Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 24



Từ ngục giam phía đông đi ra, Tái Văn lên xe trở về nội thành, lại chuyển xe đến khu phố trung tâm mua sắm .

Tuần sau Tứ Phương sẽ được thả ,cô thật sự quá mừng rỡ , đợi lâu như vậy cuối cùng anh cũng được mãn hạn thả ra . Hôm nay Tái Văn nhìn anh, thấy anh cũng vui mừng hơn so với ngày bình thường, nụ cười trên khuôn mặt dường như không dứt .

Tái Văn mang tâm trạng hạnh phúc nhảy nhót đi vào cửa hàng tổng hợp , hiện giờ phải mua cho Tứ Phương vài bộ quần áo. Tái Văn rất ít khi đến cửa hàng, đến chính quần áo của cô cũng mua rất tùy tiện , có thể là quán ven đường , chợ đêm , chỉ cần mặc vừa là được , không ngờ tới bây giờ cô lại cần tiêu tiền để mua quần áo.

Cô cũng không phải là không có tiền , lúc trước bán đi chiếc nhẫn để đổi một trăm sáu mươi vạn tiền mặt, sau đó tất cả cô đổi thành chi phiếu , vài năm gần đây cô bận rộn làm việc lại tiết kiệm tiền sinh hoạt nên cũng để dành một ít tiền, tất cả đều được cô đổ vào cửa hàng bách hóa kia . Ý muốn của cô rất đơn giản, Tứ Phương ở trong đó cái gì cũng không có , từ nhà giam đi ra khẳng định có rất nhiều điều không thích ứng được , người ngoài lại có ánh mắt sắc lạnh nhìn anh , có tiền, Tứ Phương có thể không phải vất vả như vậy, làm chuyện gì cũng không cần lo lắng, tốt nhất vẫn nên có chuẩn bị.

Tái Văn đi vào ARMANI, bản thân cô mặc cái gì cũng được , dù sao từ nhỏ cô cũng rất cứng cỏi , rất dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh , nhưng mà Tứ Phương lại không giống như vậy . Trước kia Tứ Phương tuy rằng không có hứng thú với ăn mặc, nhưng quần áo của anh cũng rất nhiều , theo như cô nhìn thấy, quần áo này màu sắc cũng không khác lắm, kiểu dáng cũng không có khác biệt gì , chỉ là cổ tay áo, cổ áo rất đơn giản . Kỳ thật cô cũng không biết trước kia Tứ Phương rốt cuộc mặc loại nhãn hiệu gì ,cô cũng không hỏi ,nên hiện tại cô chỉ có thể mua những loại hàng hiệu tốt nhất mà thôi.

Tái Văn mua một bộ quần áo trong màu đen, áo sơ mi một đen một trắng , một cái quần thường màu xám, còn thêm một cái quần tây màu đen , lại chọn hai chiếc giày da.

Lấy quần áo, cô cầm hết túi lớn túi nhỏ, ở góc tầng trệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút. Cô nhịn không được mở hộp giày, vuốt ve lớp da mềm , Tứ Phương sẽ thích không ? Trước kia thấy anh mặc rất đơn giản, nên mua đồ cũng không khác anh lúc trước mặc là mấy . Lại mở ra gói to quần áo trong, vuốt cổ tay áo, cổ áo, Tứ Phương sẽ thích sao?

Tái Văn lại nghĩ đến cái ngày năm năm về trước , anh cũng mặc một bộ đồ màu đen , đó là lần cô gặp chuyện không may sau lần đầu tiên gặp được Tứ Phương.

Lại nhớ ngày đó cô nhìn anh từ bên trong cửa đi ra, không nhịn được che miệng lại khóc, nước mắt cứ thế yên lặng rơi xuống . Tứ Phương gầy hơn, trên khuôn mặt anh tái nhợt tiều tụy, nhưng anh vẫn đứng thẳng lưng , ngẩng đầu đi đến phòng chờ , nhìn cô đến, anh nở nụ cười. Kia giây ấy, trong lòng Tái Văn như bị dao khứa .

Đến ngày tuyên án, anh vẫn đứng thẳng lưng như vậy , vẫn có tôn nghiêm , phong độ của riêng anh .

Chờ Tứ Phương bị vào nhà giam phía đông, Tái Văn mới có thể đến thăm anh . Ở cái bàn phòng khách , bọn họ xiết chặt tay nhau, nước mắt Tái Văn không ngừng rơi xuống , nghẹn ngào nói không ra lời.

Tứ Phương không ngừng lau đi nước mắt cho cô , ngón tay xẹt qua đôi môi cô , nhìn cô cười nói ”Anh muốn hôn em .”

Tái Văn nhìn anh cười cười, nước mắt của cô mang theo tình yêu cùng niềm đau, nghiền nát trái tim Tứ Phương, khiến anh đau đớn không chịu nổi.

Cũng lúc này, Tứ Phương nhìn cô nói ”Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói để em rời xa anh , trừ phi anh chết .”

Tái Văn nắm chặt tay anh, gật đầu.

Tứ Phương nhìn cô ”Em ra nước ngoài một thời gian có lẽ sẽ tốt hơn , sẽ không còn khó chịu như vậy, em ra nước ngoài trước vài năm được không? Không cần thường xuyên đến đây , một năm đến thăm anh là được rồi .”

Tái Văn liều mạng lắc đầu. Nước mắt nóng hổi rơi vào đôi tay nắm chặt của họ .

“Nghe lời anh được không? Chờ anh đi ra ngoài anh sẽ đi tìm em.”

Tái Văn vẫn nhất quyết lắc đầu.

Đây cũng là lần đầu tiên Tái Văn không nghe lời Tứ Phương, trước kia sẽ nghe lời anh , bởi vì anh sẽ không bao giờ hại cô, luôn đối tốt với cô, luôn vì cô mà lo lắng. Nhưng mà lúc này đây, Tái Văn bất cứ giá nào cũng không thể đáp ứng.

Tái Văn vẫn như vậy , mỗi tuần cô đều đến thăm anh , Tứ Phương thấy cô cũng không nghe theo lời mình cũng chỉ có thể như vậy . Mỗi lần Tái Văn đến, anh đều rất vui vẻ, cô là mặt trời trong lòng anh , cuộc sống sau này của anh tựa như đêm tối , chỉ khi chờ đến ngày Chủ nhật, ánh mặt trời của cô mới sưởi ấm cho lòng anh . Cứ như vậy hằng ngày anh đối mặt với cái tối tăm của nhà giam và chờ đợi cô, cứ tuần hoàn như vậy được nhiều năm .

Tái Văn không biết , trong ngục giam cuộc sống của Tứ Phương thật sự không tốt , anh là con trai của Hạ Hữu Quân, là cái đinh trong mắt nhiều người , anh vào nhà giam không đến một tuần, thì có thêm bốn năm người vào , đây cũng là chỗ đen tối nhất trong cuộc sống bị tù đày của anh .

Sau khi Tứ Phương vào từ được nữa tháng , có một tuần khi Tái Văn đến thăm anh , lại nghe anh bị bệnh , Tái Văn cầu xin cảnh ngục, có thể đi thăm anh hay không , cảnh ngục lời lẽ cực kì nghiêm khắc cự tuyệt không thể cho cô thăm hỏi.

Không phải chỉ có một tuần không gặp được anh , mà sau một tháng, Tái Văn vẫn đến thăm anh , đều là bị sập cửa vào mặt, không có cách nào thăm anh được . Lòng Tái Văn nóng như lửa đốt, nhưng trước bức tường cao cửa dày này cô chỉ có thể thở dài chờ đợi .

Hơn một tháng sau , Tái Văn rốt cục gặp được anh , anh gầy hơn đi rất nhiều , kỳ thật từ sau khi anh vào tù đã rất gầy yếu, Tái Văn chỉ nghĩ là anh không thích ứng được với cuộc sống trong nhà giam, nhưng đến bây giờ , Tái Văn rốt cục biết được sự việc không hề đơn giản như vậy, Tứ Phương sẽ không vô duyên vô cớ bị bệnh trong thời gian dài như vậy.

Đi vào phòng chờTứ Phương phải chống gậy , chân trái của anh bị đánh nên bó thạch cao thật dày. Tái Văn kinh ngạc chạy đến , lại lập tức bị cảnh ngục ngăn lại. Tứ Phương nhìn cô cười nói, “Anh không sao.”

Anh ngồi xuống trước bàn . Tái Văn trên mặt căng thẳng “Là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại bị như vậy?”

Tứ Phương nắm tay cô ”Đừng lo lắng, trước kia trong phòng có người nhìn anh không vừa mắt, cố ý tìm anh gây sự , bây giờ tốt rồi , người kia bị đưa đến phòng khác, về sau sẽ không còn việc gì nữa .”

Tứ Phương biết Tái Văn là người mẫn cảm ,sẽ nghĩ nhiều, là một cô gái hiểu biết , lý do quá rất đơn giản, cô khẳng định sẽ không tin.

“Về sau thật sự không có việc gì chứ ?” Tái Văn truy hỏi .

“UHM, chuyện lần này rất lớn, mặt trên lãnh đạo đã chú ý , về sau sẽ tốt thôi .” Tứ Phương nói khẳng định. Mà sự việc thật ra lãnh đạo ở trên chỉ nhắm nửa con mắt .

“Vậy là tốt rồi” Tái Văn nhìn anh cười “Anh phải dưỡng bệnh thật tốt biết không? Anh muốn ăn cái gì? Lần sau em mang đến cho anh.”

Tứ Phương âm thầm thở dài nói ”Em tới đây đó mới là món quà lớn nhất.”

Mà trên thực tế, Tái Văn cũng không hoàn toàn tin tưởng lí do thoái thác của Tứ Phương, có một số việc cô có chút nghi ngờ, cô cũng thật lâu rồi chưa liên lạc với Lý Tảo Phát.

Lý Tảo Phát hiện nay đã không còn ở Vĩnh Châu , cha hắn lúc còn bị giam giữ thì bệnh tim đột nhiên phát bện nên qua đời, sau khi cha hắn qua đời , Lý Tảo Phát liền mang theo cả nhà di dân đến nước Mỹ.

Lý Tảo Phát nhận được điện thoại của cô, trầm mặc trong một lát mới nói “Là có người cố ý, bọn đối đầu với bọn ta hắn ta cố ý cho người vào làm Tứ Phương bị thương . Nhưng cô cũng đừng lo lắng, cha của Tứ Phương đã tìm người vào giúp đỡ anh ta , nhất định sẽ không có chuyện gì nữa đâu .”

Tái Văn nghe hắn nói như vậy, lúc này mới an tâm .

Lý Tảo Phát ở bên kia buông điện thoại, không khỏi suy nghĩ , xem ra bản thân lúc trước tìm cho Tứ Phương người phụ nữ như vậy hóa ra lại tốt . Cô ấy sau này lại yêu Tứ Phương như vậy , yêu nhau hiểu nhau, không bao giờ rời xa .

Tái Văn ngồi nghỉ trên ghế mất nữa ngày , đột nhiên có giọng nói hỏi cô ”… mua cho bạn trai?”

Tái Văn ngẩng đầu, hóa ra là đồng nghiệp của cô chị Trương, trên tay cô ấy cũng cầm theo túi mua sắm, xem ra cũng ở đây mua này nọ . Cô vội vàng nhìn chị Trương cười cười, “Chị Trương , chị cũng đến mua đồ sao ?”

Chị Trương cười gật đầu, lại hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa ” Mua cho bạn trai em à ?”

Tái Văn ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, ha ha “

Chị Trương nói “Chưa từng nghe em nhắc đến bạn trai, còn tưởng rằng em không có chứ , rất nhiều người đều muốn giới thiệu bạn trai cho em đấy, không nghĩ tới em là hoa đã có chủ .”

Tái Văn ngượng ngùng nói “Em có bạn trai , chính là trước kia không có ở bên , nhưng qua vài ngày nữa sẽ trở lại .”

Chị Trương nói “Thế thì mọi người nên đi ăn một bữa cơm để làm quen một chút, thôi không nói chuyện nữa , chị đi dạo đây , đi trễ lỡ đóng cửa mất .”

Tái Văn khoát tay, “Được chị Trương đi đi, hẹn gặp lại sau .”

Chị Trương Tỷ nhìn cô vẫy vẫy tay, nhanh bước đuổi theo thang máy.

Buổi tối về nhà, Tiểu Vũ vẫn ngồi xem phim. Nhìn thấy Tái Văn xách hết túi lớn đến túi nhỏ đi vào, cô liền hưng phấn chạy tới đón lấy ”Oa, đều là hàng hiệu nha , chị rốt cục đã thông suốt rồi phải không ?”

Đến khi mở quần áo ra ,cô kinh ngạc hỏi “Chị sao toàn mua quần áo nam vậy, mua cho ai ? Chị lại không có bạn trai.”

Tái Văn chu miệng, “Ai nói chị không có .”

Tiểu Vũ kinh ngạc “Nhưng mà, chị cũng chưa nói chị đã có mà .”

Tái Văn vỗ vỗ mặt của cô , “Thực xin lỗi, đã không nói cho em, chị có chứ , rất nhanh anh ấy sẽ trở lại .”

Tiểu Vũ trừng mắt “Vì sao chưa bao giờ gặp qua , nói mau, nói mau, là ai a?”

“Ha ha, để sau sẽ cho em gặp nhé .”

“Không có khả năng a, làm gì có bạn trai nào đến vài năm rồi cũng không để ý đến bạn gái của mình chứ , lại là bạn gái xinh đẹp như vậy.” Tiểu Vũ vẫn không tin.

” Vấn đề không phải như vậy , anh ấy bởi sảy ra chuyện, vài năm này đều ở trong ngục giam. Nhưng không sao, tuần sau là có thể trở lại rồi .”

Tiểu Vũ mắt trừng lớn hơn nữa , “Chị là nói, nói…” Tiểu Vũ nhớ lại một chút, “Vậy chị mấy năm nay tuần nào cũng ra ngoại ô chính là để thăm anh ấy ?”

Tái Văn cười vỗ vỗ hai má của cô ”Đúng vậy, chính là đi gặp anh.”

“Vì sao lại không nói cho em biết .”

“Thực xin lỗi, kỳ thật vài năm qua chị đều chịu không nổi khi người khác bàn luận về đề tài bạn trai này, đề tài này làm cho chị rất khó chịu .Nên chị không muốn nhắc đên vấn đề này cho ai cả .” Tái Văn thật có lỗi nhìn Tiểu Vũ nói. Tứ Phương sẽ trở lại, cô không còn đau khổ khi nghĩ về anh ấy nữa .

Tiểu Vũ đi lên ôm cô, không nhịn được rơi nước mắt, ở trong ngục giam kia chắc là người đàn ông giàu có mà mọi người hay nhắc đến kia , gặp được người giàu có thì sao, còn im lặng chờ đợi nhiều năm như vậy ? Không có. Cô không khỏi muốn đi nguyền rủa mấy tin đồn nhảm kia , bọn họ thật sự nào biết sự tình như thế nào chứ ? Bọn họ thật sự hiểu hết chân tướng sao? Tin đồn nhảm kia , nguyền rủa bọn họ những ai đã tung tin kia sẽ không bao giờ tìm được người yêu .

Tiểu Vũ càng cảm thấy Tái Văn thật nhẫn nại cỡ nào, dũng cảm cỡ nào, chăm chỉ cỡ nào, vất vả cỡ nào, cũng là xinh đẹp cỡ nào.

Tái Văn lau nước mắt trên khuôn mặt của Tiểu Vũ “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, bây giờ không phải đã tốt rồi sao , anh ấy sẽ đã trở lại, chị thật sự rất vui vẻ .”

Tiểu Vũ lau nước mắt, nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của Tái Văn, cũng thật sự vì chị ấy mà vui vẻ.