Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 68.2: Áy náy động tình



Cố Khinh Hàn ở bên trong ngăn tủ xem đến phát ngốc, hai người này, làm sao nói chuyện còn thô tục hơn cả cô a?

Cô tự nhận, lúc mình lên cơn động kinh, sẽ nói lời thô tục, nhưng mà cũng không nói trôi chảy được như vậy nha!

Có điều nhìn hai người các nàng lăn vào đánh nhau thành một đoàn, ngươi một quyền, ta một chưởng, không khỏi hả giận trong lòng.

Đoạn heo béo này, nên có người giáo huấn nàng ta từ sớm. Xứng đáng!

Nữ nhân lấm la lấm lét như chuột này, vừa nhìn cũng không phải thứ gì tốt, cấu đi, đánh đi, tốt nhất đánh nhiều thêm mấy quyền!

Tầm mắt chuyển tới trên người Vãn Dung công tử, chỉ thấy Vãn Dung công tử, cúi đầu, để mặc từng giọt nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất, tay gắt gao che lại quần áo của mình, trên người run bần bật, xung quanh hắn, tràn ngập một loại nhàn nhạt ưu thương.

Vẻ mặt vừa mới còn đang thưởng thức nhìn hai người lăn vào đánh nhau, hiện tại, cô không còn cái hứng thú kia, trong mắt cô đều là nam tử ngồi xổm trong góc bàn, một mình rơi lệ phát run kia.

Dường như có thể cảm nhận được đau thương của hắn, Cố Khinh Hàn phát hiện, ngay cả trong không khí đều mang theo nồng đậm ưu thương, thậm chí ngay cả hô hấp đều là đau.

Bỗng nhiên có chút đau lòng cho nam tử ôn tồn lễ độ kia.

Mặc kệ Đoạn Ảnh hay là Lục Lao Tô thắng, Vãn Dung công tử trước sau đều là một người bị hại.

Cố Khinh Hàn lâm vào trong trầm tư.

Chờ đến thời điểm suy nghĩ của cô trở về, hai người vừa vặn dừng tay, từng người căm tức nhìn đối phương.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn nhìn thấy, Đoạn Ảnh thực sự bị đánh thành đầu heo, vốn là cái mặt mập mạp bị đánh đến mức sưng vù lên, ngay cả ngũ quan đều không thấy rõ lắm, quần áo trên người nhăn dúm dó, thậm chí còn rách mất vài chỗ, máu tươi từ cái mũi chậm rãi chảy ra.

Lục Lao Tô cũng không khá hơn chút nào, một đôi mắt chuột, biến thành một đôi mắt gấu trúc, khóe miệng sưng vù lên, tóc tán loạn không chịu nổi, mấy cái cái trâm cài đầu rơi rụng đầy đất.

"Ngươi, ngươi có gan, chúng ta lại đánh tiếp 300 hiệp!"

"Đệch, ta sợ ngươi chắc!"

Hai người làm bộ, lại muốn lăn vào đánh nhau, hộ vệ bên người chạy nhanh lại ngăn cản.

Chủ nhân nhà mình đã đánh lâu như vậy, trên người cũng bị thương chồng chất, lại đánh tiếp, còn không phải là ra mạng người? Vội vàng giữ chặt lấy hai người.

Một hộ vệ bên cạnh Đoạn Ảnh chạy tới, lấy lòng nhìn hai người.

"Hai vị gia, xin bớt giận! Vì một Vãn Dung công tử, tổn thương tình cảm tỷ muội rất là không tốt!"

"Ta nhổ, cái gì mà tình cảm tỷ muội? Lần trước gia nhìn trúng Mị Nhi, con heo béo chết tiệt này, một chân chen ngang, đoạt mất Mị Nhi đi, còn có Song nhi, Lăng nhi, cũng bị nàng ta đoạt mất, những cái này đều không nói, nàng ta biết rõ ta nhất vãng tình thâm (tình sâu mãi mãi) với Vãn Dung công tử, thế mà lại cắm vào một chân, ngươi nói xem, con heo béo chết tiệt này có phải quá đáng hay không?"

"Đệch, Mị Nhi, Song nhi, Lăng nhi, sao có thể nhìn trúng một con chuột già? Bọn họ nhìn trúng có điều là tiền trên tay ngươi thôi, lão tử có rất nhiều tiền, lão tử cho bọn hắn tiền, bọn họ đương nhiên phải ngoan ngoãn đi theo lão tử, ngươi con mẹ nó quản được sao? Còn như Vãn Dung công tử, hắc, có điều là lớn lên tốt hơn so với bọn hắn một chút thôi, lại có cái gì khác nhau?"

Lục Lao Tô nhìn nhìn Vãn Dung công tử, thấy hắn hoàn toàn không dao động, một người rũ đầu, không thấy rõ biểu tình, nhưng tay lại gắt gao nắm lấy quần áo.

Không nhịn được nổi giận trong lòng, Vãn Dung công tử tại sao lại có biểu tình như thế này, chẳng lẽ thật sự bị đầu heo chết tiệt này ăn mất rồi?

Tưởng tượng đến có thể khả năng này, trong lòng Lục Lao Tô vô cùng tức giận, giơ nắm tay lên, một quyền đánh qua.

Hai người lại lăn vào đánh nhau thành một đoàn, càng đánh càng hăng, thậm chí còn cầm đồ vật một bên ném vào trên đầu đối phương, nháy mắt, máu tươi chảy đầm đìa.

Hai bên hộ vệ đều nhìn đến mức có chút tê dại da đầu.

Chẳng may chủ tử xảy ra chuyện gì, mình còn có mạng mà trở về bàn giao sao? Lúc này, cũng mặc kệ mệnh lệnh của chủ tử nhà mình là cái gì, từng người vội vàng một tay kéo chủ tử của mình ra.

Trán của Đoạn Ảnh bị ném thành một cái lỗ máu, tức giận đến mức y muốn dậm chân, rống với một hộ vệ phía sau: "Đánh cho lão tử, đánh mạnh vào, đánh đến cha mẹ bọn họ đều không nhận ra!"

Dứt lời, một đám hộ vệ ngoài cửa mênh mông cuồn cuộn chạy vào, cầm gậy gộc mạnh mẽ đánh các nàng.

Lục Lao Tô chán nản: "Đoạn heo béo, không phải đã nói đây là việc của hai chúng ta, không cần bọn hạ nhân nhúng tay vào sao? Ngươi thế mà dám cho bọn họ đánh ta!"

"Đệch, lão tử không có ngốc a, lão tử bị ngươi đánh thành như vậy, lão tử không đánh lại, lão tử không phải ăn thiệt lớn? Đánh! Đánh thật mạnh cho lão tử, xảy ra chuyện gì, có lão tử bảo vệ!"

Nghe câu nói như thế, các hộ vệ phía dưới cứ như được tiêm máu gà, không hề lưu tình tấn công các nàng càng mạnh bạo.

Lục Lao Tô bị đánh mấy gậy, đau đến mức y thống khổ kêu to, liếc nhìn thấy Vãn Dung công tử, lại muốn bảo trì phong độ thân sĩ, vì thế, ưỡn ngực, vẻ mặt không sợ nhìn hộ vệ thế tới rào rạt.

"Bốp" sau lưng lại bị đánh mấy gậy, đau đến nỗi y nhảy dựng lên cao một cái. Đang định mở miệng ra mắng.

Hộ vệ bên cạnh vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, chúng ta mau đi nhanh, các nàng người đông thế mạnh, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!"

Liếc mắt nhìn một cái, hộ vệ còn đang không ngừng lao đến, hơn nữa trong đội ngũ, vẻ mặt mỗi người lộ ra hung ác, gậy gộc múa may đến ầm ầm rung động.

Cũng không dám thể hiện nữa, vội vàng ôm đầu, được hộ vệ yểm hộ bỏ lại câu nói tiếp theo, chạy trốn ra ngoài.

"Heo béo chết tiệt, ngươi cũng thật tàn nhẫn, hôm nay gia không so đo với ngươi, một ngày nào đó sẽ để ngươi biết sự lợi hại của gia, hừ!"

"Vãn Dung công tử, ngươi chờ ta, ta sẽ đến cứu ngươi ra ngoài, ngươi ngàn vạn lần phải cố chống đỡ a!"

Cố Khinh Hàn ở trong ngăn tủ nhìn nàng ta chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, không khỏi mắng, loại hèn nhát!

Đệch, chờ ngươi tới cứu hắn, Vãn Dung đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi!

"Tiểu thư, tiểu thư, ngài thế nào? Có nặng lắm không?"

Một hộ vệ vội vàng ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Đoạn Ảnh.

"Đệch, ngươi tới thử xem, xem có nặng hay không? Ngao ngao, đau chết lão tử, còn không nhanh đỡ lão tử đi bôi thuốc? Đều chết rồi đây?"

Theo câu nói của Đoạn Ảnh, các hộ vệ vội vàng đỡ nàng ta lên, một đám như thuỷ triều rút xuống, toàn bộ đều rời khỏi sương phòng của Vãn Dung.

Đồng Nhi chạy nhanh vào, cầm một bộ quần áo, phủ thêm cho Vãn Dung công tử: "Công tử, người thế nào, đừng dọa Đồng Nhi a!"

Đồng Nhi thật sự sợ hãi, lo lắng nhìn công tử nhà mình.

Hắn từ nhỏ đi theo bên cạnh hầu hạ Vãn Dung công tử, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài Vãn Dung công tử ôn tồn lễ độ, tính tình lại quật cường vô cùng, nếu việc hắn không muốn, ai cũng không ép được hắn. Nếu ép buộc, như vậy chỉ có thể là ép hắn chọn lấy cái chết.

Nếu, nếu Đoạn tiểu thư thật sự phát sinh quan hệ với công tử, công tử, còn sẽ sống tiếp sao?

Càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng dùng sức lay lay cánh tay của Vãn Dung công tử.

"Công tử, công tử, ngài đừng làm ta sợ a! Rốt cuộc là làm sao vậy, ngài nói cho Đồng Nhi được không?"

Vãn Dung hoàn hồn, nhìn trong mắt lo lắng của Đồng Nhi, đạm đạm cười: "Không sao đâu!"

"Ngươi đỡ ta vào phía sau bình phong, ta muốn tắm gội thay quần áo!"

Đồng Nhi vui vẻ, tuy rằng công tử cười một cách rất gượng ép, nhưng ít ra còn bình thường, đây có phải có nghĩa là, ban nãy, sự việc gì cũng không có xảy ra hay không? Thật sự là quá tốt rồi!

Một tay đỡ công tử nhà mình ra phía sau bình phong, hầu hạ hắn tắm gội thay quần áo.

Trong bồn tắm, khói móng lượn lờ tản ra bên ngoài, thanh âm nước chảy róc rách vang lên, làm Cố Khinh Hàn tránh ở trong ngăn tủ không khỏi YY (YY là một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục. Thông thường, trong sinh học XX là con gái, XY là con trai, thì YY thể hiện con trai nhưng không thích con gái, lại tự tưởng tượng ra những hình ảnh trong đầu giúp bản thân tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý).

Mỹ nam tắm gội a, Vãn Dung công tử lớn lên xinh đẹp như vậy, thân thể khẳng định cũng là siêu tốt đi.

Nhịn không được nhớ tới Đoạn Hồng Vũ cùng Vệ Thanh Dương.

Dáng người hai người bọn họ, thật sự đẹp không giống nhau, làn da trơn nhẵn mịn màng, da thịt trắng tinh như ngọc, đặc biệt là cảm xúc, như tơ lụa mềm mại kia.

Mà bọn họ nóng bỏng, cân xứng, trên người không có một chút thịt thừa, chỉ cần nhìn một cái, ngay lập tức sẽ làm người ta phun máu mũi.

Không biết dáng người Vãn Dung công tử này có phải cũng giống như bọn họ hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, còn nhớ đến ngày đó kinh tình cùng Đoạn Hồng Vũ ở thiên lao, còn có ôn nhu cùng Vệ Thanh Dương ở gian nhà trúc.

Ai nha, hai lần đều không có ăn đuợc, một lần bị người cắt ngang, một lần, cô còn cho không, làm lao công miễn phí thay Vệ Thanh Dương giải quyết nhu cầu sinh lý.

Ngẫm lại cảm thấy nghẹn khuất, cô mệt mỏi cả một buổi tối, người ta căn bản không cảm kích ngươi, còn đối đãi với ngươi như kẻ thù!

Lắc lắc đầu, đây là nghĩ đi đâu rồi?