Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 46: Tiểu sử của khang duy



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*****<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

( Từ giờ mình không dùng danh xưng “nó” nữa nhé.)

Một ngày nghỉ hè oi ả. Ngoài đường, trời nóng đến 38 độ, trên những con đường lớn, bóng người cũng ít qua lại mà trong mấy hàng quán nước lại đông đúc nhộn nhịp. Mọi người tụ tập trong những bóng râm lấy quạt giấy ra phe phẩy, tám đủ mọi chuyện, cái không khí hầm hập trên nền đường bê tông, khiến khung cảnh như đang lượn sóng, mờ mờ ảo ảo làm con người càng cảm thấy bức bối kinh khủng.

Trái ngược với không khí oi bức ngoài đường. Trong một căn phòng xinh đẹp, có một cô gái đang ngủ say. Gương mặt bình thản thoải mái vô cùng.

Xương Rồng nằm dài trên giường trong phòng ngủ, trên người cô là tấm chăn mỏng... Cô đang thực hiện nhiệm vụ ngủ trưa của mình.

******

Bên ngoài căn phòng, Nghiêm và Duy đang cúi đầu nhìn vào trong một tờ giấy.

Nghỉ hè rồi nên Nghiêm quyết định chuyển về nhà ở, Khang Duy sau một ngày vác vali ngồi ngoài cổng nhà Vũ Phong cuối cùng cậu cũng được xét duyệt cho vào ở chung.

Khác với Nghiêm là đứa trẻ được Phong “nhặt về” từ khi còn bé và được anh nhận làm em trai, thì Khang Duy lại có thân phận khá mơ hồ. Cậu gia nhập bang Vũ Phong trong tình trạng khá nhếch nhác và thê thảm.

Nghe một số anh em trong bang kể lại thì, họ gặp Duy trong một cuộc đụng độ từ hơn hai năm trước… Cậu và mấy thằng côn đồ đường phố đánh nhau trong một con hẻm thuộc địa bàn của Vũ Phong tiếp quản. Hoàn cảnh khi đó có thể nói, Khang Duy đã bị ăn đòn khá nặng, lúc người trong bang giải quyết xong thì cậu cũng bất tỉnh… Không thể bỏ lại một thằng nhóc bị thương nặng nằm trên phố một mình, nên họ đưa cậu về…

Ai biết khi tỉnh lại thì cậu nhất quyết muốn gia nhập và không chịu rời đi... Khi đó cậu mới có 15 tuổi…

Lần đó, Phong nổi giận ném cậu ra ngoài khi trời mưa to, tưởng rằng cậu sẽ vì khó mà bỏ cuộc rồi tự động về nhà, ai dè cậu ngồi ngoài cổng nguyên một đêm, mà đêm đó lại là một đêm mưa dầm gió bấc… Kết quả, cậu bị viêm phổi nhẹ phải nằm viện hơn một tuần. Trong một tuần đó, cậu nhanh chóng làm thân được với Nghiêm, và nhờ sự đảm bảo của Nghiêm cậu chính thức gia nhập.

Mọi người trong bang cũng nhiều lần gạn hỏi về gia đình cậu nhưng cuối cùng vẫn chỉ biết, gia đình cậu hiện giờ không ở Việt Nam. Cậu và dòng họ không hợp nhau nên đã bỏ nhà đi bụi. Nghe xong chuyện này, Phong đã một lần nữa ném cậu ra ngoài cổng. Nhưng biết tính lỳ lợm của Duy nên cậu nhanh chóng được cho lại vào nhà. Trong hai năm, Phong không biết bao nhiêu lần “dần” cậu đến mức “lên bờ xuống ruộng”, khiến bao anh em trong bang còn cảm thấy đau thay cậu, nhìn là biết Vũ Phong đang cố ý chỉnh. Nhưng thay vì sợ hãi cậu lại nhanh chóng bắt kịp trình độ với anh, cho đến thời điểm hiện tại thì cậu có thể cầm chân anh trong nửa tiếng trước khi nằm bẹp dí.

Người trong bang cũng vì điều này mà nể cậu hơn, Không nhiều người trong bang có thể cầm cự đến phút thứ mười năm. Kỷ lục cao nhất hồi trước là của Nghiêm với 26 phút. Điều này thì vốn là bình thường bởi vì Nghiêm từ nhỏ đã sống với Phong, võ của cậu cũng là do anh dạy. Nhưng Khang Duy thì khác, chỉ trong vòng hai năm đã có thể vượt qua kỷ lục của Nghiêm… Mà trước đó hai năm, đấu với ba thằng côn đồ tay mơ mà cậu còn bị cho “ăn hành” đến mức ngất xỉu, đến bây giờ đánh cùng bốn hay năm người đi chăng nữa cậu vẫn dư sức đứng cười, có thể thấy cậu đã tiến bộ tới cỡ nào…

Trong thời gian đầu sống cùng bang, mọi hồ sơ liên quan đến thân phận của cậu vẫn không được tìm ra. Nhìn thằng nhóc ăn không ngồi rồi, suốt ngày lượn lờ cùng mấy anh em ra ngoài đánh lộn khiến cho Phong vô cùng điên tiết. Nên anh đã làm giả một bộ hồ sơ cho cậu, bắt cậu đến trường học cùng Nghiêm. Thời gian đầu cậu nằng nặc không chịu đi, làm anh có một khoảng thời gian phải biến thành tài xế kiêm người giám sát. Mấy lần cậu trèo tường trốn đi đều bị anh tóm lại được, sau đó lại là một màn tơi bời hoa lá… Thời gian đầu đi học, cậu luôn xuất hiện trong bộ dạng thương tích đầy mình. Và cũng vì không chịu học hành gì nên cậu luôn đứng nhất cuốn sổ điểm… Từ dưới lên…

Vì không muốn phải nhìn cảnh anh Phong suốt ngày gầm gào, nổi điên lên Nghiêm buộc lòng phải “xuất mã” xông pha ra tay thu phục Khang Duy…

Trở thành đôi bạn cùng tiến với Duy, cậu so với Vũ Phong xem chừng còn nghiêm khắc hơn. Mấy trò mèo của Khang Duy đều bị cậu nắm thóp và bóp chết ngay từ trong trứng nước… Chính vì thế chỉ trong vòng hơn một năm, thứ hạng của Khang Duy đã tiến bộ vượt bậc, thoát khỏi top đội sổ trong lớp…

Haizzz!! Mới đó mà đã hai năm trôi qua rồi…

*******

- Chẳng lẽ chúng ta phải thu thập mấy thứ này trong vòng hai tiếng sao?. – Khang Duy nhìn bảng danh sách mà muốn hoa mắt. - … Trời nóng thế này mà chạy trên đường thì đúng là giết con nhà người ta mà…

- Ờ! Chắc phải chia đôi ra tớ một nửa, cậu một nửa… Như vậy cho nhanh. - Nghiêm bắt đầu mang một tờ giấy khác ra viết những đồ mình sẽ đi mua.

- Phải chi tớ được xài con “chiến mã” của anh Phong nhỉ?. Sẽ “oách xà lách” lắm cho mà coi… - Cậu xoa cằm tưởng tượng tới cảnh mình “cưỡi” xe phân khối.

- Anh Phong bảo sinh nhật 18 tuổi sẽ mua xe cho chúng ta đấy!...

- … Cho cậu chứ cho gì tớ!!. – Khang Duy xì một tiếng. - … Tớ muốn mua chắc phải tự mình kiếm thôi…

- Không, anh bảo cho cả cậu mà… - Không ngẩng đầu, Nghiêm vẫn chăm chú viết. - … Anh ấy bảo vì cậu thi học kỳ được điểm cao nên quà của cậu và tớ cũng giống nhau, nhưng mà cậu sinh sau tớ vài tháng nên cứ chờ đi…

- Ờ…

- A! Quên… - Đột nhiên nhớ ra, Nghiêm vội ngẩng đầu lên. - … Anh Phong có bảo tớ đừng kể cho cậu nghe, bảo là cậu lắm chuyện lắm, sợ cậu vênh váo với mấy thằng trong lớp … Đừng nói với ai là tớ kể cho cậu nghe đấy!.

- Tớ vênh chỗ nào?. - Khang Duy cau có.

- Biết được đấy… - Nghiêm cười cười, lại cúi đầu vào tờ giấy tiếp tục ghi chép.

Thấy vậy, Khang Duy chỉ xì lên một tiếng… Làm cái mặt không bằng lòng nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.

*******

Khoảng chừng mười phút sau, có hai chiếc xe đạp điện phi ra từ một căn nhà lớn. Trên tay mỗi người là một tờ giấy.

- Khoan đã, mấy thứ này không phải trong siêu thị đều có sao?... Cậu chia ra làm gì?. - Ra khỏi cổng rồi, lúc này Khang Duy mới thắc mắc. - … Rảnh quá hả?.

- Thứ cậu mua là đồ ăn, tớ đây là vận dụng… Trong nhà kho hình như có, giờ tớ qua đó lấy, tiện thể bảo mấy người qua đây phụ giúp luôn. Có rồi thì mua mới làm gì?.

- Khôn vãi! Đổi đê…

- Mơ đi!. – Nghiêm sau khi nhét tờ giấy vào túi thì quay mông phóng xe đi, mặc kệ Khang Duy đứng ngây ngốc ở cổng.

- Thằng cờ hó!!. – Cậu bực bội nhìn vào tờ giấy, nhìn một lúc thì nhíu mày. - … Cải thìa, cải ngọt, cải đắng… Không phải cùng là rau cải sao? Còn phân chia ra làm quái gì?... Rốt cuộc là trong đây có bao nhiêu loại cải vậy?...

Khang Duy nhăn nhó nhét tờ giấy vào túi, phóng đi… Miệng không ngừng lẩm bẩm về sự bất công.

Nhưng nếu để nghĩ kỹ sẽ thấy công việc này dễ chịu hơn nhiều, trong khi cậu chàng Nghiêm sẽ phải chui vào nhà kho ngột ngạt để lấy đồ, còn phải khuân vác nặng nhọc. Cậu lại chỉ việc vào siêu thị có điều hòa mát lạnh, bảo mấy cô nhân viên chọn cho mình rau củ. Nhìn thằng con trai ngơ ngác đi mua rau, không cần nhờ đảm bảo cũng sẽ có người chạy tới giúp luôn ấy chứ, chẳng phải quá nhẹ nhàng, mát mẻ rồi sao?.

Rõ ràng là sống trong sung sướng mà không biết đây mà…

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<