Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 43: Tương mỹ nhân hành thích



Thân thể run rẩy kia, ánh mắt kinh hãi kia, thanh âm nức nở kia, đều lộ ra nam tử trước mắt này cực kỳ sợ hãi.

Áp xuống lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn về phía bình phong, không hề nhìn nam tử trần trụi này.

"Bệ hạ, cầu xin ngài, đừng đuổi thần hầu đi ra ngoài, thần hầu sẽ cẩn thận hầu hạ ngài, sẽ thật nghe lời!"

Thở dài một hơi, đây quả thực chính là làm bậy. Cô làm sao không biết, nếu ra khỏi cửa điện này, chỉ sợ chờ đợi hắn chính là ba thước lụa trắng.

Hầu hạ không chu toàn, bị nữ hoàng đuổi ra cửa điện, xử phạt nhẹ nhất cũng là biếm lãnh cung.

Mới bằng này tuổi đã bị biếm lãnh cung, chung thân một chỗ lãnh cung cô tịch u ám kia, cũng coi như là trọng tội.

Thở dài một hơi, vẫy vẫy tay: "Đứng lên đi, mặc quần áo vào! Trẫm hôm nay không có hứng thú."

Người không ngừng run rẩy thở dài nhẹ nhõm một hơi, sức lực trên người dương như như bị rút cạn giống nhau, suýt chút chút nữa ngã quỵ ở trên giường.

Thật cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Khinh Hàn. Xác định nàng không phải lạt mềm buộc chặt, xác định nàng không phải đang nói đùa, thân mình bị dọa đến mềm mại vô lực kia cố bò lên, từ bên cạnh cầm một bộ quần áo, sột sột soạt soạt mặc lên.

Mang theo thấp thỏm, mang theo bất an, đi đến bên cạnh Cố Khinh Hàn, uốn gối quỳ xuống.

"Bệ hạ!"

"Ngẩng đầu lên!"

Chỉ liếc mắt một cái này, Cố Khinh Hàn không khỏi bội phục ánh mắt nhìn người của nguyên thân.

Trong hậu cung này, sợ là mỗi người đều là tuyệt sắc đi!

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lông mày như viễn sơn, da như ngưng chi ngọc lộ, quanh thân kia đều quanh quẩn một cỗ khí chất thanh hoa.

"Trẫm mặc kệ ngươi là ai, tên gọi là gì! Trẫm chỉ nói cho ngươi, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ tạm, bên kia có cái ghế trường kỷ, tự mình ra kia nghỉ tạm, có nghe hay không?"

Nói xong không hề quản hắn, nằm thẳng ở trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ say như chết.

Nửa đêm, một trận thanh âm nức nở như có như không đánh thức Cố Khinh Hàn từ trong mơ ngủ.

Mở con mắt sắc bén thanh thấu ra.

Chỉ thấy nam tử cả người lộ ra một cỗ khí chất thanh hoa kia vẫn quỳ trên mặt đất, bả vai run rẩy lúc có lúc không.

Khuya khoắt khóc cái gì mà khóc, còn có để cho người ta ngủ hay không?

Vô cớ, trong lòng một trận buồn bực, thật muốn ném nam tử này ra cửa.

Đều bảo hắn ra ghế trường kỷ ngủ, còn quỳ gối ở đây, cô lại không có ngược đãi hắn!

"Khóc cái gì mà khóc, câm miệng cho trẫm!"

Người bên dưới, bị Cố Khinh Hàn rống một cái, lập tức câm miệng, thân mình vốn quỳ đến thẳng tắp kia lập tức dựng đứng lên.

Giấu đi tiếng khóc kia, im lặng không nói, yên ắng quỳ gối nơi đó.

Liếc mắt nhìn hắn một cái, không hề để ý tới, thích quỳ để cho hắn quỳ đi thôi!

Tiếp tục ngửa đầu ngủ.

Không biết qua bao lâu.

Người bên dưới ngẩng đầu, một đôi con ngươi vô tội mị hoặc thuần nhược, nháy mắt sắc bén lên, lạnh băng vô tình, lại lộ ra một cỗ kiên quyết, một cỗ kiên định, một cỗ khẳng khái phó nghĩa.

Nếu Cố Khinh Hàn giờ phút này thanh tỉnh, tất nhiên sẽ cảm thấy không thể tưởng được.

Nam tử vừa mới còn giống tiểu bạch thỏ vô tội thuần nhược, làm sao đột nhiên sẽ trở nên lạnh băng hung ác như vậy?

Giờ phút này, nam tử kia cúi thấp mà thử tính hỏi một câu: "Bệ hạ, bệ hạ! Ngài ngủ rồi sao?"

Ngoài tiếng hít thở đều đều ra, không có bất cứ thanh âm gì khác.

Nam tử quỳ phía dưới còn chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai cúi thấp gọi một tiếng: "Bệ hạ, ngài ngủ rồi sao? Để thần hầu hầu hạ ngài được không?"

Vẫn là không có âm thanh.

Đôi mắt nam tử dưới mặt đất không khỏi nhìn trái phải một cái, sau khi xác định trong điện không có những người khác, rón ra rón rén mà đứng dậy, đi đến mép giường.

Cúi đầu nhìn xuống Cố Khinh Hàn, cặp mắt thanh lãnh kia, nháy mắt trở nên âm ngoan lên. Từ trong tay áo rút ra một con dao găm ngân quang lấp lánh.

Mang theo hận ý ngập trời, trực tiếp đâm trên người Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn vốn dĩ ngủ, chợt ngửi được một cỗ sát ý mãnh liệt, cùng với ngân quang dao găm chợt lóe mà qua, con mắt vốn dĩ đang nhắm kia, mở ra trong khoảnh khắc.

Từng luồng lạnh lẽo trong mắt lộ ra tới.

Sau đó thân mình bên cạnh chợt lóe, đâm ra một kích trí mạng.

Một chiêu không trúng, người bên cạnh cầm dao găm, lại là cúi người một cái, mũi chân giơ lên, đá Cố Khinh Hàn. Dao găm sắc bén kia trực tiếp đâm vào tim Cố Khinh Hàn.

Hầu như ở cùng thời gian, song quyền mang theo tiếng gió phần phật tiếp đón qua lại.

Tay phải Cố Khinh Hàn bắt lấy khăn trải giường, dùng lực một cái, thân mình xoay trên không chung, dao găm ngân quang lấp lánh kia chợt hiện ra.

Năm ngón tay trái nắm thành trảo, nắm mép giường, xoay tròn một vòng, thân mình đứng thẳng, sau đó cùng nam tử đánh mấy chục chiêu.

Tốc độ kia nhanh đến không thể tưởng tượng, hoàn toàn không nhìn ra chiêu thức, chỉ có thể nghe được quyền phong gào thét, hư ảnh giao triền.

"Bịch" một tiếng vang nhỏ thật mạnh, nam tử bị một chân Cố Khinh Hàn đạp xuống giường, khóe miệng chảy máu, dao găm ngân quang lấp lánh kia cắm phập ba phân, cắm nghiêng ở hình khắc long phượng sơn trên long sàng, đuôi dao găm kia còn đang không ngừng run rẩy lay động.

Ánh mắt ám trầm mà lại sắc bén quét về phía nam tử, lại quét về phía thị vệ nghe tiếng mà đến.

"Cổ Đồng An, cút ra đây cho trẫm!"

Một tiếng quát lớn, nháy mắt xuyên cả hoàng cung, cung điện cách gần đều có thể nghe được bệ hạ nhà mình bạo nộ rống một cái.

Mỗi người đều đóng cửa điện đến chắc chắn, cố ngủ thật say, sợ tai họa này lan đến trên người mình. Trong lòng thay người xui xẻo kia cầu phúc.

Không biết là ai xui xẻo như vậy, chọc giận bệ hạ, thế này là xong rồi!

Nghe tiếng, Cổ công công không kịp mặc quần áo chỉnh tề, đã vội vội vàng vàng chạy đến Phượng Loan cung.

Vừa vào cửa bèn nhìn thấy Tương mỹ nhân ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Cố Khinh Hàn, dịu ngoan ngày thường một chút cũng không có.

Ngẩng đầu nhìn thấy loạn một đoàn trên giường, còn có dao găm ngân bạch cắm ở mép giường.

Lại nhìn bệ hạ nhà mình, Cổ công công không khỏi run lên.

Sắc mặt bệ hạ thật đáng sợ, âm trầm đến dọa người, con mắt kia, chỉ nhìn một cái, khiến cho Cổ công công cầm lòng không đặng quỳ xuống, cái loại bễ nghễ thiên hạ này, con mắt ngạo thị bát hoang lục hợp, cái loại ánh mắt lãnh ngạo cuồng nộ đến mức tận cùng này.

"Cổ Đồng An, trẫm thấy ngươi thật sự rất nhàn, người nào cũng đưa vào tẩm cung của trẫm, trẫm suy nghĩ, ngươi nhàn như vậy, muốn trẫm cũng đưa ngươi đến Ngự Lâm quân, để các nàng cẩn thận dạy dỗ ngươi hay không?"

Cổ công công vừa nghe câu này, vội vàng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch: "Bệ hạ, bệ hạ tha mạng, lão nô biết sai rồi, bệ hạ, tha mạng a!"

"Ngươi tên hôn quân này! Bạo quân! Ngươi sẽ không được chết tử tế, tuy rằng ta không giết được ngươi, nhưng còn có ngàn ngàn vạn vạn người sẽ đến giết ngươi, sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

"Ha ha ha, ngươi sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế!"

Trên mặt đất, Tương mỹ nhân gân cổ lên bạo rống, biểu tình vặn vẹo, một chút cũng không giống bộ đáng thương khi mới gặp, ngược lại lộ ra một vẻ mặt âm ngoan như từ trong địa ngục bò ra, trạng thái điên cuồng trừng mắt Cố Khinh Hàn.

"Câm miệng cho tạp gia!" Hung tợn trừng Tương mỹ nhân.

"Ngươi câm miệng cho trẫm!" thanh âm Cổ công công cao, thanh âm Cố Khinh Hàn so với hắn càng cao.

"Cổ Đồng An, trẫm nói với ngươi một câu cuối cùng, nếu về sau ngươi còn đưa nam nhân lên long sàng của trẫm, trẫm bèn đưa ngươi cho hàng ngàn hàng vạn Ngự Lâm quân kia, để ngươi cũng cẩn thận lĩnh hội cảm thụ kia!"