Nam Nhân Của Ta Không Bình Thường

Chương 10



Gương mặt thần bí ấy từ từ quay lại nhìn nàng, hắn cười sao, nụ cười có nhiều phần thích thú hơn mỉa mai . Tên quỷ hút máu đáng ghét này dám có suy nghĩ “nàng là cô gái ngu ngốc và ngớ ngẩn sao?” . Vâng, đã muốn nàng sợ thì Nhất Nhất đây càng phải bình tĩnh.

- Ta có tiền.

- Ta sẽ không lấy tiền nhưng ghi nợ.

Hắn nói rồi quay lại đánh xe đi tiếp, cũng không có bất cứ suy nghĩ nào vang lên, mái tóc hắn tựa hồ mê hoặc lòng người, có phải soái ca thì nhìn từ phía sau cũng thấy đẹp kì dị hay không? Tử Vĩ bên cạnh nãy giờ quan sát tình hình, cũng không ngờ có chuyện lạ thế này, cứ như những ý định của nàng ta vô tình hết lần này đến lần khác đều trở thành sự thật. Tử Vĩ hích nhẹ vai Nhất Nhất, ra điệu bộ nói khẽ.

- Tỉ không định hỏi hắn đưa chúng ta đi đâu sao?

- Ta nghĩ hắn đưa chúng ta vào rừng sâu rồi hút máu đấy. – Nàng cũng nói khẽ. Sau đó lại giật mình dừng lại. Cái tên phía trước kia, rõ chắc trăm phần ngàn là nói thế này hắn vẫn nghe được. Đột ngột xe ngựa dừng lại lần hai. Hắn nhảy phắt vào trong xe, tay chống lên thành ghế, nhìn hai con người phía đối diện một cách nghi ngờ và đề phòng.

- Ta hỏi…Tại sao các ngươi biết về ta?

Tử Vĩ chỉ né sang một bên, tay chỉ chỉ về phía nàng, a, cái tên phản bội dám đẩy hết bổn phẩn trả lời cho nàng, thật là đê tiện mà.

-Ta nói này, ngươi ấy…- Nhất Nhất vừa nói vừa đẩy hắn ra từ từ. – Không phải ta nói đúng sao? Mắt đỏ. Da trắng. Ừm…khỏe, vết thương có thể lành. Dựa vào các đặc điểm trên công thêm cả tỉ năm cày phim kinh dị của ta thì ta chắc chắc, chỉ có mấy đứa sống cách ly với trần thế mới không biết ngươi là cái giống gì thôi.

Vệ Long đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, những lời nàng nói đối với hắn mười phần thì chỉ có hiểu năm phần. Tâm tình phức tạp, hình ảnh Cung Y lại hiện lên trước mắt, hắn lại gạt phắt ra. Giết nữ nhân này không phải khó nhưng xem ra, việc Phượng Lân Hoàng, hắn vẫn tin vài phần cần nàng giúp đỡ.

Nhất Nhất len lỏi theo dòng suy nghĩ của hắn cảm giác mình đang đi vào mê cung, rắc rối, thật là quá rắc rối. Không sao, điểm nhấn quan trọng nhất chính là hắn đã thông minh lên một chút rồi đấy, chính là hắn không, có lẽ là chưa có ý định tiễn nàng đi đến miền cực lạc.

- Ngươi nói ta là ma cà rồng sao?

- Ôi mẹ ơi, ngươi sống ngần ấy năm mà không biết mình là thứ gì sao? – Nhất Nhất ngạc nhiên, Tử Vĩ cũng ngạc nhiên, chẳng phải mọi thứ rõ rành rành rồi sao. Hắn ngây ngốc thật hay giả vờ thế nhỉ?

- Người ta gọi những kẻ giống ta là “Hậu nhân của quỷ”. Ma cà rồng ư, là lần đầu nghe qua.

- À… Ngươi thấy lạ cũng phải thôi, ở chỗ ta người ta gọi thế đấy, nhưng ta chỉ thấy qua phim ảnh và truyện, cũng chưa từng nghĩ là có thật, lại còn đang ở trước mặt ta nữa chứ. Cũng chưa biết là họa hay may đây.

- Ta sẽ cần biết nhiều hơn.

Hắn đứng dậy ra phía trước xe tiếp tục hành trình, có chút gấp gáp, nàng biết hắn tò mò về những gì nàng nói còn hơn cả nàng tò mò về những cổ vật nữa. Ba con người, mỗi người một suy nghĩ nhưng con đường phía trước vẫn phải tiếp tục, Nàng cần hắn, Tử Vĩ cần nàng, hắn cũng một phần nào đó cần nàng. Mối liên kết vô hình này chính là khởi đầu cho mọi chuyện tương lai. Chính là duyên hay là họa ứng, tất cả vẫn nên là đợi thời gian giải thích tường tận.

Cả ba dừng chân ở một quán trọ sau khi đi được một quãng đường dài. Đã ra khỏi kinh thành khá xa nhưng xem ra khung cảnh nơi đây vẫn còn rất sầm uất. Nàng có nghe Tử Vĩ nói đây là Mộc Châu, một thành lớn của nước Thục. Ở đây trông vẻ ngoài rất yên bình nhưng thật ra trộm cắp ở vùng này phải nói đứng đầu khắp Ngũ Quốc.

“Cướp, bắt hắn lại”

“Cái túi tiền của ta đâu rồi”

“Tên kia”

“Bắt được rồi nhé”

“Cướp, cướp”

Vệ Long vẫn mang cái vẻ mặt bình thản, hắn chỉ nhẹ nhàng nhấm nháp trà, mắt cũng không thèm ngó ra nhìn bên ngoài xem trò náo nhiệt. Có cảm giác như hắn xem mọi chuyện là bình thường, à, thật ra không phải hắn thôi đâu, cả quán trọ, tất cả mọi người bên ngoài cũng chẳng mấy ai thèm để tâm đến những vụ việc đó cho lắm. Ngược lại, ở một “thế giới” khác…..

- Đánh hắn, đúng rồi đánh hắn, đáng đời cái tội trộm cắp. – Nhất Nhất đứng lên cổ vũ một cuộc ẩu đả trong quán. Tử Vĩ nắm góc áo nàng kéo nhẹ ra hiệu ngồi xuống. Nhất Nhất giờ mới chợt nhận thấy thái độ của những người ngồi đây, kể cả hai tên nam nhân đi cùng mình.

“Đây không phải chuyện bình thường sao”

“Không quan tâm”

- Mấy người ở đây bị sao vậy?

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi nhỏ.

Nhất Nhất tò mò đợi lời giải thích của Tử Vĩ quên cả đồ ăn đã dọn ra bàn, Tử Vĩ gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai vô tư một cách từ từ chậm rãi, nuốt ực một cái rõ ngon lành.

- Đây gọi là chuyện thường ngày đấy, chẳng ai quan tâm đâu, thứ nên quan tâm chính là túi tiền của mình. Tỉ nên xem lại túi tiền của mình đã mất chưa. – Tử Vĩ vừa nói vừa quơ quơ đôi đũa trước mặt nàng.

Nghe vừa dứt câu, Nhất Nhất theo thói quen đưa tay xuống nắm chặt túi “của cải” của mình. Thật không ngờ có một nơi như thế này tồn tại. Nàng vốn có rất nhiều câu hỏi nhưng nhận ra tốt nhất không nên hỏi lúc này.

Tối đó, cả ba cùng ở một phòng. Chuyện này đối với Tử Vĩ chắc hẳn đỡ lấy làm lạ hơn Vệ Long. Là cô nàng Nhất Nhất một hai đòi ở một phòng ba người với một lý do hết sức thuyết phục “ Nhiều người vẫn an toàn hơn”. Nàng nghĩ chính là tốt nhất ở gần kẻ nguy hiểm như Vệ Long thì mới có thể an giấc mà không lo đến túi tiền của mình. Vệ Long- hắn cũng chẳng thèm phản đối, giờ đây khi hai kẻ kia đang ngồi tám chuyện, hắn chỉ ngồi cô độc ngay cửa sổ, ánh mắt nhìn vô định. Nhưng trong đầu hắn thì không ngừng tự hỏi rằng bản thân đang làm gì. Suốt thời gian qua, hắn chỉ sống một mình, làm mọi thứ một mình, thậm chí chẳng có mấy người gặp được hắn. Những người nghe đến tên hắn thì chỉ có ghê sợ và xa lánh. Và hôm nay, hắn đi cùng một nữ nhân và một tên tiểu tử kì lạ, hai kẻ biết hắn là cái giống gì, thậm chí có vẻ biết nhiều hơn thế. Ấy thế mà không hề sợ hãi, trong trăm năm qua, có lẽ hôm nay là ngày hắn nói khá nhiều rồi.

- Ê này, này, ta gọi ngươi đấy, cái tên ngồi tự kỉ đằng kia.

Vệ Long nghe đến tên mình thì quay lại, nhăn mặt khó chịu. Cái nữ nhân này, có nên gọi là không biết sợ là gì không? Chẳng có nữ tử nào bắt hai nam nhân ở cùng phòng với mình vào ban đêm. Cũng chẳng có nữ tử nào nói chuyện mà không hề có chút ý tứ thế này.

-Ngươi khó chịu gì chứ. Ừm…cho ta nghe một vài kế hoạch của ngươi xem. Chẳng lẽ cứ đi “xa” thế này hoài??- Nhất Nhất hỏi.

Vệ Long đứng dậy tiến lại chậm rãi, hắn ngồi xuống ghế cạnh hai kẻ tò mò kia.

- Trước khi ta nói kế hoạch, ta có vài thứ muốn hỏi các ngươi.

Nhất Nhất đọc được suy nghĩ của hắn dễ dàng biết được hắn muốn hỏi về câu chuyện “ma cà rồng” đang còn dở dang lúc trước. Nàng chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi. Đây chính là lúc phô trương sự hiểu biết của mình để lấy lòng một kẻ nguy hiểm như hắn.

-OK? Ngươi hỏi đi.- Nàng uống trà một cách thong thả,

-Ngươi là ai?

Nhất Nhất muốn phun cả ngụm trà vừa uống, có đời nào, câu hỏi của hắn lại khác với suy nghĩ một trời một vực vậy chứ.

-Ờ… ta sao.? Ta đến từ một nơi ngươi không tưởng tượng được đâu. Nói sao nhỉ?. Là tương lai ấy, ngươi hiểu không. Giống như ngươi đang ăn uống ngủ nghỉ hết sức vô tư vui vẻ, tâm trạng đang ngập tràn phấn khởi thì giật mình đã ở mấy trăm năm về trước rồi. Và sau đó, ngạc nhiên đến không nói thành lời luôn ấy, ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng.- Nàng xổ một tràng.- À, tên này cũng giống ta đấy. Nàng chỉ tay qua Tử Vĩ, Tử Vĩ ra hiệu tán thành.

- Các ngươi không sợ ta? Ta có thể giết các ngươi trong vòng một tích tắc đấy?

- Vâng , vâng, rất sợ thưa ngài . Nhưng mà chẳng phải là chúng ta đang hợp tác vì đôi bên cùng có lợi hay sao? Ngươi vẫn là nên đừng hù dọa bọn ta. Ta quên nói, ta có bệnh yếu tim nữa, Không mày mà sợ quá chết bất đắc kì tử thì Phượng Lân Hoàng coi như hết dùng được đấy. Vậy nên…- Nhất Nhất nói đến đó liền ngập ngừng, mặt ra vẻ hết sức đáng thương. -“ Đừng có ăn ta đó, ta nói phải không?”

Tử Vĩ muốn bắt bài cái vẻ mặt giả vờ đáng thương này lắm nhưng nhận ra, trò đùa này không phải là đang theo hướng tích cực hay sao.

-Nói thực, ta sống chừng ấy năm rồi, cũng không có gì khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Ngươi rất đáng sợ…nhưng ta …cũng không quan tâm. Vì ngươi không thể giết những người như chúng ta được. – Tử Vĩ bắt đầu lên tiếng , mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào Tử Vĩ, là cái chuyện gì đây, gọi là kế khích tướng hay sao, Nhất Nhất hoảng hốt định che miệng Tử Vĩ lại thì hắn ta lại tiếp tục.

- Chúng ta là những kẻ bị xuyên qua, thế nhưng chỉ gọi là bản sao chưa hoàn chỉnh mà thôi. Có thể bị thương, bị dịch bệnh, thậm chí dao cắm qua tim vẫn không thể chết được. Trừ khi….là thịt nát xương tan. Thế nhưng…kẻ khiến chúng ta thịt nát xương tan sẽ là kẻ thế chỗ, và những người như ta, và tỉ ấy sẽ lại hồi sinh ở đâu đó. Chúng ta…chỉ có thể chết ở thế giới thuộc về chúng ta mà thôi, không phải ở đây.

Nhất Nhất cùng với ly trà trên tay không hề dịch chuyển nghe hết lời nói của Tử Vĩ mà vẫn chưa định thần lại được. Nàng biết Tử Vĩ không nói dối vì những gì nàng đọc được từ trong suy nghĩ của hắn rất giống nhau. Không một chút dối trá.

-Không chết được sao?- Nhất Nhất

- Ừ- Tử Vĩ

-Thật sao?

-Ừ mà.

-Cái tên lang băm chết bầm này, chết này, tại sao chuyện hệ trọng thế này mà đến giờ ngươi mới nói cho ta nghe hả. Làm ta phải xuống giọng xin xỏ hắn ta, ngươi đúng là đê tiện mà, Chuyện tốt ngươi chỉ để mình biết hay sao. Hèn gì, ta thấy ngươi không có chút gì sợ sợ tên hút máu này. Đáng chết mà!!!

Nàng vừa nói vừa đánh Tử Vĩ liên tục, Tử Vĩ nhăn mặt né đòn, mất hẳn cả cái vẻ nghiêm túc lúc nãy, Vệ Long ngồi đó, có vẻ như hắn vẫn đang bận “xử lí thông tin”. Hắn cũng không có hứng thú thử giết người vô tội và xem cái kết là dành cho hắn hay cho họ. Xem ra, hai con người này không phải tầm thường. Bất quá, chỉ là muốn hù dọa một chút, tuy nhiên, vừa hay lại biết thêm một chuyện trước sau gì cũng nên biết.

- Được thôi, việc tìm bảo vật ta và hai ngươi vẫn sẽ tiếp tục. Tuy nhiên, nếu có cản trở, ta nhất định không ngại thử cho hai ngươi thịt nát xương tan một lần.

- Chẳng phải ta cũng đang tìm sao? Cản trở gì chứ? – Nhất Nhất bĩu môi. Bỗng một làn gió nhẹ lùa vào phòng, Nhất Nhất giật mình đánh rơi cả tách trà trên tay, nàng nghe thấy ai đó, rất rõ ràng. Vệ Long đứng dậy, hắn vọt thẳng ra ngoài cửa sổ đuổi theo bóng người kia, nhanh đến nổi nàng chỉ kịp nghe một câu “Người nên đến cuối cùng cũng đã đến” rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Tỉ tỉ, đây không phải lúc lo cho hắn đâu, Chúng ta ….mới là kẻ…. sắp chết đây nè.

Nàng bây giờ mới nhận ra, nàng và Tử Vĩ đang bị rất nhiều kẻ áo đen vây quanh. Trong đầu bọn chúng chỉ toàn là sát khí. Đây có phải gọi là dụ cọp bố ra khỏi hang để bắt cọp con không vậy?

- Rất vui được gặp. – Một giọng nam nhân vang lên sát bên tai nàng, nàng cảm nhận được cả hơi lạnh đến lạnh gáy, không biết từ lúc nào hắn đã ở phía sau lưng.