Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 54: Háo hức muốn thử



"Một khi đã như vậy, Vân vương muốn tỷ thí như thế nào đây?"

"Nghe nói Lưu quốc có một hoạn quan Cổ Đồng An, tuy rằng âm hiểm ngoan độc, nhưng nội lực thâm hậu, một thân võ công xuất thần nhập hóa, luyện Hỗn Nguyên công đã đạt đến tầng thứ bảy, trên đời ít có đối thủ, bổn vương, muốn lĩnh giáo Hỗn Nguyên công của hắn!"

Cổ công công khó thở, Vân vương này, thế mà dám dùng ánh mắt khinh thường khiêu khích y như vậy, nếu là không cho hắn ta một chút giáo huấn, hắn ta bèn không biết hoa tại sao lại đỏ như vậy!

"Một khi đã như vậy, chúng ta bèn dùng hết sức mình đi, Vân vương, mời!" Nghiến răng nghiến lợi, âm u nhìn chằm chằm Vân vương, làm một cái thủ thế mời.

Vân vương cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi xổm trước giường Thượng Quan Hạo.

Đáy mắt cuồng ngạo châm chọc biến mất hầu như không còn, thay thế chính là nhu hòa, sóng mắt kia ôn nhu giống như một suối nước nóng, mang theo một loại mê hoặc nhân tâm ôn hòa: "Hạo nhi, ngươi chờ ta, sau khi ta đuổi con ruồi bọ chán ghét này đi, lại đến cùng ngươi!"

Thượng Quan Hạo có chút suy yếu thô suyễn, chớp chớp mắt.

Trong mắt kia toàn là nghi hoặc cùng lo lắng.

Bắt gặp Thượng Quan Hạo lo lắng, Thượng Quan Vân Lãng trong lòng một trận sảng khoái, ấm áp.

Đây là tình huynh đệ, mặc dù Hạo nhi không nhớ rõ y, vẫn sẽ thay y lo lắng như cũ.

Nhẹ nhàng cười, tận lực hạ giọng, chỉ sợ dọa đến hắn: "Đừng lo lắng, một hoạn quan thôi, bổn vương còn không để trong lòng, ngươi ngủ một giấc trước, tỉnh lại, ta bèn đã trở lại!"

Dứt lời, nhẹ nhàng giúp hắn dịch dịch góc chăn. Ôn nhu cười.

Đứng dậy, đi về phía Cổ công công.

Tốc độ biến sắc kia không thua Đoạn Hồng Vũ chút nào.

Đáy mắt nhu hòa sớm đã không thấy, thay thế bằng trào phúng, khinh thường, cùng với kiêu căng.

Hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước sân.

Tay Cổ công công nắm phất trần nắm thật chặt, con mắt híp lại, âm ngoan nhìn chằm chằm Thượng Quan Vân Lãng.

Nhận thấy được có người tới gần, Cổ công công lập tức cung kính cúi người, thay một gương mặt tươi cười: "Bệ hạ, vậy lão nô bèn đi gặp Vân vương thiên tuế, tuyệt đối sẽ không khiến bệ hạ ngài mất mặt."

Cố Khinh Hàn nhìn Vân vương trong viện, như suy tư gì, đối với Cổ công công, chỉ là nhẹ giọng "ừ" một chút, nếu không phải Cổ công công nhĩ lực hơn người, chỉ sợ cũng không nghe được.

Nhìn thấy bệ hạ nhà mình cho phép, Cổ công công tà tà cười, vung phất trần xuống, đi về phía Thượng Quan Vân Lãng. Cố Khinh Hàn ở bên cạnh xen một câu: "Thấy đủ thì thôi!"

Cổ công công khom người ứng thanh: "Vâng!"

Còn Vân vương lại là một tiếng hừ lạnh.

Ai cũng không nói gì, chỉ là cân nhắc đối phương bước tiếp theo sẽ làm như thế nào, rốt cuộc cả hai đều là nhân vật có tiếng đã lâu.

Đột nhiên, không biết là ai phát động công kích trước, thân ảnh hai người nhanh chóng giao triền ở bên nhau.

"Bang" "bang" "bang" chỉ trong giây lát, bèn giao thủ mấy chục chiêu. Tiểu Lâm Tử nhìn ba người lục tục đi ra, cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhìn xem vị nam tử cương dương sang sảng này, có bản lĩnh gì có thể thắng được Cổ công công?

Cũng trách không được y không tin, vị gọi là Vân vương gì đó này có thể thắng được Cổ công công, Cổ công công võ công độc nhất thiên hạ, sớm đã nổi danh tứ hải.

Mấy năm nay, không biết có bao nhiêu nhóm thích khách muốn đi ám sát bệ hạ, toàn dừng ở trong tay Cổ công công.

Lại nhìn một chút sắc mặt trắng bệch kia của công tử nhà mình, biểu tình lo lắng, không khỏi dừng bước chân vừa muốn đứng dậy lại.

Nửa ngồi xổm trước giường, ấm áp cười: "Công tử, người đừng lo lắng, vị Vân vương này, nếu nói có thể đánh thắng được Cổ công công, hẳn là bèn có thể đánh thắng được!"

Thượng Quan Hạo kia lông mi hơi cong giật giật, đôi mắt chớp xuống, chỉ là đáy mắt lo lắng lại làm sao cũng không hết.

Sở Dật dựa ở trước cửa, nhìn hai người, ngươi tới ta đi, quyền ảnh tung bay, chưởng phong soàn soạt, con ngươi vốn dĩ thâm thúy đến mênh mông vô tận kia, không khỏi càng thêm sâu thẳm.

Như suy tư gì nhìn phía trước.

Hai người này, bất luận là ai, tốc độ đều nhanh đến mức tận cùng, ngoài một đám hư ảnh ra, y cũng không nhìn được cái gì, lại càng không biết ai đang ở thượng phong, ai đang ở hạ phong.

Sau một lúc lâu, tuy rằng đôi mắt nhìn phía trước đánh nhau, tâm tư lại bay lên chín tầng mây.

Nam tử cương dương sang sảng, mang theo hơi thở quân nhân này, tuyệt đối không thể là người Lưu người, cũng không thể là người Vệ quốc.

Lưu quốc cùng Vệ quốc là quốc gia thế giới nữ tôn, sẽ không có nam tử cương dương như vậy, cho dù có, cũng không thể cuồng ngạo, tùy ý, không kiềm chế được tính tình như vậy.

Trừ khi, hắn là người Bùi quốc.

Bùi quốc..

Nghĩ đến Bùi quốc, thân mình đĩnh bạt kia của Sở Dật cứng đờ một chút.

Không sai, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là người Bùi quốc.

Nếu không, hắn sẽ không để ý Thượng Quan quý quân như thế, mọi chuyện tự thân mà làm.

Nếu không, khi hắn nhìn thấy Thượng Quan quý quân bị ủy khuất thì giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Vân vương.. Bọn họ xưng hô hắn là Vân vương. Nói cách khác, hắn ít nhất là một vương gia, chỉ không biết là vương gia nào?

Người kiêu dũng thiện chiến nhất Bùi quốc là chiến thần Thượng Quan Vân Lãng.

Chẳng lẽ hắn chính là Thượng Quan Vân Lãng?

Sở Dật gần như có thể khẳng định, nam tử cương dương sang sảng kia chính là Thượng Quan Vân Lãng, Vân vương thiên tuế.

Ngước mắt lại nhìn về phía Thượng Quan Hạo nằm trên giường, suy yếu vô lực, nhẹ nhàng ho khan.

Thượng Quan quý quân cũng coi như là sắp hết khổ, ít nhất đợi được Vân vương thiên tuế, những ngày về sau hẳn là sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ hy vọng, Vân vương ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, bằng không Thượng Quan quý quân tuyệt đối không chịu nổi.

"Ầm" một tiếng vang lớn kéo suy nghĩ của y lại.

Lọt vào trong tầm mắt có thể nhìn được một mảnh hỗn độn, mặt đất trong viện vốn là gập ghềnh, gồ ghề, lồi lõm, nháy mắt bị xới lên, thành phiến rách nát, tán ở một bên.

Một cây cổ thụ bên cạnh, cũng ở lúc Cổ công công vung phất trần lên, theo tiếng mà gãy, tay một chưởng, dùng cọc cây kia tấn công về phía Thượng Quan Vân Lãng.

Thượng Quan Vân Lãng bước chân nhẹ nhàng, nhanh như ngựa phi, một tay tiếp được chưởng, rồi sau đó đem công lực trên người cũng hướng cọc cây.

Sau một lúc lâu, có lẽ sức lực ngang nhau, Vân vương cùng Cổ công công đem một cái tay khác, cũng bám vào trên cọc cây, đem nội lực cuồn cuộn không ngừng tấn công về phía một bên khác.

Cuối cùng thân cây không thừa nhận được hai nguồn nội lực quá lớn, gãy thành từng đoạn, thành từng tấc, theo tiếng gãy, phát ra tiếng nổ mạnh thật to.

Sở Dật chính là bị tiếng nổ mạnh này đánh gãy suy nghĩ.

Ngước mắt nhìn về phía cả hai, chỉ thấy Cổ công công tay nắm phất trần run rẩy, trên mặt hiện lên một mạt biểu tình không thể tin tưởng.

Mà Thượng Quan Vân Lãng chắp hai tay sau lưng, dưới ánh mặt trời, như một tôn giả chiến thần, chiến ý tăng vọt.

Chỉ là trong mắt không thèm để ý kia cũng mang theo một mạt ngưng trọng.

Đôi tay chắp phía sau, ở nơi người khác nhìn không tới, hơi hơi rùng mình, đôi tay nắm chặt vài lần, mới kiềm chế được rùng mình.

Nếu nói Sở Dật không hiểu võ công, thấy không rõ tranh đấu giữa bọn họ lắm.

Cố Khinh Hàn lại nhìn đến rõ ràng.

Hai người này, lực lượng ngang nhau, ai cũng không chiếm được thượng phong, muốn phân ra thắng bại, Lãnh Tịch cung này tất yếu sẽ trở thành một mảng phế tích, hai người đều chừa lại, chưa dùng hết toàn lực.

Nhưng cô biết, nếu đến nơi trống trải tiếp tục tỷ thí, Vân vương tuyệt đối không phải là đối thủ của Cổ công công, Cổ công công thắng ở nội lực thâm hậu, nội lực cuồn cuộn không ngừng có thể chống đỡ vận chuyển thể lực, mỗi chiêu thức nhanh chuẩn tàn nhẫn, thích hợp đơn đả độc đấu.

Mà nếu là ở chiến trường, Cổ công công lại chưa chắc đã là đối thủ của Vân vương, Vân vương thường ở trong thiên quân vạn mã chém giết, chỉ huy, chiêu chiêu thức thức đều lộ ra một cỗ trận thế.

Thói quen quân nhân này, cho dù ra khỏi chiến trường, vẫn giữ lại như cũ.

Nhìn cuộc tỷ thí xuất sắc tuyệt luân này, Cố Khinh Hàn không khỏi xắn tay áo lên, háo hức muốn thử.

Không biết công lực của mình cùng so sánh với hai người bọn họ, lại sẽ như thế nào?