguy hiểm trùng trùng, được mấy thị vệ liều chết che chở, bên kia Đoạn heo béo không chớp mắt, trực tiếp trốn phía dưới cái bàn ở bên cạnh, run bần bật.

Mà Vãn Dung công tử bởi vì cách Nạp Lan Văn khá gần, rất nhiều lần suýt nữa cũng bị lưỡi dao sắc bén đâm.

Thân mình Cố Khinh Hàn lóe lên, tránh đi tấn công của đao kiếm, vội vàng lẻn đến bên cạnh Vãn Dung công tử, nắm lấy tay hắn. Chạy sang bên cạnh.

Lúc ấy, trong đó cũng có kiếm khí lợi hại của mấy người bạch y bay tới, đều bị Cố Khinh Hàn xảo diệu tránh.

Chân khí của cô không nhấc nổi, nhưng chiêu thức vẫn còn, chỉ cần không phải cao thủ, cô còn có thể đối phó vài cái.

Cũng may, đối tượng của các nàng là Nạp Lan Văn, cũng không phải bọn cô, cho nên trốn sang một bên, cũng không có quá nhiều người chú ý đến bọn cô.

"Bạo quân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, ngoan ngoãn để mạng lại!"

"Các nàng sắp không chống đỡ được nữa, mọi người mau lại a, giết bạo quân này, vì dân trừ hại!"

Nữ nhân bạch y lần thứ hai bạo rống một tiếng, mấy người bạch y vốn dĩ bị thương chồng chất, cứ như được tiêm máu gà, lao lên một mạch, chiêu chiêu thức thức vung vẩy chém về phía Nạp Lan Văn, đến tận khi dọa cho Nạp Lan Văn chết khiếp, tránh ở phía sau thị vệ, người không dám nhúc nhích, chỉ còn nước không như Đoạn heo béo, trốn ở phía dưới cái bàn.

Sắc mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn trầm xuống, thì ra là tới giết cô, chỉ là tìm nhầm đối tượng!

Có điều, các nàng làm sao lại biết cô ở bên trên thuyền hoa? Cô ở bên trên thuyền hoa, vẫn luôn hành sự rất khiêm tốn, ngoài Vệ Thanh Dương ra, không ai biết thân phận của cô a!

"Cố tiểu thư, Thanh Dương ca ca không biết thế nào, chúng ta đi xem hắn đi!" Vãn Dung công tử kéo áo Cố Khinh Hàn, vội vàng nói.

Y thật sự rất sợ Vệ Thanh Dương xảy ra chuyện, tuy rằng vừa mới quen biết hắn, nhưng y dường như đã hiểu rõ con người hắn.

Người ưu thương cô đơn kia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Cố Khinh Hàn đang muốn đáp "được", thuyền hoa, lại vọt vào một đám thích khách.

Đám thích khách này không giống nữ thích khách bạch y ban nãy, nữ thích khách bạch y ban nãy, tuy rằng thân thủ lợi hại, cũng muốn giết Nạp Lan Văn, nhưng chỉ ra tay với Nạp Lan Văn, tiểu thị, bọn hạ nhân, các cô cũng không có đuổi cũng giết tận!

Mà lần này, đám nữ tử hắc y che mặt này, ít nhất cũng có ba, bốn mươi người, vừa tiến vào, vừa gặp được người đã giết, mặc kệ là tiểu thị, thị vệ, hay là nữ nhân bạch y, hễ là nhìn thấy, đều sẽ giết không tha!

Những nữ tử hắc y che mặt này, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thường là một chiêu mất mạng, máu lạnh vô tình.

Chỉ sau một lát, toàn bộ thuyền hoa, tràn ngập một cỗ máu tươi nồng đậm.

Đoạn Ảnh trốn ở phía dưới cái bàn, nhìn những nữ tử hắc y che mặt đó vừa tiến vào, đã vung kiếm khí lợi hại, chém lung tung, sợ tới mức tim và gan đều nứt.

Đặc biệt là có vài cỗ máu tươi phun vào trên người, trên mặt y, rồi sau đó, nhìn những người đó, ngã quỵ trên mặt đất, một đôi mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Thân mình không khỏi càng thêm sợ hãi, vội vàng thừa dịp mọi người không chú ý, thỉnh thoảng quẹt một ít máu trên người các nàng, bôi ở trên mặt, trên người mình, sau đó ngã vào một bên, giả chết.