Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 67.2: Vãn Dung công tử



Bước chân rời đi của Vãn Dung công tử lại lần nữa ngừng lại.

Y không phải người thích xen vào việc của khác người, trước kia gặp phải loại chuyện này, y cũng sẽ đi luôn, nhưng lần này, không biết tại sao, trong lòng y có một ý nghĩ ma quỷ vẫn luôn bảo y không được đi, mà đi nhìn bên trong cửa kho có cái gì.

Bước chân, bèn không tự chủ được, đi từng bước một hướng đến cửa khoang.

Sờ soạng ổ khóa lớn một lát, kéo vài cái đều không thể kéo ra được.

Nhíu nhíu mày.

"Công tử, chúng ta nhanh đi thôi, nếu mà để Đoạn tiểu thư biết chúng ta tới nơi này, hoặc là thả người bên trong, chắc chắn nàng ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"

Tiểu thị vội vàng chạy tới, lập tức muốn lôi Vãn Dung công tử đi.

Công tử đây là làm sao vậy? Trước kia cũng chưa từng thấy hắn không lý trí như vậy nha!

Hơn nữa trước kia công tử không phải ghét nhất Đoạn tiểu thư sao? Mỗi lần Đoạn tiểu thư đến gần, công tử sẽ thoái thác bằng lí do này lí do kia, một lòng né tránh Đoạn tiểu thư, hễ là có thể liên quan đến Đoạn tiểu thư, hắn đều không chạm vào.

Hiện giờ, đây không phải là tự mình tìm việc làm cho mình sao?

"Ngươi bỏ tay ra, người trong này, ta không thể không cứu, ngươi nhanh nghĩ lại giúp ta, có biện pháp gì có thể mở ra cái khóa này hay không?"

"Công tử!" Tiểu thị kinh hô một tiếng, công tử thật sự muốn làm như vậy sao?

"Ta biết ngươi mở khóa lợi hại nhất, Đồng Nhi tốt, ngươi hãy giúp ta mở một chút đi!"

Khuyên đi khuyên lại nửa ngày, công tử nhà mình vẫn là kiên trì cứu người, Đồng Nhi không có cách nào, chỉ có thể cầm cái kim thêu hoa từ trên người, mân mê vài cái ở cái khóa kia, ổ khóa lớn ngay lập tức theo tiếng mà mở.

"Đồng Nhi, ngươi giỏi quá, cảm ơn ngươi!"

"Đó là đương nhiên, ai không biết kỹ thuật mở khóa của Đồng Nhi ta là giỏi nhất!" Kiêu ngạo hất đầu lên.

Vãn Dung công tử cũng chỉ là cười cười, rồi vội chạy vào trong kho hàng.

Đi vào, ngay lập tức nhìn thấy một người nữ tử mặc trang phục hạ nhân ngồi xổm dưới đất, đôi tay không còn sức lực rũ xuống.

Vãn Dung công tử nhẹ vén vạt áo, đi đến đối diện nàng.

Vừa thấy chính diện nàng, mắt Vãn Dung công tử mở to, vui sướng nồng đậm ập vào trong lòng, nàng, nàng không phải là người mà mình mấy ngày nay tới giờ, ngày nhớ đêm mong sao?

Y cho rằng, đời này không bao giờ nhìn thấy nàng nữa, không nghĩ tới thế mà còn có thể gặp nhau tại nơi này.

Vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, thời điểm nhìn thấy mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt tan rã, thân thể bỗng căng thẳng.

Nàng bị thương!

Vươn tay đang muốn kiểm tra trên người nàng còn có vết thương gì, lại nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, đôi tay cứng ngắc ở không trung, thu trở cũng không phải, không thu trở về cũng không xong.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, còn nhận ra ta không?"

Con ngươi mềm mại, yếu ớt, không có sức lực của Cố Khinh Hàn nâng lên, muốn nói nhận ra, miệng lại làm sao cũng không nói ra được, chỉ có thể gật gật đầu.

Đồng Nhi thấy lúc công tử nhà mình nhìn thấy nữ nhân này nói nàng nhớ, trên mặt kia hiện lên ý cười, còn có biểu tình thân thể nháy mắt thả lỏng, đó là y chưa bao giờ thấy qua.

Công tử nhà y rất đẹp, y vẫn luôn đều biết, đặc biệt là lúc hắn cười rộ lên, quả thực có thể làm tất cả mọi người choáng váng.

Nhưng công tử rất ít khi cười, cho mặc dù có cười, cũng chỉ là đối phó một chút với khách nhân thôi.

Y hầu hạ công tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn cười to sung sướng phát ra từ nội tâm.

Hiện giờ nụ cười này, nháy mắt tiểu thị cảm giác, tuy rằng là ở kho hàng hắc ám, nhưng nụ cười của hắn lại chiếu sáng toàn bộ nhà ở.

"Đồng Nhi, chúng ta cùng nhau, nâng nàng dậy đi, mang về!"

A, nâng dậy, mang về?

Đôi mắt Đồng Nhi trừng lớn, miệng há thành hình chữ O, công tử không phát sốt đi, ở chỗ này biến mất một người, các nàng có thể không biết?

Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ đều là nam tử chưa lập gia đình, làm sao có thể chạm vào nữ nhân?

"Ngươi không thấy nàng bị thương nghiêm trọng như vậy sao? Nếu chúng ta không cứu nàng, ta sợ nàng có thể sẽ không sống qua hôm nay!"

Đồng Nhi vẫn là bất động, đôi mắt trừng lớn, nhìn xem công tử nhà mình nói là thật hay là giả.

"Thôi, ngươi không hỗ trợ, tự mình ta tới!"

Dứt lời, tay mềm mại như không xương đặt ở trên vai Cố Khinh Hàn, để nàng dựa vào trên người hắn, nâng Cố Khinh Hàn đang muốn rời đi.

"Bịch" một tiếng, hai người đồng thời té ngã.

Vãn Dung công tử căn bản là không có sức lực lớn như vậy, có thể nâng được Cố Khinh Hàn lên.

Cố Khinh Hàn chớp mở con ngươi yếu ớt không có sức lực, nghiêm túc nhìn thoáng qua Vãn Dung công tử.

Nam tử này, chỉ từng gặp mặt hắn một lần thôi, tại sao phải đối tốt với cô như vậy đâu? Nếu nhớ không lầm, hắn giống như chỉ là một nam tử thanh lâu đâu, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội đầu heo béo chết tiệt Đoạn Ảnh kia sao?

"Ngươi, ngươi thế nào, có việc gì hay không? Có đau hay không? Ta đỡ ngươi lên!"

Đồng Nhi nhìn công tử nhà mình, dùng thân mình gầy yếu, gian nan cố nâng một nữ nhân nửa chết nửa sống lên.

Bước chân công tử đứng thẳng không xong, một đường thất tha thất thểu, nhìn đến nỗi Đồng Nhi từng đợt kinh hãi, sợ không cẩn thận một cái, cùng nhau té ngã trên mặt đất.

Bất chấp tất cả, vội vàng một tay đỡ lấy Cố Khinh Hàn, đưa nàng đi ra ngoài, phút cuối cùng, còn khóa lại cửa kho.

Trong sương phòng thuyền hoa.

Cố Khinh Hàn nằm ở trên giường, ánh mắt không có sức lực nhìn chung quanh.

Con heo béo Đoạn Ảnh chết tiệt này, rốt cuộc là có bao nhiêu tiền, con thuyền hoa này đều không nên gọi là đẹp đẽ quý giá, đây căn bản chính là thô bỉ trần trụi, thuyền này, rường cột chạm trổ, toàn bộ thuyền hoa đều là màu sắc hoàng kim, ngay cả vải mành đều là màu sắc hoàng kim. Trên thuyền, tất cả mọi thứ nên có đều có, đồ cổ ngọc thạch, tranh thơ quý báu, kỳ trân dị bảo, chẳng qua phần lớn đều là xây dựng từ vàng mà thành.

Đệch, nàng ta là thích màu sắc hoàng kim bao nhiêu, nàng ta chẳng lẽ không biết, màu sắc kim hoàng chỉ có hoàng gia mới có thể sử dụng sao?

Trên thuyền này, tùy tiện lấy một thứ đều giá trị ngàn vàng, nàng ta lấy ngân lượng từ đâu ra?

Đệch, bằng bổng lộc của đế sư, mười năm đều không mua được con thuyền hoa này đi?

Đệch, rốt cuộc tham quan triều đình, tham ô của bá tánh bao nhiêu tiền?

Vãn Dung công tử bưng một ly nước ấm lại đây, hơi hơi nâng đầu Cố Khinh Hàn lên, nâng lên, lại đưa nước huớng tới bên miệng Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn nhìn thấy có nước, vội vàng há to miệng, ừng ực ừng ực uống xuống.

"Chậm một chút, nếu không đủ thì vẫn còn có rất nhiều!"

"Khụ khụ khụ.."

"Tiểu thư, ngài uống chậm một chút!" Vãn Dung công tử nhẹ nhàng giúp cô vỗ vỗ phía sau lưng, nhuận khí.

Lại đổ một ly, đút cho Cố Khinh Hàn uống hết.

Cố Khinh Hàn mới cảm thấy yết hầu không khô khốc nóng rực như vậy.

"Khá hơn chút nào không?"

Cố Khinh Hàn ngẩng đầu, nhìn quan tâm trong mắt Vãn Dung công tử, quan tâm kia vô cùng thân thiết, khẩn trương, lo lắng.. như vậy!

Cô dường như không thân với hắn đi.. ánh mắt này..

"Khá hơn nhiều!"

Khẩn trương trong lòng Vãn Dung công tử, nháy mắt buông lỏng.

Mắt đầy nhu tình nhìn Cố Khinh Hàn. Nữ tử này, mặc dù một thân vải vóc cũ rích, vẫn cao quý, khí phách như cũ.

Nàng lớn lên rất đẹp, trên mặt hoàn mỹ không tỳ vết, không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, ngay cả nhíu mày, ngay cả động tác nâng tay, đều là có mị lực như vậy, đi vào lòng người như vậy.

Vãn Dung công tử trong lúc nhất thời, lại có chút nhìn đến ngây người. Từ cái trán, đến mũi, đến miệng, đến cổ.. của nàng

Trong lòng, nhảy loạn thình thịch.

Nàng ưu tú như vậy, có thể nhìn trúng y sao? Nàng sẽ ghét bỏ thân phận y là kỹ tử thanh lâu sao?

Cố Khinh Hàn bị Vãn Dung công tử nhìn đến nỗi da đầu có chút tê dại. Người nam nhân này là chuyện như thế nào, phát xuân sao? Thật lãng phí một khuôn mặt đẹp!

Ngoài cửa truyền đến từng đợt thanh âm cộc cộc cộc, sau đó thanh âm Đồng Nhi vang lên.

"Đoạn tiểu thư, công tử đã nghỉ ngơi, ngài đêm mai lại đến được không?"

"Cút, đây là thuyền hoa của lão tử, Vãn Dung lại là lão tử bỏ ra số tiền lớn bao hết, ngươi dám cản ta?"

"Đoạn tiểu thư, cầu xin ngài, công tử thật sự đã nghỉ ngơi!"

Sắc mặt Vãn Dung công tử trắng nhợt, thân mình đều run rẩy lên, Đoạn tiểu thư tới, nếu để nàng ta phát hiện, trong phòng y có nữ nhân, với tính cách của nàng ta, chỉ sợ mấy người bọn họ đều khó có thể giữ được mạng sống.

Y chết không quan trọng, nhưng mà vị tiểu thư này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Có chút vô thố nhìn Cố Khinh Hàn.

"Tiểu thư, ngươi trốn một chút trước được không?"

Dứt lời, vội vàng đỡ Cố Khinh Hàn lên, nhìn đông, nhìn tây, tiếc là không tìm thấy một nơi ẩn thân.

"Cút, đừng để cho lão phải tử lặp lại lần nữa, đêm nay, lão tử muốn từ từ ôn chuyện cùng Vãn Dung!"

Mắt Vãn Dung công tử thấy Đoạn Ảnh sắp tới cửa rồi, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, vội vàng một tay nhét Cố Khinh Hàn vào trong ngăn tủ một cái, cửa ngăn tủ rầm một tiếng khép lại.

Mới vừa khép lại, trong tay Đoạn Ảnh cầm một vò rượu, ưỡn cái bụng to đùng, bước chân lảo đảo, loạng choạng tiến vào.

Ở phía sau nàng ta, Đồng Nhi còn đang trong tư thế chặn lại.

Thời điểm Đồng Nhi tiến vào nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình công tử, nháy mắt trong lòng thả lỏng.

"Vãn Dung, Vãn Dung, lão tử tới, ngươi có nhớ lão tử hay không a? Lão tử nhớ ngươi muốn chết! Đặc biệt là dáng người nóng bỏng, khuôn mặt đẹp đẽ của ngươi, chậc chậc chậc, ngẫm lại, dưới thân lão tử đều là căng thẳng a!"

Đoạn Ảnh vừa nói, đẩy Đồng Nhi bên cạnh ra khỏi cửa phòng, rồi sau đó ném vò rượu trong tay sang một bên.

"Choang" vỡ thành vô số mảnh.

Sắc mặt Vãn Dung công tử tức khắc trắng bệch, thân mình lùi về phía sau.

Lúc này, y cảm thấy Đoạn tiểu thư kia thật là khủng khiếp.

Tươi cười dung tục, thân thể mập mạp, động tác thô tục không chịu nổi, mỗi một thứ, đều khiến y bài xích từ đáy lòng.

"Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, đêm nay, chúng ta phải từ từ chơi thật vui vẻ đi, hắc hắc hắc.."

Đôi tay chộp về phía trước một cái, chộp vào khoảng không.

Nhìn thấy Vãn Dung công tử đang bước nhanh về phía trước cửa, đáy lòng cười lạnh một cái, đuổi theo, một tay túm Vãn Dung công tử lại đây, đè ở trên bàn.

Vãn Dung bị Đoạn Ảnh lôi kéo thô bạo một cái, phía sau lưng đụng vào cái bàn, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra đầm đìa.

Chóp mũi, một cỗ mùi rượu khó ngửi truyền đến, sặc đến làm y không ngừng ho khan, vội vàng quay đầu sang một bên.

"Vãn Dung công tử ơi là Vãn Dung công tử, ngươi có biết, lão tử nhớ thương ngươi đã bao lâu rồi không? Ngày ngày đêm đêm, lão tử đều muốn đè ngươi ở trên giường, ngay cả nằm mơ đều mơ sẽ tới cùng ngươi *** một lần, nhưng mà mỗi lần đi vào Quần Phương Quán, chỉ có thể nhìn, lại không thể ăn, ngươi biết lão tử sốt ruột bao nhiêu không?"

"Ha ha ha, hiện tại ngươi rốt cuộc là của lão tử, tuy rằng, trong sạch của ngươi đã bị đồ quê mùa kia đoạt mất, không còn là tấm thân xử nam. Nhưng mà lão tử không ngại, bởi vì hiện tại lão tử có càng tốt, hiện tại lão tử sẽ còn sủng hạnh ngươi, ngươi nên âm thầm vui vẻ đi!"