Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 6.4: Thế mà lật phải thẻ bài của Đoạn Hồng Vũ rồi!



Từ lão tướng quân nhíu mày, đương nhiên y biết. Người trong triều đình, đều là từ cùng một gốc, rắc rối khó gỡ, các cấp trợ giúp nhau, người nào xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều ra sức, cho dù là bệ hạ cũng không làm gì được, dần dà, triều đình bèn không còn là triều đình nữa, mà chỉ là con rối của các nàng thôi.

Y cũng nghĩ tới muốn gỡ ra những cành cây rắc rối khó gỡ đó, nhưng mà cỗ thế lực này quá lớn khó giải quyết, căn bản lắc lư vẫn bất động.

Lần trước bệ hạ sử dụng thủ đoạn đánh nhanh thắng nhanh, diệt trừ rất nhiều người, nhưng vẫn như cũ không thay đổi được thế cục này, những người này, sau khi bị diệt trừ, thế thân, cũng sẽ là người của các nàng, bản chất căn bản không có cái gì khác nhau.

"Vậy bệ hạ muốn làm cái gì đây?"

"Trẫm muốn bỏ đi việc thông qua thư đề cử mới có thể tham gia khoa cử!"

Đôi mắt lão tướng quân trừng lớn, bệ, bệ hạ muốn làm cái gì? Có phải y nghe lầm hay không? Không đợi y đặt câu hỏi, giọng nói hùng hậu của bệ hạ bèn truyền đến từng câu.

"Khoa cử tuyển chọn nhân tài, vốn dĩ nên là mọi người bình đẳng, lần này trẫm muốn bỏ đi việc quý tộc trực tiếp tham gia, bình dân bá tánh thông qua phương thức thư đề cử, mà thành, mỗi người, một suất bình đẳng, các kỳ thi hương, một mạch thi lên, lại tham gia kỳ thi cuối cùng."

"Bệ hạ, tuyệt đối không thể ạ, đây là ngài đang động chạm đến lợi ích của các quý tộc, làm như vậy, các nàng tất sẽ cùng nhau phản đối, đến lúc đó sợ là thật sự sẽ tạo phản!" Lão tướng quân kinh ngạc đến mức sợ hãi, không nghĩ tới thế mà bệ hạ lại muốn huỷ bỏ cái này. Mấy nữ hoàng nhiệm kỳ trước, mỗi người đều muốn huỷ bỏ, nhưng mà không ai thành công, mỗi một người đều là kết thúc trong thất bại, những người này, thế lực quá lớn, căn bản là không lay động được.

"Trẫm biết, cho nên trẫm mới đến tìm ngươi hỗ trợ!"

"Lão tướng quân, trẫm không muốn đi từng bước một, chậm rãi diệt trừ các nàng, như vậy, mười năm, hai mươi năm, thậm chí năm mươi năm, đều không nhất định có thể nhổ toàn bộ bọn họ, nếu trẫm muốn diệt trừ các nàng, tất phải trong một kích, bèn đánh tan toàn bộ bọn họ."

"Cho nên, lần này mong lão tướng quân nhất định phải giúp trẫm, những người này không trừ, quốc gia làm sao yên ổn, trẫm vì dân xuất lực như thế nào?"

Cố Khinh Hàn bình tĩnh nhìn lão tướng quân còn đang do dự, nên nói, cô đều đã nói, có thể thành công hay không, phải xem Từ lão tướng quân, thành, thì sẽ có ý nghĩa, Lưu quốc của cô sắp sửa đi lên con đường giàu mạnh, bại, sẽ vẫn duy trì hiện trạng, cuối cùng từ từ bị những thế lực lớn này cắn nuốt.

Ước chừng đợi trong thời gian một chén trà nhỏ, lão tướng quân do dự không chắc mới gật gật đầu thật mạnh, tất cả khí phách toàn thân đều phóng thích, có tư thế đập nồi dìm thuyền, một trận tử chiến.

Cố Khinh Hàn cười, ánh mắt mang ý thắng lợi nhìn về phía lão tướng quân.

"Bệ hạ, cần lão thần làm như thế nào?"

"Thủ hạ của ngươi có bao nhiêu binh mã?"

"Thủ hạ của lão thần có ba mươi vạn binh mã, trong đó hai mươi vạn binh mã ở ngoài biên quan, mười vạn ở bên ngoài kinh thành."

"Mười vạn sao? Mười vạn vậy là đủ rồi, toàn bộ đế đô, tất cả binh mã cộng lại, đều không vượt qua mười vạn. Lão tướng quân, ngươi bí mật chuyển mười vạn này từ vùng ngoại thành đến đế đô, ngươi xem xem ở biên cương, có thể điều động bao nhiêu người, bí mật điều toàn bộ đến đế đô đi, những người còn lại, kín đáo bảo vệ các trạm kiểm soát."

"Vâng, lão thần tuân chỉ!"

Từ lão tướng quân cười sang sảng, liếm liếm khóe miệng, y đã lâu rồi chưa từng đánh một trận lớn, lần này có thể không đánh là tốt nhất, nếu mà phải đánh, y cũng có thể mạnh mẽ "chơi" một trận.

Sau khi lại thảo luận với Từ lão tướng quân một ít công việc cụ thể, Cố Khinh Hàn nhoáng lên, tới vô ảnh đi vô tung, mấy cái lắc mình bèn ra khỏi Từ phủ, đi về phía hoàng cung.

Cố Khinh Hàn đi rồi, lão tướng quân vui mừng mà nhìn Cố Khinh Hàn, nhìn theo Cố Khinh Hàn rời đi, khóe mắt, nhu hòa một mảng. Lưu quốc sắp thay đổi, thay đổi đi, để nó mạnh mẽ thay đổi đi, triều cương xác thực nên chỉnh đốn.

Trong hoàng cung, Cố Khinh Hàn được Cổ công công hầu hạ, thay y phục thường ra. Mặc một bộ cung trang minh hoàng.

"Bệ hạ, hơn một tháng gần đây, ngài chỉ đi Lãm Nguyệt Các một lần, các đại thần đều đang oán giận, ngài xem có muốn lật cái thẻ bài, lâm hạnh một vài hậu cung thị quân hay không?"

Cố Khinh Hàn bĩu môi, những đại thần đó thật sự quá nhàm chán, cả ngày nhắc cô vũ lộ quân triêm (ý nói Hoàng đến không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai) mãi. Không có chỗ nào để quản nữa hay sao? Ngay cả việc cô ngủ cũng phải quản?

"Bệ hạ, kỳ thực, các đại thần nói cũng có lý, mỗi đêm lật thẻ bài, đây là quy củ mà tổ tông lưu lại, bệ hạ ngài.." Cổ công công thấp giọng lấy lòng, do do dự dự nói.

"Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, đi lấy thẻ bài!" Nếu mà cô không lật, thái giám Kính Sự Phòng tuyệt đối sẽ thêm vào một câu, bệ hạ không có tính dục, tối nay không lật. Sau đó, ngày mai, trên triều đình, lại phải đại chiến nước miếng về việc này.

Cổ công công nghe được giọng nói của Cố Khinh Hàn, vội vàng tung ta tung tăng cầm một đống thẻ bài lại đây, đặt ở trên khay trình lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn liếc cũng không thèm liếc một cái, tùy tiện cầm một cái thẻ, ném cho Cổ công công.

Cổ công công vừa nhìn một cái, cười đến mức đôi mắt đều híp lại: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tối nay, Đoạn quý quân thị tẩm!"

Bước chân Cố Khinh Hàn lảo đảo một cái, cái gì? Đoạn quý quân quyến rũ mị hoặc, một lòng muốn ăn sạch sành sanh cô thị tẩm? Không phải đâu, vận may của cô lại tốt như vậy sao? Rút ai không được, lại rút phải một tên yêu tinh!

Cạn lời cười khổ ha ha vài tiếng, mặc cho Cổ công công đi sắp xếp.

Không đến một lát, Đoạn Hồng Vũ đã được đưa tới.

Cố Khinh Hàn thả quyển sách trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn một cái, vừa nhìn một cái này, suýt nữa khiến cô phun máu.

Chỉ thấy Đoạn Hồng Vũ đang mặc một bộ áo khoác mỏng trong suốt, dưới lớp áo khoác, thân thể quyến rũ không có một chút thịt thừa như ẩn như hiện, mà trên mặt hắn, như phát ra ánh sáng, mắt đào hoa rực rỡ chớp chớp, xấu hổ, thích ý nhìn Cố Khinh Hàn. Bên dưới, là cái chân trơn bóng căng mịn, ngay cả giày cũng chưa đi, chỗ cổ chân đeo một chuỗi lục lạc, lúc này lục lạc còn đang tạo ra tiếng leng keng rất nhỏ.

Bỗng chợt nhìn thấy một cái, tuy rằng, là lụa mỏng khoác thân, nhưng mặc như này có gì khác không mặc đâu?

Không, không đúng, vẫn là có khác nhau, lụa mỏng khoác thân, như ẩn như hiện, càng có thể kích thích người ta.

Cố Khinh Hàn nuốt nuốt nước miếng, là ai cho hắn mặc bộ quần áo này? Mẹ nó, ngươi cũng quá lợi hại đấy, còn lợi hại hơn cả người sáng tạo ra ô tô và khách sạn ở thế kỷ 21.

"Bệ hạ!" Giọng nói nhẹ nhàng, tê dại từ từ truyền đến, Cố Khinh Hàn xoa xoa cánh tay, nổi một tầng da gà.

Đoạn Hồng Vũ thấy Cố Khinh Hàn không đáp, chân từng bước một tiến lên, lục lạc treo ở cổ chân leng keng rung động, thanh thúy dễ nghe.

Cố Khinh Hàn ngẩng đầu, thành công nhìn thấy nam tử yêu mị kia, ngay cả lúc đi đường đều lộ ra mặt đẹp nhất, dụ hoặc nhất của mình trước Cố Khinh Hàn, thân mình còn không ngừng uốn éo, hết sức dụ hoặc.

Vận may của cô, thật là tốt đến mức không còn gì để nói. Một đống hoa hồng đều truyền tới trên tay cô thì thôi, hiện tại, ngay cả lật cái thẻ bài, cũng có thể lật phải người không muốn gặp nhất, mẹ nó, đen đủi như vậy sao? Hôm nay có phải cô sẽ bị hắn ăn sạch sàng sanh hay không?

"Bệ hạ, thần hầu tới rồi!" Đoạn Hồng Vũ ỏn ẻn nói, ném một ánh mắt lấy lòng cho Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn ngồi ở ghế trên lảo đảo một cái, người suýt chút nữa ngã ngửa ra sau, bám vào ghế, mới ổn định thân mình.

Không cần ngẩng đầu, đã nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ đi tới trước mặt cô. Mà lấy góc độ này của cô, vừa vặn nhìn thấy bảo bối phía dưới của hắn. Đôi mắt trừng lớn, cái thứ nhất phản ứng chính là, đệch, đây cũng quá lớn đấy!

Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ rất có hứng thú mà nhìn cô, trong mắt không ngừng chớp chớp lấy lòng.

"Bệ hạ, hôm nay để thần hầu từ từ hầu hạ ngài, được không?"

Đoạn Hồng Vũ đặt tay ngọc mềm mại không xương ở trên cái tay mảnh khảnh của Cố Khinh Hàn, kéo cô đi về phía giường.

Cố Khinh Hàn vội vàng rụt tay lại. Ánh mắt mất tự nhiên chuyển hướng, giả vờ cầm lấy sách trên bàn lên xem.

Mắt Đoạn Hồng Vũ tối sầm, cũng không tức giận, bước chân nhẹ nhàng, ngồi ở bên cạnh Cố Khinh Hàn.

Đôi tay mềm mịn không xương ôm lấy Cố Khinh Hàn, Cố Khinh Hàn kinh hãi, theo bản năng muốn đẩy hắn ra. Bên tai lại truyền đến âm thanh rầu rĩ của Đoạn Hồng Vũ: "Để thần hầu dựa vào được không? Chỉ một lát là được rồi!" Nghe vậy, tay đang duỗi ra của Cố Khinh Hàn rụt lại.

Cúi đầu nhìn đầu Đoạn Hồng Vũ dựa ở trên người cô. Nhìn qua đầu, thành công mà lại nhìn thấy thân thể gần như lộ ra toàn bộ của hắn.

Thật sự không phải là cô muốn nhìn, mà là cô vừa động đậy đã có thể thấy được. Như ẩn như hiện vốn dĩ là có sức dụ hoặc nhất, huống chi Đoạn Hồng Vũ lớn lên yêu nghiệt như vậy, không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt được hắn, bao gồm cả cô!

Nhìn đầu hắn vẫn dựa ở trên người cô, đôi tay ôm lấy eo cô, không hiểu ra sao, không biết là cô nổi lên phản ứng, hay là nhiệt độ như lửa nóng của Đoạn Hồng Vũ truyền tới, cô cảm giác người mình cũng sắp cháy.

Lại liếc mắt một cái, càng nhìn càng mê người, không nhịn được tưởng tượng, bảo bối dưới người hắn to như vậy, lúc thế nọ thế kia, chắc là rất thoải mái nhỉ?

Người yêu nghiệt như vậy, bản lĩnh ở trên giường, chắc chắn rất mạnh đi? Cô có cần thử xem hay không nhỉ? Muốn thử xem hay không đây?