Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 29: Trở lại điểm xuất phát



>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Xương Rồng vẫn trong tình trạng ngơ ngơ nghe "tiền bối" phổ biến công việc, cách nướng thức ăn cho khách, thay vỉ nướng, sắp xếp nơi để dụng cụ, phòng khi khách cần thêm thứ gì đó vân vân và vân vân...

- Chị hiểu rồi chứ?. - Anh chàng phục vụ trẻ nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn Xương Rồng.

- A!... Hiểu, hiểu rồi... - Thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, Xương Rồng cười gượng gạo vội gật đầu.

6h chiều, những vị khách đầu tiên ghé thăm quán. Vì đang là mùa hè, trời rất nóng, để giúp khách hàng thoải mái khi ăn đồ nướng, ba chiếc điều hòa được dịp chạy hết công suất. Xương Rồng vừa lau thìa dĩa, lại vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa.

Thấp thỏm chán, lại đâm ra thất vọng, nó thở dài nhìn xuống ba cái thìa tròn to bản đang cầm trong tay. Tiếp theo đó là dùng hết sức lấy khăn lau lau, chà chà cứ như thể đó là kẻ thù của của nó vậy.

Quyết định gạt bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nó chú tâm vào công việc của mình, sau khi lau xong ba rổ đũa, thìa và để ở nơi cho khách dễ thấy. nó chui vào bếp xem đầu bếp chế biến món canh rong biển. Nó nhớ mình cũng từng thử làm một lần, kết quả là, kinh khủng. Mùi vị tanh không chịu nổi, còn kinh hơn cá mè nữa. Dù có cố công " chữa cháy" nhưng cuối cùng vẫn là đổ đi. Sau đó, nó cũng không cố gắng thử làm lại.

- Nè, uống thử đi... - Người đầu bếp nhìn cái mặt chăm chú của Xương Rồng, tưởng nó đói nên múc cho một bát.

Nhìn bát canh nhỏ, nó mỉm cười với vị đầu bếp, không khách khí cầm lấy, thổi phù phù trước khi húp một ngụm lớn. Không có vị tanh, hơn nữa còn rất ngon. Giơ ngón cái với đầu bếp nó cười toe. Ngon cực kỳ luôn.

* * *

9h kém mười phút, số bàn trong quán gần như chật kín.

- Trời nóng vậy còn đi ăn đồ nướng... - Tiếp tục với giá đũa mới được rửa sạch sẽ, Xương Rồng vừa lau vừa cảm thán. - Mùa hè đã vậy, tới mùa đông chắc được nghỉ làm sớm luôn quá!...

Nó không phải chưa từng đến quán ăn, nhưng luôn trong vai trò khách hàng, chỉ cần ăn có cần lau đũa đâu. Không nghĩ làm nhân viên của quán lại mệt như vậy.Nó đã phải lau hơn chục rổ đũa, thìa, dĩa trong vòng có mấy tiếng thôi đấy. Càng nghĩ càng thấy tội nghiệp cho mấy người rửa bát trong quán.

- Chắc phải bảo bác Lực mua máy sấy bát cho quán thôi... - Nó lắc đầu tiếp tục cảm thán. -... Cứ thủ công thế này vừa mệt vừa tốn thêm tiền thuê nhân viên... Haizzz... Vất vả, vất vả quá đi!...A! Mời anh vào....- Vì chỗ Xương Rồng làm gần ngay cạnh cửa ra vào nên được phân công mời khách luôn. Đang mỉm cười sáng lạn nó bỗng im bặt, người vừa bước vào kia không phải ai khác ngoài Vũ Phong. Nụ cười nó cứng ngắc trên môi.

Mới vừa đi vào, đã nghe Xương Rồng than thở, khóe miệng Phong bất giác nhếch lên. Dùng đôi mắt thích thú quan sát.

- Người này sao cứ thích xuất hiện bất thình lình như vậy? Muốn khủng bố ai sao? Đừng làm tim người khác ngừng đập bất ngờ. Chết thật đó!!. - Xương Rồng oán thầm trong lòng, trừng mắt nhìn anh.

- Em không có ý định mời khách vào trong sao?. - Nhướn mi anh cười.

- Mời vào... - Lấy lại dáng vẻ bình thản nó đưa anh tới một bàn trống, rất chuyên nghiệp đưa quyển menu cho anh, cũng rất ra dáng phục vụ mỉm cười. - Xin hỏi, anh muốn dùng gì??.

- Cái này, cái này... này nữa... Đây!. - Chỉ vào mấy món trong menu. - Mỗi thứ một đĩa... Và cho anh một chai coca luôn.

- Vâng! Anh đợi một chút... Đồ ăn sẽ được mang tới ngay. - Dương ra nụ cười mới học được, đầu cúi thấp sẵn tiện cầm luôn cái menu đi vào trong bếp.

Nhìn phản ứng của nó, mi mắt anh khẽ động. Xương Rồng sau khi đọc cho đầu bếp số món anh yêu cầu, lại tiếp tục trở lại với công việc của mình. Suốt quá trình nó không nhìn anh lấy một lần. Trước cái kiểu xa cách của nó anh không ý kiến, chỉ gõ nhẹ mấy ngón tay trên mặt bàn, trầm ngâm. Một phục vụ nam đi tới mở bếp và thay cái vỉ nướng, theo sau cô phục vụ trẻ cũng đi theo, mang bát đũa và một cốc đá lớn, vừa trông thấy khuôn mặt của vị khách, cô ngây người. Làm phục vụ ở đây mấy năm gặp nhiều người nhưng người đẹp trai như anh đây là lần đầu nhìn thấy.

Anh mặc chiếc áo phông cộc tay, có viền trắng ở tay và cái cổ áo chữ T ở cổ. Không có nhiều họa tiết nhưng mặc trên người anh lại thấy rất thoải mái, quần bò mài rách đen cùng chiếc dép xỏ ngón của hãng Adidas cũng màu đen nốt. Hơn nữa, mái tóc đen mượt hơi xoăn phủ trước trán trông ấn tượng cực kỳ. Cả người anh toát ra vẻ lười biếng vô hại nhưng lại không có cảm giác yếu đuối chút nào. Đôi mắt sáng lại tăng thêm phần lạnh lùng, bí ẩn.

Cứ như vậy, cô phục vụ trẻ nhìn anh không chớp mắt, không biết nghĩ cái gì mà má cô hồng hồng.

Dù cô gái có tỏa ra vô vàn tình ý, thì cái mặt Phong vẫn lạnh tanh, chăm chú nhìn mấy ngón tay đang gõ gõ trên mặt bàn của mình.

Vừa ngẩng mặt lên đã trông thấy một màn này, Xương Rồng khẽ bĩu môi. -... Cái bàn đó chưa đủ sạch sao? Lau cái gì mà lau mãi thế?. - Lầm bầm mấy câu trong miệng, nó bực bội nhìn sang Phong. Anh vẫn gõ ngón tay trên bàn, như thể đang đánh một bản nhạc kinh điển nào đấy. Gương mặt có chút lạnh. Không hiểu sao lại thấy khó chịu, nó dứt khoát cúi đầu xuống, dùng hết sức chà sát mất cái đũa.

* * *

Một lát sau, những đĩa thức ăn đầu tiên được đưa lên. cô phục vụ vừa nãy vẫn chưa chịu đi, nhanh chóng đón lấy đĩa thịt ba chỉ, mỉm cười sáng lạn với anh. Chuẩn bị gắp bỏ thịt vào nướng.

- Anh muốn em nướng mực trước hay thịt trước đây?. - Bằng một cái giọng hết sức dịu dàng cô gái hỏi. Chưa cười được bao lâu, giọng anh đã vang lên.

- Đổi người...

- Sao ạ? - Cô gái ngơ ngác.

- Tôi muốn cô ấy nướng... - Ngón tay dài khẽ chỉ về phía cô gái đang cặm cụi lau đũa. -... Để cô ấy nướng.

- Cô ấy...A!. - Cô gái nhìn theo hướng tay anh chỉ, ánh mắt thoáng ảm đạm, nhưng ngay lập tức được thay bằng một nụ cười. -... Cô ấy mới tới hôm nay, em sợ không biết cách làm, anh cứ để em...

"Rầm!!!".

Chưa kịp nói xong, một bàn tay đã mạnh mẽ đập xuống bàn khiến cô phục vụ giật mình đánh rơi cái kẹp. Mấy bàn xung quanh vì giật mình mà quay lại nhìn, Xương Rồng cũng vì cú đập mạnh đó mà giật nảy, tim tý chút bay ra ngoài. Nhìn mặt anh xong, dứt khoát không bay ra nữa, mà co rúm lại, đập thùm thụp trong lồng ngực. Cái mặt nhìn kinh quá...

- X... Xin lỗi, xin lỗi!!!. - Toàn thân run lẩy bẩy, cô gái chỉ có thể lắp bắp mấy câu. -... Tôi sẽ gọi cô ấy ngay. - Nói xong thì quay đầu chạy nhanh vào trong bếp, chỉ thiếu chút nữa là khóc toáng lên.

Không mấy để tâm tới phản ứng của cô gái, anh lẳng lặng nhét hai tay vào túi, kê một chân lên thanh ngang chiếc ghế đối diện. Dáng vẻ thong thả cứ như người vừa đập bàn không phải là anh vậy.

Xương Rồng nhìn một màn này, không biết phải ký giải làm sao, đành nhìn anh dò xét cho tới lúc một nam phục vụ đi tới chỗ nó, run run nói ra yêu cầu của vị khách hắc ám, trán nó liền hiện lên ba vạch đen.

Nếu lườm người mà có thể giết người thì hẳn anh vừa bị nó giết ba lần rồi. Bất mãn nhưng cuối cùng nó vẫn đứng lên đi về phía anh, vừa tới nơi bằng cái giọng giận dỗi nó nói.

- Em không biết nướng...

- Hình như em đang giận tôi? - Không ngẩng mặt lên anh hỏi.

-...!. - Anh có quyền hỏi sao? Nó thật sự muốn nói ra câu đó, cố nén lại, nó nhẹ giọng. -... Không có... - Nói xong toan bước đi. Chưa kịp quay đầu thì tay nói đã bị giữ lại.

- Nếu em không muốn thấy cảnh tôi và em chơi kéo co ở đây thì ngồi xuống... - Anh nói.

Ngang ngược quá mức, nhưng nhớ lại bài học từ lúc gặp anh đến giờ, hình như mọi phản kháng của nó với anh đều vô dụng. Tiếp tục tranh đấu, khả năng diễn ra cuộc thi kéo co là cực cao. Hít một hơi, cuối cùng nó cũng ngồi vào bàn. Phục vụ cũng mang nốt số thức ăn còn lại ra, lấm lét nhìn anh, song lại hiếu kỳ quan sát nó. Cảm giác toàn bộ mắt nhìn trong quán đều đổ về phía mình làm nó nổi da gà.

* * *

Chân lý " ở cùng kẻ mặt dày thì mặt mình cũng phải dày theo". Trong trường hợp này được nó sử triệt để, với lấy cái kẹp, nó gắp thịt bỏ vào vỉ nướng, lờ đi những ánh mắt xung quanh.

- Ngồi xuống đi. - Anh nhíu mày nói.

- Như vậy sẽ không thể nướng thịt. - Nó phản bác, tiếp tục gắp mực bỏ vào.

- Hình như em lại muốn chúng ta tại đây thảo luận về vấn đề em sẽ đứng hay ngồi... Vậy thì anh...

- Ngồi hay đứng cũng vất vả thế sao? Trời nóng nên đầu anh bị hỏng đấy à??. - Đập nát cái bàn trong lòng nó hậm hực ngồi xuống.

Vừa đặt mông xuống, nó nhận ra bất cập của bản thân, tay nó quá ngắn. Cố nhoài người ra cũng chỉ có thể lật số thịt ở nửa bên này. Định đứng lên lại bị anh nhìn phải ngồi xuống.

Suốt mấy phút, nó cứ nhấp nhổm không yên, số thịt bên kia gần cháy khét tới nơi rồi mà không thể lật, đã vậy cái người đối diện kia cũng chẳng buồn động đũa xử lý đi. Nó bĩu môi nhìn anh chằm chằm. nó ngắn, được chưa? Anh cũng không cần biến thái như thế chứ?. Bất lực, nó chỉ dám gào thét trong lòng.

- Thêm một phần bát đũa... - Lúc này anh mới lên tiếng. Ngay lập tức, phục vụ mang tới đưa cho Xương Rồng.

- Em không ăn... - Nó nói.

Chẳng buồn đáp lại, anh với tay giật luôn cái kẹp trong tay nó, bắt đầu lật thịt. Thấy thế Xương Rồng cực kỳ bực bội, cùng khoảng cách như nhau vậy mà trong khi nó chật vật khổ sở, còn anh thì chỉ cần đưa tay ra cũng có thể lật toàn bộ thịt trong vỉ, ông trời có phải quá bất công rồi không?

- Anh muốn ăn tôm... - Sau câu nói, một đĩa tôm nướng lớn được đẩy tới trước mặt nó. Không nói nhiều, nó ngoan ngoãn công cuộc bóc vỏ tôm của mình.

* * *

Từ bên ngoài, bác Lực cũng vừa bước vào, đang định hỏi thăm cô cháu gái lại thấy nó đang ngồi ăn cùng một chàng trai lạ, đôi mắt ngạc nhiên híp lại. Lặng lẽ quan sát.

Bóc tôm xong nó đẩy đĩa tôm về phía Phong, lấy giấy lau tay lại thấy một đĩa bầu dục lớn thịt vừa được nướng chín đẩy tới, mùi thơm nức mũi.

- Mau cắt ra, em cũng ăn đi...

- Em không đói...

Vừa nói xong, cái bụng nhỏ của nó rất không có đạo đức gõ trống khua chiêng. Mặt nó từ tái chuyển sang đỏ hồng. Quá mất mặt, không còn gì để nói.

- Một mình anh ăn cũng không hết, em không ăn là anh đổ luôn đấy. - Khóe miệng cong cong, nhìn cái mặt "chết quách đi cho rồi" của nó, nên anh buông tha ý định chọc ghẹo của mình. Ai chứ Xương Rồng nếu anh nói thêm một câu nữa đảm bảo sẽ chạy xa anh cả ngàn cây số ấy chứ. Da mặt cũng quá mỏng đi.

Mặt cũng mất rồi, cố giữ cũng chẳng có tác dụng gì, thế là nó cầm kéo cắt nhỏ thịt ra, lấy rau quấn một cái lớn rồi bỏ vào miệng nhai nhai.

- Ngon không? - Anh nhìn nó cười hỏi.

- Ngon cực kỳ luôn... - Nó hào hứng giơ ngón cái ra, tiện tay cuốn thêm một cái nữa, chìa ra trước miệng anh. -... Nè! Anh cũng ăn thử xem. - Nó quên mất đang ngồi cùng ai rồi thì phải.

Phong cúi xuống đón lấy cái gỏi cuốn của Xương Rồng đưa tới. - Ừ! Rất ngon... - Nhìn biểu hiện hóa đá của nó, anh gật đầu cười cười.

Hành động này khiến cho bác Lực ngồi cách đó không xa ngỡ ngàng. Càng trở nên tò mò với chàng trai.

Sau lần bị "hớ" này, Xương Rồng quyết tâm giữ vững yên lặng. Lấy ăn là thứ duy nhất tồn tại. Kết quả, 2 đĩa tôm, hai đĩa thịt ba chỉ, ba đĩa thịt bò, hai đĩa mực, ba đĩa nấm, rau củ ăn kèm, hai bát canh rong biển, một rổ rau sống bị hai người ăn hết sạch. Còn chưa tính tới nước coca. Quá hại dạ dày rồi. Không biết ai ăn nhiều hơn, nhưng phải để cái bụng khó chịu nó mới dám lên tiếng kết thúc bữa ăn. Phong cũng không phản kháng gọi phục vụ tới tính tiền. Nhìn hóa đơn mà Xương Rồng chỉ muốn ợ lên một tiếng. Anh với nó ăn hết phần của năm người, quá khủng bố!!.

- Để anh đưa em về! - Thấy nó đứng dậy anh nói.

- Không cần đâu, em... - Nó nhanh chóng từ chối.

- Chẳng lẽ em thật sự muốn hắn đưa em về sao? - Giọng anh bỗng lạnh đi.

- Hắn?... - Xương Rồng hồ nghi, nhớ lại ai đã đưa mình tới đây, nó mới nhớ ra, lắc đầu quầy quậy. - Không có đâu...

- Nếu đã không phải vậy thì để anh đưa em về...

- Em không muốn...

Nhìn anh cau có, Xương Rồng không biết nói ra sao.

- Chúng ta dù sao cũng không quen thân, để anh đưa về cũng không tốt, nhà em lại ở gần đây...

- Anh cũng từng đưa em về rồi.

- Lần đó không tính... Nói chung là không cần anh đưa về, em có thể...

Nó im bặt, không dám nói tiếp, mặt anh như quỷ ấy. Đang lúc cả hai giằng co, mọi người trong quán bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị ra về.

- Xương Rồng!!. - May mắn bác Lực cũng tới, giải vây cho nó.

- A! Bác... Sao tới không gọi cháu. - Nó vui vẻ nhìn ông, cảm thấy cứu tinh đã xuất hiện.

- Ừ!!... Người này là bạn trai cháu sao? - Ông bắt đầu dò hỏi.

- Không ạ!! Chỉ là người quen. - Nó ngay lập tức phủ nhận.

Lông mày Phong nhíu lại.

- Bác đưa cháu về đi... - Xương Rồng túm lấy tay ông đề nghị.

- Ừ!! Được... vậy....

* * *

Nhìn bóng hai người đi khỏi, Phong chỉ im lặng, ngồi lại bàn một lúc, sau đó mới rời đi.

- Chỉ là trở lại điểm xuất phát mà thôi. Với anh, bắt đầu hay là đích thì cũng không cách biệt là bao... - Anh thong dong bước đi, nụ cười nhàn nhạt trên môi.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<