Năm Năm Sau Kéo Em Lên Giường

Chương 1



" Điền Mật, cậu còn xoay tới xoay lui tới chừng nào mới chịu ra ngoài?", cô dâu xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng vẻ mặt lại mang vẻ hung dữ, đứng trước cửa phòng, một chân không nhịn được gõ gõ xuống mặt đất:" Cậu đã ở bên trong nửa tiếng rồi, tiệc cưới của tớ sắp trễ, trách nhiệm do cậu gánh hết đó"

" Tớ, không có ý đó....". Bị dọa cho sợ hãi mà cô gái trong phòng ngay lập tức phải mở cửa, vội vàng giải thích

" Ừm, ánh mắt tớ quả nhiên không sai, quần áo vô cùng đẹp". Nhìn bạn tốt mặc bộ lễ phục bó sát, lộ ra đường cong xinh đẹp, cùng với da thịt trắng nõn không tì vết, cùng là con gái, cô cũng không nhịn được chảy nước miếng

" Này, Tiểu Tuệ......nước miếng.........."

Văn Thanh Tuệ không ngờ mình thật sự chảy nước miếng, vội vàng rút ra khăn giấy, cẩn thận lau khóe miệng, để tránh phải trang điểm một lần nữa

" Tiểu Tuệ, tớ thật sự phải mặc bộ này á? Có chút không được tự nhiên cho lắm". Chưa bao giờ mặc đồ như vậy, Điền Mật không nhịn được nghĩ phải lấy áo khoác che đi phần da thịt bị lộ ra ngoài

" Không cho phéo mặc". Cô dâu hung dữ lớn tiếng ra lệnh, thuận tay giật lấy áo khoác của Điền Mật ném ra thật xa, xa đến nỗi để cô không thể lấy được:" Điền Mật, nếu như cậu dám mặc áo khoác, tớ sẽ để cho cậu lộ càng nhiều hơn nữa, đã hiểu chưa?"

Điền Mật Nhi gật đầu liên tục, chỉ là cô không ngờ, từ trung học đến giờ, tình cảm của hai người vẫn tốt, chưa bao giờ tách ra

Vừa nghĩ tới hôm nay người bạn tốt này sẽ lấy chồng, sẽ phải bắt đầu một cuộc sống khác trước, hốc mắt Điền Mật Nhi không nhịn được rơi lệ

" Đang yên lành, cậu khóc cái gì?" biết được bạn tốt đang nghĩ gì, Văn Thanh Tuệ cũng nhanh chóng rơm rớm nước mắt, nhưng vì không muốn ngồi thêm một canh giờ nữa trang điểm lại, cô tuyệt đối không thể không khóc

" Tiểu Tuệ, tớ sẽ rất nhớ cậu". Không nhịn được nữa, Mật nhi liền nhào tới ôm lấy người chị em bằng hữu tốt nhất của mình

" Hừm, cậu còn dám nói, hồi trước thì đến nước Mĩ, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về, nếu khôn phải ba tớ liên lạc với dì Liên, thì tớ chẳng biết cậu đã tỉnh, hừm, thật đáng ghét mà"

" Tớ cũng không biết tại sao vừa đến Mĩ, tất cả liền thay đổi, rõ ràng tớ còn tưởng rằng mình cả đời phải nằm trên giường, sống đời sống thực vật rồi". Cuộc đời thật kỳ diệu, ngay cả cô cũng không thể ngờ được

" Thôi, hiện tại cậu bình thường là tốt rồi". Nhanh chóng bước đến ôm lấy thân thể mềm nhũn của bạn tốt:" Này cậu chăm sóc da như thế nào vậy, tại sao lại trơn mượt như vậy? Cùng năm đó hoàn toàn giống nhau, khiến người ta muốn sờ mãi không thôi." bàn tay nhỏ bé của sắc nữ, sờ mó sỗ sàng trên da thịt của cô" còn nữa, ngực của cậu đã xảy ra chuyện gì? Nó ít nhất cũng cỡ D chứ?"

" Tiểu Tuệ". Điền Mật nhi cả kinh bắt được bàn tay của sắc nữ, không để cho cô giở trò ấn ấn trên ngực mình

" Chỉ đùa chút thôi mà, cậu làm gì khẩn trương vậy?"

" Nhưng mà vẻ mặt cậu.....giống như rất tiếc hận..........". Câu này Mật Nhi chỉ nói trong lòng thôi:" Được rồi, đã đến giờ rồi, cậu không đi ra đón khách chứ?" họ hiện tại ở trong phòng của một khách sạn xa hoa, tiệc cưới của Văn Thanh Tuệ cùng Thuộc Chí Dương cử hành ở đây

" Không ngờ cậu cuối cùng cũng ở chung một chỗ với A Dương". Nhơ tới đoạn tình cảm quanh co của bạn tốt, Mật Nhi khó nén vui sướng cùng với thỏa mãn

" Nếu như anh ấy không cầu hôn tớ trước mặt nhiều người như vậy, buộc tớ đồng ý lời cầu hôn, tớ còn lâu mới lấy anh ấy sớm vậy"

Mặc dù trên miệng cậu ấy nói thế nhưng Mật Nhi nhìn vào mắt cậu ấy thấy được niềm hạnh phúc ngập tràn, khiến cô vô cùng hâm mộ

" Tiểu Tuệ, cậu phải thật hạnh phúc đó". Nắm bàn tay của bạn tốt, cô nói, trong giọng nói hoàn toàn là lời chúc phúc

" cám ơn". Văn Thanh Tuệ rộng rãi tiếp nhận:" Mật Nhi , cậu cũng sẽ hạnh phúc"

Điền Mật Nhi cười khẽ một tiếng:" Có ai lại thích tớ chứ, không thông minh, lại nhát gan không giống người bình thường"

"Mật Nhi". Văn Thanh Tuệ rất không vui khi nghe bạn tốt nói về bản thân như vậy

" Không sao , không sao". Điền Mật Nhi nhanh chóng cười cười, không cần cùng Thanh Tuệ phản bác, chỉ là đáy lòng cô cũng biết mình không thông minh, lại nhát gan đó đều là sự thật cô không có ý chê bai mình

" Mật Nhi, lần này trở về, ở lại đây được không? Dù sao cậu cũng đã từ chức, không cần trở về Mĩ nữa đi. Không phải cậu muốn mở một tiệm bánh ngọt sao, cậu ở lại đây tớ sẽ mở giúp cậu, có đủ mọi thứ cho cậu ăn nha"

" Thật ra tớ cũng có nghĩ đến, những năm gần đây tớ cũng có suy nghĩ này, hơn nữa tớ còn biết một người bạn, cậu ấy cũng muốn tìm người hợp tác mở một của hàng bánh ngọt, lần này trở về tớ cũng định cùng cậu ấy bàn bạc chuyện này"

Vừa nghĩ tới ước mơ của mình sẽ trở thành sự thật, trong mắt cô tràn ngập ngọt nào, nở một nụ cười đáng yêu, khiến cho gương mặt cô giống như có phép thuật, tỏa ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp

" tới nói trước nha, tớ cũng muốn làm bà chủ, tớ cũng sẽ không giúp cậu đâu, tớ chỉ biết ăn thôi". Muốn cô giúp làm bánh ngọt, cô không thể giúp gì nha, cô nói rõ năng lực của bản thân mình thôi

" Được". Mật Nhi gật đầu cười một cái, không hề có chút dị nghị

Hai người nhìn nhau cười, đang muốn nói thêm thì cánh cửa đột nhiên mở ra, những cô dâu phụ khác nối đuôi nhau đi vào

" Chị Tuệ, anh rể đến". Đàm Y Nguyên mặc váy khả ái, hưng phấn dí dỏm nói:" A, Mật Nhi, chị thật đẹp đó! Chị chăm sóc da như thế nào vậy? Thật là trắng mịn nha". Bàn tay nhỏ bé lại duỗi ra sờ sờ

Mật Nhi có chút lúng túng mở miệng:" A Dương không phải tới rồi sao? Chúng ta nhanh nhanh ra ngoài, không nên để cho bọn họ chờ lâu". Cô không có thói quen bị người khác sờ tới sờ lui

Có chút tiếc rẻ thu tay lại. Đàm Y Nguyên cung kính chạy đến bên cô dâu bên cạnh, như một tỳ nữ trung thành, đưa tay nhỏ bé nâng nâng tà váy cưới nặng nề của Văn Thanh Tuệ lên

Điền Mật Nhi thân là cô dâu phụ chính, liền giúp Văn Thanh Tuệ sửa sang lại tà váy, phải khiến cô dâu đẹp nhất trong mắt chú rể, mặc dù bọn họ sáng nay mới gặp xong, nhưng cô muốn cho Thuộc Chí Dương nhìn thấy một Thanh Tuệ thật xinh đẹp, phải khiến cho cậu ấy càng yêu Văn Thanh Tuệ nhiều hơn,

Khi thấy chú rể nhìn cô dâu với ánh mắt kinh ngạc trong lòng cô dâng lên một chút thỏa mãn, còn một chút hâm mộ, khi nào thì cô mới có thể gặp một người đàn ông thật lòng với mình, cùng nhau tiến vào giáo đường cùng nhau sinh con dưỡng cái đây?

Sợ là, không có khả năng

Làm phù dâu, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa còn vô cùng mệt mỏi

Đi theo bạn tốt lần lượt đến từng bàn chào hỏi, có nhiều người cô không hề biết, nhưng vì lễ phép nên cô phải mỉm cười chào hỏi

Không ngờ lại có người hỏi han, muốn xin số điện thoại của cô

Cô cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ mình được hoan nghênh như vậy, nhưng khi cảm thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, thì ấn tượng tốt nhất thời biến mất, cô rất muốn lấy tay che ngực mình lại

" Anh Trần.........". Cô muốn đánh gãy lời nói của anh ta, người đàn ông tự đại này thao thao bất tuyệt giới thiệu về mình, không hề để ý đến cô, cắm đầu cắm cổ tiếp tục nói

Ông trời, có phải cô nghe được anh ta muốn cùng cô sinh mấy đứa bé sau khi cưới? Là cô lạc hậu, hay thế giới này biến đổi quá nhanh? Bọn họ mới lần đầu gặp mặt, mà anh ta đã nói chuyện sinh con rồi?

Cô muốn tìm kiếm vị trí của Thanh Tuệ, nhưng lại không thấy đâu ,cô gấp đến độ muốn khóc

" Tôi...". Cô thử lần nữa mở miệng, nhưng người đàn ông trước mặt đột nhiên cầm tay cô không chịu buông:" Anh Trần, mời để..........."

" Mật Nhi thì ra em ở đây". Lời cự tuyệt của cô bị giọng nói phía sau chặn lại, một giây sau, cô được một người giải cứu, cả người bị kéo vào lồng ngực ấm áp ở phía sau

Giọng nói này, giống như đã từng quen biết"

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu bên cạnh, cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông đang ôm mình là ai, mà đồng thời một trận xấu hổ cùng lúng túng theo đó mà đến

" Anh là ai?" thấy đối phương thân mật ôm người phụ nữ mình vừa gặp đã yêu, anh Trần muốn duy trì phong độ tốt đẹp nhưng lại không làm được

" Tôi?" Đinh Chấn cười lên, bày ra bộ dạng quý công tử tao nhã:" Tôi, là chồng chưa cưới của Mật Nhi, Tôi họ Đinh, là Tổng biên tập nhà xuất bản Thịnh Triều, chào anh"

Chồng chưa cưới!

Cô trợn tròn mắt, không thể tin anh ta lại nói dối trắng trợn như vậy

Nhìn phản ứng của họ Trần kia, cô liền hiểu được thiện ý của lời nói láo này

Anh Trần lập tức đổi vẻ mặt từ bất mãn sang kinh ngạc, anh ta vươn tay:"thì ra tổng biên tập Thịnh Triều lại trẻ như vậy. Xin chào, tôi là độc giả trung thành , mỗi chương anh viết tôi đều xem, nhìn anh phân tích tình hình thị trường chứng khoán vô cùng tỷ mỉ, tôi bội phục avf"

" cảm ơn, tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi, anh quá khen rồi". Đinh Chấn lập tức đưa tay ra bắt sau đó buông ra

" Vừa rồi thật xin lỗi, không biết cô ấy là vợ chưa cưới của anh, cô Điền thật may mắn có một người chồn chưa cưới tài hoa như vậy". Trong mắt họ Trần vừa có tiếc hận nhưng nhanh chóng tràn đầy chúc phúc:" Được rồi, tôi mới nhìn thấy người quen, tôi không cản trở hai vị nữa"

" Đi thong thả". Đưa mắt nhìn người vừa rời đi, Đinh Chấn cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh nhớ nhung thật lâu:" Mật nhi, bao lâu rồi chúng ta không gặp? " anh hỏi, giọng nói cực kỳ ôn hòa êm ái

Anh, giống như trong trí nhớ của cô vậy

Chóp mũi có một trận chua xót, cô cố gắng ép mình nặn ra một nụ cười nhạt, không muốn mình phải nhớ lại chuyện hai người chia tay nhiều năm qua, cũng muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra

" Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Tóm lại đã lâu không gặp". Cô nói thật nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của cô có chút cứng nhắc

" Anh lại nhớ rõ ràng". Môi khẽ nở nụ cười, anh chậm rãi cúi xuống, nói nhẹ vào tai cô, giống như đang thì thầm:" mỗi một ngày anh đều đếm"

" Anh......". Cô không hiểu anh nói những lời này là có ý gì, chẳng qua cảm thấy giờ phút này hai người áp sát quá gần, không giống như bạn bè đã lâu không gặp

Không được tự nhiên lui về phía sau, nhưng cánh tay của anh từ lúc nào đã vòng qua hông cô, gây trở ngại cho việc cách xa anh của cô

Con mắt cô mở to kinh hoàng, không hiểu nhìn về phía anh, chỉ thấy gương mặt anh vẫn hiện lên nụ cười nhạt như cũ, giống như ' Sắc lang' không phải là anh

Cô không muốn trước công chúng cùng anh lôi lôi kéo kéo như vậy quá khó coi nên muốn nói với anh:" Như vậy thật khó coi, anh....buông tôi ra trước". Tư thế của anh giống như muốn ôm lấy cô, mắt thấy càng ngày càng nhiều người đến gần, bị tư thế của anh gây sự chú ý, hơn nữa hôm nay cô lại là phụ dâu, như vậy càng khiến người ta ghé mắt xem

" Buông em ra, em lập tức chạy mất, anh đoán không sai chứ?" thấy vẻ mặt chột dạ của cô, biết rằng anh đoán không sai:" Mật nhi, anh không muốn buông, anh đã chờ mong ngày này thật lâu em biết không?"

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, cô không muốn nghĩ tý tứ trong lời nói của anh, cô sợ hãi, sợ mình nghĩ quá nhiều, chỉ là thái độ của anh vô cùng mập mờ, khiến người khác không thể không hiểu lầm

Tư thế bọn họ vô cùng thân mật, dẫn đến sự chú ý của mọi người, bao gồm đôi vợ chồng sắp cưới

" Đinh Chấn?" Văn Thanh Tuệ thấy bạn tốt bị ôm, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng bị nộ khí bao phủ

Cô muốn tiến lên ôm chặt bạn tốt,đẩy xa cái tên đàn ông kia ra, nhưng bị Thuộc Chí Dương ngăn cản

" Là anh gọi Đinh Chấn tới phải không?" trừ anh ra, cô không nghĩ ai lại gọi anh ta tới

" Đúng". Thuộc Chí Dương cũng không muốn giấu:" NHiều năm như vậy, em không thấy nên cho hai người họ một cơ hội sao? Em suy nghĩ một chút, sao Mật Nhi như vậy không có bạn trai, chẳng lẽ không phải cô ấy không quên được Đinh Chấn nên mới không có bạn trai sao?"

Văn Thanh Tuệ hơi khựng lại, thật ra cô cũng cảm thấy, trong lòng bạn tốt vẫn còn người đàn ông kia, nhưng những chuyện mà người đàn ông kia đã làm cô không thể quên được

" Em mặc kệ, tóm lại em không muốn anh ta quấn lấy Mật Nhi, bây giờ anh đuổi anh ta đi, em mang Mật Nhi đi". Cô tức giận nói