Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 63.1: Bầy sói tấn công



"Bệ hạ chắc là đói bụng đi, thần hầu đi tìm chút đồ ăn cho ngài!"

Còn chưa đợi Cố Khinh Hàn đáp lại, Vệ Thanh Dương cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tìm thức ăn.

Cố Khinh Hàn muốn lớn tiếng gọi hắn lại, nhưng thanh âm phát ra suy yếu, căn bản không truyền vào trong tai Vệ Thanh Dương.

Chỉ có thể nhìn theo bước chân hắn, tập tễnh rời đi. Chỉ để lại một đạo bóng dáng gầy ốm.

Ánh mắt Cố Khinh Hàn lóe lóe, hắn bị thương sao?

Không phải hắn luôn luôn hận cô thấu xương sao? Lúc này, nếu muốn giết cô, chỉ sợ cô cũng không có năng lực phản kháng, lại hoặc là, trực tiếp mặc kệ cô ở chỗ này, tự sinh tự diệt, hắn cũng có thể được báo đại thù, tại sao còn muốn cứu cô?

Mắt thấy sắc trời từ mặt trời chói chang giữa trưa, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, trước sau đều không thấy bóng dáng Vệ Thanh Dương.

Mặt trời đã xuống núi, xung quanh một mảng đen nhánh, đất hoang mênh mang, trừ bỏ thanh âm dã thú la hét, lại không có một chút thanh âm khác.

Cố Khinh Hàn không khỏi có chút lo lắng, Vệ Thanh Dương làm sao đi lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Dã thú kia, từng tiếng hú hét, kêu thất thanh, kêu đến nỗi tim và gan cô đều run.

Sâu bên trong vùng đất hoang dã này, vật kì lạ, cổ quái gì cũng có, Vệ Thanh Dương cũng không biết võ công, thật sự xuất hiện việc gì, sẽ có thể phiền phức!

Giãy giụa thân mình, muốn đứng lên, chỉ là vừa mới động một cái, trên người đau đớn kịch liệt.

Cỗ đau đớn này, đau nhập phế phủ, đau tận xương tủy, đau đến mức cô phải hít hà một hơi.

Giãy giụa vài lần đều bất lực trở về.

Suy sụp từ bỏ giãy giụa, mồ hôi lạnh trên người đầm đìa, thở phì phò.

Xa xa, truyền đến một vài thanh âm rất nhỏ, Cố Khinh Hàn nháy mắt căng thẳng, lẳng lặng nghe thanh âm.

Ngoài núi hoang dã này, nếu thật sự tới một ít dã thú gì, với trạng thái hiện tại của cô, chỉ có thể chờ chết.

Thanh âm vèo vèo mà đến, càng ngày càng gần, khiến Cố Khinh Hàn càng ngày càng khẩn trương, trái tim nhảy lên thình thịch.

Ngón tay phải gian nan cử động một chút, nắm cành cây bên cạnh ở trong tay.

Chỉ là một động tác đơn giản, đối với Cố Khinh Hàn lúc này so với lên trời còn khó.

Thanh âm càng ngày càng gần, từ xa nhìn thấy một điểm đen, điểm đen chậm rãi đi về phía trước, đang tiến lại gần, đến cuối cùng lại thấy là một bóng người áo xanh, tim căng chặt lập tức buông lỏng.

Thả lỏng một cái mới biết được, thì ra trên lưng cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Vệ Thanh Dương, bước chân có chút lảo đảo, trên mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, tóc hỗn độn không chịu nổi, quần áo trên người đầy vết máu loang lổ.

Trên tay, dùng thanh y bọc chặt lấy thứ gì đó, thỉnh thoảng nhìn bọc trong tay, ôm sát vào trong ngực. "Bệ hạ, ta đã trở về! Đói lả đi? Nơi này không tìm thấy cái gì để ăn, ngài tạm chấp nhận ăn một ít trái cây trước, ngày mai lại tìm xem!"

Dứt lời, đưa bọc vải trong lòng ra, lộ ra ít trái cây, trái cây cũng không nhiều, chỉ có ba quả.

Vệ Thanh Dương cầm lấy một quả đặt ở bên miệng Cố Khinh Hàn.

Vô cớ, con ngươi Cố Khinh Hàn thoáng hiện ra sương mù.

Cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng cắn một miếng lại một miếng, tận đến khi ăn xong một quả.

Vệ Thanh Dương lại lấy một quả đưa đến bên miệng cô.

Cố Khinh Hàn bất động, lẳng lặng nhìn Vệ Thanh Dương.

"Ngươi sao lại không ăn?"

"Thần hầu, ăn rồi.."

"Về sau thời điểm không có ai, không cần tự xưng là thần hầu, cũng không cần gọi ta là bệ hạ, gọi ta là Khinh Hàn đi, Cố Khinh Hàn!"

"Cố Khinh Hàn? Tại sao lại muốn gọi là Cố Khinh Hàn?"

"Ngươi không cảm thấy tên Cố Khinh Hàn này rất khí phách, rất uy vũ, rất êm tai sao?"

Nghe vậy, Vệ Thanh Dương bật cười. Khí phách sao? Uy vũ sao? Y không cảm thấy!

Vệ Thanh Dương cười, làm Cố Khinh Hàn ngơ ngẩn, trong mắt hiện lên một mạt kinh diễm, nam tử thanh lãnh cao ngạo, ít khi nói cười này, khi cười rộ lên lại là ôn hòa như vậy, giống như cánh hoa phất phới theo gió, vuốt phẳng mặt nước, quanh thân, đều tràn đầy ấm áp nhàn nhạt.

"Bệ hạ, làm sao vậy? Trên mặt thần hầu có thứ gì sao?" Vươn tay, sờ sờ mặt, hình như không có cái gì nha!

"Đừng gọi bệ hạ, gọi ta là Cố Khinh Hàn đi!"

Vệ Thanh Dương nhìn Cố Khinh Hàn, cặp con ngươi đen nhánh sinh động kia, con ngươi kia, không có vui đùa, không có hài hước, chỉ có nghiêm túc, còn có một loại sủng nịch, đem y che chở ở trong lòng. Trong lòng chấn động, sủng nịch?

Tuy biết rằng, đây không phải là hiện thực, trong lòng vẫn là xẹt qua một dòng nước ấm, ôn ôn hòa hòa, xua tan tất cả khói mù trong lòng y.

"Trên người của ngươi làm sao vậy? Có phải gặp phải chuyện gì hay không?"

Vừa dứt lời, Vệ Thanh Dương hiện lên một mạt hoảng loạn.

"Bệ, Khinh Hàn, nơi này dã thú quá nhiều, chúng ta cần phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi, bằng không.."

Thời điểm Vệ Thanh Dương gọi bệ hạ, nhìn thấy sắc mặt Cố Khinh Hàn tức giận trừng lại, vội vàng sửa miệng, ngữ khí nghiêm túc nói với cô.

"Bằng không, chúng ta sớm muộn gì có một ngày, sẽ trở thành đồ ăn trong mâm dã thú!" Cố Khinh Hàn cười tiếp tục câu hắn chưa nói xong.

Vệ Thanh Dương không nói gì, chỉ là thần sắc có chút khẩn trương.

"Hiện tại, ta ngay cả nói chuyện, cũng không có sức lực, càng miễn bàn đi ra núi sâu đất hoang này!"

"Ngươi đụng tới dã thú? Bị thương nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, lát nữa ta xử lý một chút thì tốt rồi!"

Tuy rằng, Vệ Thanh Dương nói một cách phong thanh vân đạm.

Như cũ, Cố Khinh Hàn có thể tưởng tượng được, một nam tử nhu nhược cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, lại không biết chút võ công nào, tại trong đất hoang này, đoạt thức ăn cùng dã thú, sẽ có bao nhiêu khó khăn?

"Ngươi nhanh ăn trái cây đi!"

Nhìn hai quả trái cây còn lại, lại nhìn bộ dáng coi như bảo bối của Vệ Thanh Dương, ba trái cây này, chắc là có được không dễ.

"Ta no rồi, một chút cũng không đói bụng!"

Miệng nói, bụng lại không biết cố gắng kêu lên.

Khóe miệng Vệ Thanh Dương lại là giương một cái, ấm áp nở nụ cười:

"Nhanh ăn đi!"

"Chúng ta mỗi người một quả!"

"Ta ăn rồi!"

"Ăn rồi cũng lại ăn một quả nữa!"

Cuối cùng, không xoay chuyển được Cố Khinh Hàn, cầm lấy quả nhỏ kia, nhẹ nhàng nhấm nuốt.

Y rất đói bụng, ba ngày nay cũng chưa ăn cái gì, chỉ là giúp đỡ Cố Khinh Hàn băng bó miệng vết thương, đã mất thời gian suốt một ngày một đêm.

Lại tìm nguồn nước cho nàng, lại lãng phí thời gian một ngày.

Ba ngày qua này, tuy rằng, ban ngày có thanh âm dã thú la hét, nhưng cũng không đến mức sợ như vậy, thời điểm buổi tối, thanh âm dã thú gào rống với nhau, phập phồng không thôi, thậm chí, y còn nhìn thấy mấy con mãnh hổ đi tới phương hướng nơi này của bọn họ.

Có trời mới biết được lúc ấy y sợ hãi bao nhiêu, còn tốt, mấy con mãnh hổ kia cũng không có đi đến nơi này của bọn họ, đi tới một phương hướng khác.

Tiếp theo chính là ngày thứ ba, tuy rằng là núi sâu, nhưng nơi này căn bản là không tìm thấy cái gì để ăn, thật vất vả tìm được một cây ăn quả, thời điểm đang muốn đi hái, lại đụng tới một con sư tử lớn.

Nghĩ đến con sư tử lớn kia, trong mắt Vệ Thanh Dương chợt phát lạnh.

Đứng dậy, đi đến góc Cố Khinh Hàn không nhìn tới, rửa sạch miệng vết thương.

Trên miệng vết thương kia, còn có mảng lớn thịt bị dã thú gặm cắn, máu tươi chậm rãi chảy ra, lấy thuốc trong ngực ra, rắc vào miệng vết thương, lại xé rách một mảnh vải trên quần áo, cắn răng, băng bó lại, nhìn thủ pháp thuần thục kia, không khỏi làm lòng người tê rần.

Trên mặt hắn, không có một chút biểu tình, chỉ là động tác thuần thục làm xong tất cả.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn liếc trộm qua. Vừa vặn đem tất cả một màn này, toàn bộ thu vào đáy mắt.

Không tiếng động thở dài.

Thời gian cứ an an tĩnh tĩnh như vậy, lại trôi qua mấy ngày.

Mấy ngày này, hai người trải qua cũng an tĩnh, ấm áp, tuy rằng, thân thể đau đớn, lại trôi qua rất hạnh phúc, chỉ là có hai điểm không tốt, một điểm là đồ ăn, nhiều ngày như vậy trôi qua, hầu như đều là uống nước chống đói, đói đến mức ngực các cô dán về phía sau lưng.

Còn có một điểm chính là tiếng gầm rú của dã thú lúc nửa đêm, tiếng này cao hơn tiếng kia, kêu đến nỗi trong lòng các cô thật lạnh thật lạnh, đem lòng phòng bị đề cao đến đỉnh điểm, chỉ sợ dã thú đột nhiên tấn công.

Cũng may, vài lần đều là vượt qua hữu kinh vô hiểm (gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy).

Buổi tối hôm nay, Cố Khinh Hàn dựa gần một cây đại thụ, cùng Vệ Thanh Dương ngồi ở bên lửa trại sưởi ấm.

Củi lửa đùng đùng vang lên, ánh lửa chiếu vào trên mặt hai người, hun đến nỗi khuôn mặt có chút hồng nhuận.

"Núi quỷ này là núi gì, ngay cả cái để ăn cũng không có, quả dại không có, nấm dại không có, rau dại không có, mẹ nó, ngay cả dã thú cũng không có, không đúng, dã thú rất nhiều, nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi, nhưng mà mẹ nó, con này so với con kia còn to hơn, nó ăn lão tử đã không tệ, lão tử làm sao ăn được nó?" Duỗi tay cầm lấy cành trúc bên cạnh, ném ra ngoài, vừa động một cái, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt.

"Khinh Hàn đừng buồn, có lẽ, ngày mai tả tướng đại nhân sẽ tìm được chúng ta!"

Không đề cập tới Lộ Dật Hiên còn tốt, vừa nhắc tới, Cố Khinh Hàn phải nén giận.

Lộ Dật Hiên này không phải bản lĩnh rất lớn sao? Đều đã nhiều ngày rồi, ngay cả quỷ ảnh đều không nhìn thấy, lại không nhanh tìm đến, cho dù tìm được rồi, cũng chỉ có thể là một đống thi cốt.

Thật ra, Cố Khinh Hàn thật sự nghĩ oan cho Lộ tướng, đất hoang này chưa bao giờ được khai hoang, vạn dặm liên miên, sâu không thấy đáy, lại là ở dưới núi sâu vạn trượng, ngay cả đường đi đều không có, muốn xuống đây tìm hai người thật đúng là không phải một việc đơn giản!

Vệ Thanh Dương cười cười, trong khoảng thời gian ở dưới đáy vực này, tuy rằng gian khổ, lại là việc vui vẻ nhất đời này của y. Nhìn ánh trăng trên bầu trời, vừa to vừa tròn, hôm nay chắc là mười lăm đi, bọn họ đã sinh sống ở chỗ này hơn mười ngày.

Củi lửa dưới lửa trại "tách" "tách" vang lên như cũ.

Trong lòng hai người đầy tâm sự, nhìn củi lửa thiêu đốt hừng hực, nghe thanh âm dã thú gào rống.