Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 65.2: Cấm địa cổ hoang



Thời điểm suy nghĩ miên man, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn tới vết cắn trên ngực Vệ Thanh Dương.

Miệng vết thương kia, vừa vặn nằm trên xương bả vai. Cô không biết vết cắn rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Nhưng cô lại mắt sắc thấy được, phạm vi miệng vết thương kia rất lớn, một mảng máu thịt lẫn lộn.

"Ngươi ngoài trên tay cùng trên ngực bị thương ra, còn có chỗ nào bị thương?"

"Rất đau đi, ta giúp ngươi băng bó miệng vết thương được không?"

Cố Khinh Hàn, nhìn đôi mắt đờ đẫn kia của Vệ Thanh Dương, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Trên người hắn đều là máu, làm sao giúp hắn xử lý miệng vết thương?

Cô phải đi chỗ nào tìm nước? Đi đâu tìm vải giúp hắn băng bó vết thương?

Đau đớn trên người không ngừng tập kích cô.

Đau đến nỗi cô rất muốn chửi ầm lên!

Nơi quỷ quái gì a, cô muốn phẫu thuật a, vết thương này của cô, đặt ở hiện đại, ít nhất cần y tá chăm sóc ở phòng chăm sóc đặc biệt!

Không tiếng động kêu rên một tiếng.

Mệnh cô cũng thật đủ khổ, thật đủ xui xẻo!

Không hiểu ra sao xuyên không thành nữ hoàng.

Cho rằng có thể hưởng thụ một chút đãi ngộ của nữ hoàng.

Không nghĩ tới cái quốc gia này, nạn đói, nạn hạn hán, lũ lụt, tham quan, còn có một đống nam nhân phiền toái!

Xuất cung còn phải bị ám sát, sau khi cùng rơi xuống vực sâu, rõ ràng cô bị thương khá nặng, còn phải chăm sóc một người khác!

Đây cái đạo lý gì? Cô cũng đau a, đau đến nỗi cô muốn lập tức chết đi!

Tuy rằng trong lòng oán giận, động tác trên tay lại không ngừng.

Chống thân thể bò đến cách đó không xa, nhặt vải vụn rơi xuống của Vệ Thanh Dương.

Nâng cánh tay hắn lên: "Trên người của ngươi còn có thuốc sao?"

"Ngươi không nói, ta cũng biết khẳng định là không có, lúc trước hai chúng ta bị thương nghiêm trọng như vậy, một lọ thuốc nhỏ kia đều không đủ cho hai người chúng ta dùng, sao có thể còn đến bây giờ."

"Ngươi chịu đựng chút, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, tin rằng các nàng cũng sắp tìm tới, chỉ cần ra khỏi nơi này, thì có thể tìm đại phu cẩn thận nhìn xem."

Vệ Thanh Dương cúi đầu, đờ đẫn nhìn Cố Khinh Hàn ôn nhu lại cẩn thận giúp y băng bó miệng vết thương.

Bộ dáng thật cẩn thận kia, làm y có trong nháy mắt hoảng hốt.

Đầu rũ xuống, cho dù đây là nàng lại như thế nào?

Y rất mệt, vô lực, đã từng để lại cho y đau xót cũng không bù trở lại.

"Được rồi, tay này của ngươi, đừng đụng nước, bằng không sẽ nhiễm trùng, nơi này cũng không có biện pháp tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại cắn, tùy thời có khả năng chuyển biến xấu, vẫn là phải cẩn thận một chút!"

Cố Khinh Hàn nhìn đôi mắt ngay từ đầu, gần như đều đờ đẫn mở to, trống rỗng nhìn về phía phương xa.

Miệng mím chặt lại, gió thổi qua, thổi bay tóc trên trán hắn một cái.

Sơn cốc này, hai người đều không nói, chỉ có dãy núi hang hốc, thanh âm dã thú gào rống.

Có lẽ là bị Vệ Thanh Dương cảm nhiễm đi, cô thế nhưng cũng cảm thấy có chút ưu thương.

Duỗi tay, muốn giúp Vệ Thanh Dương băng bó miệng vết thương trên xương bả vai.

Vệ Thanh Dương chợt tránh người đi, tránh thoát khỏi tay Cố Khinh Hàn.

Đầu lại lần nữa chôn ở trong đầu gối.

Ngượng ngùng thu hồi tay.

Nếu hắn không thích cô chạm vào hắn, cô không chạm vào là được!

Hiện tại không có thuốc, nói xử lý miệng vết thương gì đó, đều là uổng phí.

Quay đầu lại nhìn lại trên người mình.

Toàn thân đầy máu, cô muốn tìm một chỗ rửa sạch a.

Nhìn vết cắn chằng chịt kia.

Cố Khinh Hàn nằm ngửa ra sau, đôi tay vô lực rũ xuống.

Thượng đế a, nhanh phái ai đó tới cứu các cô đi!

Bằng không, thật sự muốn ngỏm ở nơi này!

Ngẩng đầu nhìn mây bay trên không trung.

Hai người, cứ như vậy, lẳng lặng ngồi, ngồi đến chạng vạng.

Tiếng gầm rú của dã thú lại bắt đầu hết đợt này đến đợt khác.

Cố Khinh Hàn khẽ nhúc nhích thân thể.

"Đi, nơi này mùi máu tươi quá nặng, ban ngày còn tốt một chút, ban đêm, khẳng định sẽ tới rất nhiều dã thú, nếu chúng ta lại không đi, chúng ta cũng sẽ bị coi như đồ ăn trong mâm."

"Đi nha, làm sao không nghe lời?"

Túm Vệ Thanh Dương lên một cái, kéo hắn lảo đảo đi trước, dưới chân lưu lại từng đạo vết máu. Cố Khinh Hàn cảm giác như là ở trong sa mạc, một đường đi tìm lục địa, tìm nguồn nước, nhưng trước sau không tìm được, chỉ có thể bước không có mục đích về phía trước. Cho dù cực lực nhẫn nại vì Vệ Thanh Dương, vẫn là "bịch" một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.

Sức lực trên người không thể đủ để chống đỡ cô đi trước.

Vệ Thanh Dương lạnh lùng nhìn Cố Khinh Hàn.

Trong tay áo, một lưỡi dao sắc bén trượt xuống dưới.

Đi từng bước một tiến tới bên người Cố Khinh Hàn.

Quá khứ tốt cùng không tốt, nhất loạt xoay chuyển ở trong đầu y.

"Ngươi đừng để ý đến ta, chạy nhanh đi, rời khỏi nơi này, đất hoang này, chắc là mỗi một địa bàn đều có một Vua thú, hiện giờ Vua sói đã chết, chưa chắc con dã thú khác sẽ không vượt rào đoạt thức ăn." Lông mi Cố Khinh Hàn chớp chớp, suy yếu vô lực chậm rãi nói với Vệ Thanh Dương.

Vệ Thanh Dương giấu lưỡi dao sắc bén trong tay ở phía sau.

Trong mắt, hiện lên một mạt rối rắm.

Giết? Hay là không giết?

"Muốn giết ta, vậy giết đi, chết ở trong tay ngươi, chung quy tốt hơn so với trơ mắt nhìn mình bị dã thú xé rách ăn vào bụng đi, ha ha.."

Cố Khinh Hàn không tiếng động bật cười, hai tròng mắt có chút u buồn nhìn không trung.

"Ngươi biết ta muốn giết ngươi?"

"Ở chỗ này, có mấy người thật sự muốn ta sống? Tuy rằng, ta bình phàm một chút, nhưng cũng không đến mức ngu như vậy đi, trên vách núi, là ngươi kéo hay là nhị đương gia kia kéo, ta nghĩ, ta còn là có thể phân biệt được!"

"Vậy ngươi tại sao lại muốn cứu ta, cảm thấy như vậy chơi rất vui sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Vệ Thanh Dương, Cố Khinh Hàn đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ cô có thể nói, cô không phải nữ hoàng, cô chỉ là một linh hồn thế kỷ 21 xuyên không mà đến sao?

Cho dù cô nói, hắn sẽ tin tưởng sao?

Cô trước nay đều không có nghĩ tới, muốn làm tổn thương bất luận một người nào trong bọn họ, có lỗi với bọn họ chính là nữ hoàng tiền nhiệm, cùng cô có chút quan hệ nào sao?

Quay đầu sang một bên, đáp một câu, bèn nhắm mắt lại, tùy ý hắn giết: "Ngươi muốn giết thì giết đi!"

Vệ Thanh Dương đi từng bước một tới gần, nháy mắt đã đến gần cô.

Hiện tại, là thời cơ tốt nhất để giết nàng, lần này bỏ qua, có lẽ sẽ không có lần sau.

Bỏ lỡ lần này, chờ nàng đi ra ngoài, tiếp theo đến, nhất định là chiến tranh giữa hai quốc gia.

Không, nàng nhất thiết phải chết, nhất định phải chết!

Sau khi suy nghĩ như vậy, rút ra lưỡi dao sắc bén trong tay, một đao đâm tới ngực Cố Khinh Hàn.

Một đao này, Vệ Thanh Dương hoàn toàn không có lưu lại một con đường sống.

Cố Khinh Hàn trong lòng phát lạnh, thì ra, bất luận cô làm như thế nào, ở trong lòng hắn cũng chỉ là một bạo quân, một bạo quân đoạt đi trong sạch của hắn!

Thì ra mấy ngày nay ở chung, đều là gió thoảng mây bay thôi.

Suy sụp nhắm mắt lại, thôi, nếu hắn vui vẻ, vậy để cô đi, cô cũng quá mệt mỏi, quá đau..

Đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có đến, mà là nghe được một tiếng "phập", thanh âm lưỡi dao sắc bén đâm trúng cây cối.

Cố Khinh Hàn mở to mắt, bèn nhìn thấy Vệ Thanh Dương mở to mắt đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm lưỡi dao sắc bén trên cây.

Cố Khinh Hàn nhìn lưỡi dao sắc bén kia, ngoài chuôi đao ra, toàn bộ thân đao đều đâm vào bên trong cây cổ thụ.

Phản ứng thứ nhất chính là, Vệ Thanh Dương không thể có công lực thâm hậu như vậy để đâm vào đi?

Ngẩng đầu, bèn nhìn thấy Lộ Dật Hiên một bộ bạch y phiêu phiêu, mặt mang mỉm cười.

Hoàng hôn, làm thân hình Lộ Dật Hiên trông thật sự cao, thật gầy, hoàng hôn buông xuống, còn có từng tia nắng sót lại, chiếu xuống ở trên người nàng, cả người, dường như tỏa ra một tầng kim quang.

Trong lòng thả lỏng.

Nhìn Lộ Dật Hiên, từ phía xa, chân trái chân phải bước nhẹ, thân hình phiêu phiêu nhấp nhoáng tới.

Mũi chân đạp cây cổ thụ, thân hình chợt lóe.

Chỉ mấy lần nhảy vọt, đã đến trước mặt Cố Khinh Hàn.

Khẩn trương trong lòng Cố Khinh Hàn tức khắc buông lỏng.

Lộ Dật Hiên tư thế thiên nhân này, ngay cả thi triển khinh công đều là soái khí như vậy.

Nhưng tốc độ làm việc này của nàng, cũng không quá chắc chắn, trôi qua bao nhiêu ngày, mới tìm được các cô.

Có điều, thấy trên mặt nàng tràn đầy tươi cười cùng quan tâm, lại ở thời điểm mấu chốt chạy tới, bút trướng này về sau lại chậm rãi cùng nàng tính.

"Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Làm sao bị thương nặng như vậy?"

Lắc đầu, một câu cũng chưa kịp nói ra, đã hoàn toàn hôn mê mất.

Vừa nãy cô vẫn luôn chống đỡ, là sợ Vệ Thanh Dương tay trói gà không chặt sẽ xảy ra chuyện.

Hiện giờ Lộ Dật Hiên tới, cô cũng không cần lại đi lo lắng những điều này.