Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 8



Edit: Qing Yun

Bảy lá cờ nhỏ cỡ bàn tay người lớn, màu đen nhánh, bên trên có hoa văn mà vàng kim, màu sắc khá nhạt, hiển nhiên là đồ vật đã lâu năm.

Lấy ra một bộ thất tuyệt kỳ, đáy mắt Tiền đại sư hiện kên tia tàn nhẫn.

Bộ thất tuyệt kỳ này là hắn ngẫu nhiên thu được bên trong mộ cổ, có thể bày ra một Thất Sát Trận. Quản ngươi là Thiên Vương lão tử hay Ngọc Đế lão nhân, chỉ cần bị nhốt trong Thất Sát Trận thì ngươi tuyệt không có khả khăng chạy thoát, đây cũng là bảo vật áp rương của Tiền đại sư.

Bảy lá cờ được đặt lên bàn theo quy luật, Tiền đại sư lấy một tờ giấy trắng, cắt ra một hình người, đặt người giấy vào lá cờ ở trung tâm, chích lên tay lấy một giọt máu rồi điểm lên hình nhân này.

Ba con quỷ kia âm khí tràn đầy, đối với Việt Khê đây đúng là món ngon.

Âm hồn ở trong mắt cô chính là đồ ăn, hơn âm khí khác nhau thì hương vị cũng khác.

Tựa như diều hâu bắt gà, Việt Khê trực tiếp duỗi tay túm lấy ba con quỷ.

Ba con quỷ sử âm khí rất nặng, chính là khi bị Việt Khê chộp vào trong tay, âm khí lưu động trong cơ thể chúng tức khắc cứng lại, rồi sau đó không chịu khống chế mà bị hút về phía Việt Khê.

Mắt Quỷ sử hiện lên một tia kinh hãi, chúng nó hoàn toàn không kịp trở tay, bị Việt Khê đơn giản thô bạo hút hết âm khí.

Âm khí của ba con quỷ tạo thành một hạt châu đen nháy, Việt Khê nhét vào trong miệng.

"...... vị Chocolate!"

Không có âm khí, ba con quỷ sử lập tức tan biến, thoáng chốc biến mất ở không trung.

"Phù," Thở ra một hơi thỏa mãn, Việt Khê cho rằng việc này thế là xong rồi, thế nhưng rất nhanh cô đã nhận ra đối phương còn không dừng tay.

Một trận gió thổi qua, cũng chỉ trong chớp mắt, trời đất thay đổi, âm khí đại thịnh, vô số quỷ ảnh xẹt qua.

Trời đất một mảnh hoang vu, trên bầu trời một con quạ đen nhánh bay qua, phát ra tiếng kêu cạc cạc, mà khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, con quạ đen này chỉ có không xương chứ không có máu thịt.

Mà trên bầu trời, trăng đã chuyển sang mà đỏ của máu.

Ảo thuật?

Việt Khê hơi hơi ngưng mi, từ trong người móc ra một lá bùa, lá bùa vừa vỡ, một tia sét ngang nhiên đánh xuống.

"Lôi phù?" Trận pháp chấn động, sắc mặt Tiền đại sư khẽ nhúc nhích, nhưng rất mau trên mặt lộ ra một tia cười.

"Cho rằng lôi phù là có thể phá trận? Ngây thơ!"

Trong trận.

Việt Khê nhìn không gian không bị ảnh hưởng bởi lôi phù, mặt không biểu cảm tiếp tục móc một đống lôi phù trong túi ra.

Cửa hàng Đào Bảo có sinh ý, điều này khiến Việt Khê cảm thấy mình được ủng hộ nên cô đã làm rất nhiều phù triện, bây giờ có thể sử dụng rồi.

"Ầm ầm ầm"

Thực mau, toàn bộ không gian trong trận pháp rung động, ánh chớp màu tím lóe lên.

Sau một trận cuồng oanh loạn tạc, toàn bộ không gian yên lặng như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Việt Khê lâm vào trầm tư: "Vô dụng sao?"

Thái dương Tiền đại sư chảy mồ hôi lạnh, nhìn một lá cờ bị rách, trong lòng lập tức sinh ra ghen ghét —— ném một đống lôi phù như vậy giống như rải tiền ra bên ngoài, rốt cuộc chỗ đó tốn bao nhiêu tiền!

Hắn lại không nghĩ tới, những lá bùa đó đều là Việt Khê tự vẽ, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau lòng khi dùng nó.

Một loạt lôi phù ném ra mà chẳng có tác dụng gì, Việt Khê cũng không lộ biểu tình thất vọng, duỗi tay sờ vào ngực, lại móc thêm một loạt phù triện.

Ánh chớp lóe sáng, mắt thấy mấy lớ cờ lần lượt rách hết, mặt Tiền đại sư tái cả rồi.

Bảo bối như vậy, ông ta không muốn nó bị người khác dùng phù triện làm hỏng hết.

Không hề do dự, ông ta lập tức thúc giục trận pháp.

Rải xong một loạt phù triện rồi, Việt Khê đào đào túi xem còn cái gì có thể dùng, đột nhiên cô dừng lại nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác.

Một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng vị trí cô vừa đứng, âm hồn đứng đó bị đánh trúng trực tiếp tan biến.

Việt Khê đứng lên, nhìn về phía bốn phía.

Quỷ ảnh chen chúc, không biết có bao nhiêu âm hồn biểu tình dữ tợn đang nhìn cô.

"Xem ngươi trốn thế nào!" Tiền đại sư ngữ khí âm lãnh.

Thân mình Việt Khê linh hoạt, di chuyển bên trong vô số quỷ ảnh nhưng vẫn bị một nữa quỷ làm bị thương cánh tay, vết thương do móng tay nữ quỷ để lại liền hiện lên dấu vết bị bỏng.

"......"

Mím môi, Việt Khê có điểm tức giận.

"Ta muốn ăn hết các ngươi!"

Cô nói với giọng điệu trần thuật.

Kế tiếp, hoàn toàn chính là đơn phương tàn sát, Việt Khê cũng không phải người người ăn uống nho nhã, âm khí không thèm hấp thu mà trực tiếp bắt lấy chúng rồi nhét vào miệng.

Cảnh tượng này vừa đáng sợ lại có chút buồn cười, thân mình Việt Khê nhỏ xinh, làn da trắng nõn, miệng nhỏ nhắn có thể dùng hai cánh hoa anh đào để hình dung, chính là hiện tại, đóa anh đào kia đang không ngừng ăn âm hồn.

Âm hồn đã sớm không có thần trí, thành lệ quỷ, Việt Khê duỗi tay một bắt lấy, một ngụm cắn rớt đầu đối phương, ăn từ đầu đến chân.

Những âm hồn này căn bản không có sức lực để đánh trả, chớp mắt đã bị cô ăn hơn phân nửa.

Tiền đại sư không nhìn thấy việc đang xảy ra trong trận pháp, nhưng lại có thể cảm giác được âm hồn mình nuôi trong trận pháp nháy mắt đã mất hơn một nửa.

Sắc mặt Tiền đại sư càng tái, vội vàng thu âm hồn trong trận lại, trong lòng lại đang nhỏ máu rồi —— đây là âm hồn hắn tiêu tốn rất nhiều tinh lực mới có thể nuôi được, bây giờ chỉ trong chớp mắt đã mất hơn phân nửa.

Những âm hồn này ở trong trận sẽ bị ảnh hưởng bởi trận pháp, âm khí tăng lên, thực lực cũng tăng, cùng Thất Sát Trận có quan hệ nhất định, cứ bị Việt Khê ăn không ít như vậy, mắt thường có thể thấy được, ánh sáng của mấy lá cờ còn sót lại cũng ảm đạm rất nhiều.

"Mẹ nó, đây là yêu nghiệt phương nào!" Tiền đại sư chửi ầm lên trong lòng, bàn tay đặt trên bàn run nhè nhẹ.

Tiểu đồng thật cẩn thận nhìn hắn một cái, cậu ta chưa từng thấy Tiền đại sư tức giận như vậy bao giờ.

Hơi hơi hừ một tiếng, Tiền đại sư nói: "Cho rằng như vậy là có thể phá trận? Si tâm vọng tưởng!"

Trận Thất sát tuyệt, chỉ có đường chết, bước vào trận này, hẳn phải chết!

Trong trận quỷ ảnh biến mất, Việt Khê sờ sờ bụng tròn xoe, nhíu nhíu mày —— ăn nhiều, ăn không tiêu.

Bốn phía một mảnh huyết sắc, giương mắt nhìn lên là một mảnh hoang vu, cuồng phong cuốn quá, thổi tan cuồng sa, lộ ra khung xương động vật bên dưới.

Việt Khê tự hỏi một chút, ngồi xổm trên mặt đất lấy ra một cái bút rồi ném xuống.

A, rất tốt, chính là phương hướng này!

Nhặt bút lên, Việt Khê đi theo phương hướng mà bút đã chỉ.

Vừa nhấc chân, đất trời biến hóa, vô số ngân quang bay vụt đến.

Đó là những thanh đao nhỏ màu trắng, tốc độ rất nhanh nên nhìn nó chỉ như những tia sáng, liên tục tấn công Việt Khê.

Việt Khê lui về phía sau một bước, không chút hoang mang lấy ra một tấm thủy phù, lập tức có một bức tường nước chắn trước người cô.

Nước có thể dung vạn vật!

Nước có thể mang mọi vật trên thế gian, lưỡi đao sắc bén bay tới, bắn tới bức tường nước, tức khắc không có công kích tính, bị nước cản nước.

Kế tiếp, một loạt công kích tiến đến, mỗi lần đều là muốn lấy mạng người trong trận.

Việt Khê lộ vẻ không kiên nhẫn, rốt cuộc dừng bước chân.

"Dây dưa không xong......" Cô không vui nói thầm một câu, vươn tay tới, một ngọn lửa vụt lên trên đầu móng tay.

Một ngọn lửa rơi xuống, nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ, toàn bộ không gian bị lửa bao trùm, ánh lửa thiêu đốt, lại không có một chút động tĩnh.

Một chút ánh sáng lộ ra!

Phá, trận!

Trong phòng bệnh, mọi người chỉ nghe thấy Tiền đại sư đột nhiên hét thảm một tiếng, từ đầu ngón tay của ông tay bốc lên một ngọn lửa đen nhánh, nhưng ngay lập tức, ngọn lửa cũng đã lan lên cả cánh tay.

Nhanh chóng quyết định, Tiền đại sư muốn giữ lại cũng vô dụng, rút đao chặt bỏ cánh tay của mình. Giây tiếp theo ngay khi cánh tay vừa đứt lìa, ngọn lửa màu đen đã bao trùm toàn bộ cánh tay, ánh lửa bùng lên thiêu rụi cánh tay, một chút tro bụi cũng không còn.

Có thể tưởng tượng, nếu Tiền đại sư không có nhanh chóng quyết định chặt bỏ cánh tay, thứ biến mất theo ngọn lửa sẽ là chính bản thân hắn.

Sau lưng Tiền đại sư chảy ra mồ hôi lạnh.

Ngọn lửa kia, đến tột cùng là thứ gì?