Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 28



Edit: Qing Yun

Tiếu gia cũng xem như gia đình khá giả, tuy rằng không thể xưng là đại phú đại quý nhưng cũng dư dả hơn so với mặt bằng chung, hơn nữa tình cảm vợ chồng Tiếu gia rất tốt, con cái có chí tiến thủ, gia đình êm ấm hòa thuận.

Người nhà họ Tiếu cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì không tốt. Chẳng qua gần đây gia đình họ không may mắn cho lắm, không biết làm sao mà vận may đột nhiên xuống dốc không phanh.

Đầu tiên là công ty của ông Tiếu không thuận lợi, sảy ra nhiều việc sứt đầu mẻ trán, đi khắp nơi tìm quan hệ, sau đó là bà Tiếu, lúc đi ra ngoài mua đồ ăn thì không cẩn thận bị ngã ở dưới lầu.

Mà Tiếu Trúc Sân lại là người xui xẻo nhất, công việc tốt đang làm đột nhiên bị đuổi việc thì không nói, rất nhiều lần thiếu chút nữa xảy ra chuyện, chờ hôm phát hiện tấm bùa màu vàng trong túi áo bị biến thành màu đen thì anh ta không nhịn được nữa, bèn gọi điện thoại cho Việt Khê.

"...Sảy ra một hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng mà hoàng phù chuyển thành màu đen, không thể nói là ngoài ý muốn được nữa." Tiếu Trúc Sân mở cửa cho bọn họ tiến vào, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.

"Giữa trưa lúc tôi về nhà thiếu chút nữa thì đụng xe..." Vừa nói, anh ta vừa móc túi tiền ra, đào ra một mớ bột phấn màu đen rơi xuống, như là tro tàn của giấy sau khi thiêu cháy.

Nghĩ đến một màn giữa trưa, Tiếu Trúc Sân vẫn cứ cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi.

Lần trước đã được Bạch Tề Tinh nhắc nhở, lại liên tưởng đến chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này, dù Tiếu Trúc Sân có tin tưởng vững chắc vào khoa học chủ nghĩa thì giờ cũng không khỏi dao động, trong lòng không nhịn được nổi lên ý tưởng. Cho nên khi được Bạch Tề Tinh đưa cho một tấm bùa, xuất phát từ nghi ngờ sẵn có, anh ta bèn bỏ luôn vào túi áo.

"May mắn tôi mang cái này theo..." Tiếu Trúc Sân nhớ lại, cả người chảy mồ hôi lạnh, còn coi là trấn định mà kể lại ngắn gọn chuyện đã trải qua.

Chân bà Tiếu bị gãy, đang nằm trong viện quan sát, tối hôm qua anh ta đến bệnh viện chăm mẹ, ngủ lại qua đêm, giữa trưa hôm sau trên đường về nhà, khi đi qua ngã tư đường, đột nhiên ngực nóng lên. Chỉ trong một giây đó, anh ta nhìn thấy một cái xe lao thẳng vào mình, sau đó ay tay xoay tay lái, đâm xe vào một cái cây bên đường.

Lúc ấy đầu xe bị lõm sâu, người bên trong không biết sống chết, nếu Tiếu Trúc Sân bị cái xe này đụng vào, không chết cũng thành tàn phế.

Chờ anh ta một thân mồ hôi lạnh trở về, mới nhớ tới ngực nóng lên lúc ấy, vội lấy tấm bùa Bạch Tề Tinh đưa cho, chỉ là bùa bị cháy thành tro rồi.

Tiếu Trúc Sân cười khổ nói: "Tôi thật sự không có cách nào cả, lúc này mới muốn Việt tiểu thư giúp tôi. May mà lúc ấy tôi xin số điện thoại từ Tô tiểu thư, bằng không hiện tại thật sự là không biết nhờ ai giúp."

Ba người ngồi xuống ghế, Việt Khê nhìn kỹ tướng mạo của Tiếu Trúc Sân, lúc gặp anh ta ở bệnh viện còn có thể thấy anh ta mệnh cách trường thọ, hiện giờ lại xem, mệnh cách phúc khí tràn đầy đã biến mất, chỉ còn lại mệnh mất sớm nghèo khổ.

"Mệnh số của anh bị người thay đổi, hoặc là nói bị người mượn đi rồi. Ngay cả số mệnh người nhà của anh cũng bị ảnh hưởng, nhà anh là mệnh tiểu phú an khang, hiện tại đều là tai nạn."

Ngay cả nhà ở cũng chịu ảnh hưởng, dòng khí phong thủy cũng có biến hóa, trong phòng có vẻ âm u.

Sắc mặt Tiếu Trúc Sân hơi khó coi, mặc cho ai biết mình bị mượn mệnh, vốn đang là mệnh tốt đột nhiên trở nên hỏng bét thì tâm tình cũng không thể tốt nổi.

"Tôi nhớ rõ lần trước cô nói..." Tiếu Trúc Sân nhíu mày, làm như có chút do dự, sau một lúc mới nhẹ giọng hỏi, "Nói là người thân mượn mệnh tôi, là thật hay giả?"

"Là thật." Ánh mắt Việt Khê trong suốt, không nghĩ tới cần nói chuyện uyển chuyển hơn, cô trực tiếp nói thẳng, "Tôi có thể nhìn ra người mượn mệnh của anh có quan hệ huyết thống, tính mạng đối phương sợ là lâm nguy rồi, muốn một mạng đổi một mạng với anh."

Tiếu Trúc Sân hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Hàn Húc nói: "Xem ra trong lòng anh Tiếu đã biết người đó là ai rồi."

Tiếu Trúc Sân cười khổ một tiếng, đôi tay xoa mặt, nói: "Tôi có suy đoán, chỉ là tôi không muốn tin tưởng."

Kia chính là dì nhỏ của anh ta, là em ruột của mẹ, nhiều năm như vậy mẹ vẫn luôn yêu thương người em gái này, chỉ là ai biết, người không màng tình thân mà quay đầu hại bọn họ cũng là em gái này.

Việt Khê lại nói: "Đối phương chẳng những mượn mệnh, còn làm nhà anh bất tri bất giác nhận đồ của họ, để họ chấm dứt được đoạn nhân quả này. Mượn mệnh trái với Thiên Đạo, là hành động thương thiên hại lí, người bình thường không dễ dàng mượn mệnh, bởi vì sẽ tổn hại âm đức, hủy đi tính mạng của bản thân. Nhưng mà có phương pháp khác, đó chính là mua mệnh. Tên như ý nghĩa, chính là người bị mượn mệnh tự nguyện mang mệnh của mình cho đối phương, như vậy có thể giảm nhân quả đến mức thấp nhất. Mà tình huống của anh, chính là ở phía sau."

Mượn mệnh mua mệnh, đây thật là hai việc khác nhau.

Nghe vậy, Tiếu Trúc Sân mở miệng phủ nhận, nói: "Không có khả năng, tôi chưa từng đồng ý cho ai mượn mệnh."

"Có lẽ bố mẹ anh đồng ý đối phương chuyện gì rồi?" Hàn Húc thong thả nói, một câu lại làm Tiếu Trúc Sân nghẹn lời.

"Không đâu, bố mẹ tôi rất yêu thương tôi..."

"Bố mẹ anh sẽ không chủ động, nhưng nếu là bị động thì sao? Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường người có thói xấu, họ có rất nhiều thủ đoạn, có thể khiến họ đạt được kết quả mà họ mong muốn. Loại chuyện này, anh có thể hỏi bố mẹ anh xem họ có nhận cái gì của người ta không?"

Tiếu Trúc Sân: "...Tôi đi gọi điện thoại."

Anh ta cầm di động đi ra ban công gọi điện thoại, Hàn Húc chú ý tới anh ta vô ý thức kéo một gốc hoa lan trên ban công, dáng vẻ nôn nóng.

"Sư phụ có thể giải quyết được tình huống của anh ta sao? Có phiền toái hay không?" Hàn Húc hỏi Việt Khê.

Tiểu Trúc Sân đi vào, bên ngoài trời nóng, người anh ta lại đổ một tầng mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuấn lãng cũng nhiều thêm vài phần nản lòng. Đây là chuyện thường, một người quá mức xui xẻo thì khí chất cũng sẽ chịu ảnh hưởng, những người khác nhìn anh ta sẽ thấy anh ta không còn đẹp nữa.

Hiện tại trạng thái của Tiếu Trúc Sân chính là như vậy, giống như một viên minh châu bị bụi che phủ, thiếu ánh sáng bắt mắt.

"Xem ra anh Tiếu đã có được đáp án." Nhìn biểu tình của Tiểu Trúc Sân, Hàn Húc mở miệng nói.

Tiếu Trúc Sân mím môi đi vào bố mẹ, chỉ chốc lát sau anh ta đã đi ra với một hộp gấm màu đỏ.

"Lần trước dì nhỏ đi tới đã cho mẹ tôi một bộ trang sức, tôi chỉ không nghĩ tới...." Tiểu Trúc Sân vừa tức vừa gấp, anh ta hoàn toàn không nghĩ dì nhỏ của mình sẽ làm ra chuyện thế này.

Hàn Húc nhìn thoáng qua hộp trang sức, đó là một bộ ngọc, một đôi vòng tay màu xanh lục, còn có vòng cổ và khuyên tai, màu sắc sáng ngời, đáng tiếc chính là quá sáng, thiếu cảm giác ôn nhuận mà ngọc nên có.

Hàn Húc duỗi tay lấy vòng ngọc ra, cười nhạo nói: "Dì nhỏ này của anh thật là người nhẫn tâm, không chỉ muốn mệnh cháu trai còn muốn hưởng hết mà không việc gì."

Tiếu Trúc Sân: "..."

Khó thở, anh ta thậm chí cảm thấy muốn cười.

Trên thế giới này, sao lại có người nhẫn tâm như vậy? Anh ta không nhịn được suy nghĩ.

Việt Khê gật đầu, nói: "Nếu mệnh còn chưa bị mượn đi thì đều có thể giải quyết, cũng không phiền toán."

Hàn Húc liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong đầu anh ta, cậu ném vòng tay lên bàn, nói: "Vĩnh viễn đừng bao giờ xem trọng nhân tính, người một khi ti tiện lên thì linh hồn còn dơ bẩn hơn cống rãnh. Hôi thối không ngửi được, quả thật khiến người chán ghét."

Việt Khê không nhịn được liếc nhìn cậu một cái, Hàn Húc lập tức lộ ra một nụ cười thuần lương với cô, duỗi tay vuốt sợi tóc rũ trên vai cô, "Đương nhiên, sư phụ không giống bọn họ, rất sạch sẽ."

Tiếu Trúc Sân tự mình nâng tinh thần, hỏi: "Việt tiểu thư, bây giờ có cách nào để xử lý không?"

Việt Khê nói: "Đương nhiên có, anh Tiếu có biết bát tự của mình không?"

Tiếu Trúc Sân hơi xấu hổ, nói: "Này... Tôi không biết cái này, bố mẹ tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ sinh giờ tuất, đại khái buổi tối gần 12 giờ."

Buổi tối là lúc chó hung ác nhất, cũng vì nguyên nhân mà mọi người nói anh ta hẳn phải nóng tính mới đúng, đằng này từ nhỏ đến lớn, tính tình anh luôn ôn hòa có lễ.

"Không sao cả, dựa theo giờ này tôi cũng có thể tính ra bát tự của anh." Việt Khê chậm rãi nói, nhờ Tiếu Trúc Sân lấy giấy bút đến, sau đó viết tên của anh ta lên.

Chữ viết của Việt Khê không giống vẻ ngoài thanh tú của cô, chữ viết lại càng bén nhọn, kiên quyết như muốn đâm thủng trang giấy nhảy ra.

Viết chữ xong, cô cầm tay Tiếu Trúc Sân, trích một giọt máu từ đầu ngón tay, lại đem tờ giấy gấp thành một người giấy.

"Tôi làm người giấy rất đẹp, anh yên tâm đi." Việt Khê nghiêm túc nói.

Tiếu Trúc Sân mỉm cười, nhìn người giấy thế này, anh ta thật không nhìn ra nó đẹp chỗ nào.

Đôi tay kẹp người giấy viết tên Tiếu Trúc Sân, Việt Khê thì thầm trong miệng:

"Lấy máu làm khí, thay mận đổi đào."

Nói xong câu đó, chỉ thấy người giấy trong tay cô đột nhiên xảy ra biến hóa, vốn là người giấy mỏng manh đột nhiên biến thành hình người, hơn nữa còn giống Tiếu Trúc Sân như đúc, chỉ là hơi nhỏ, lớn bằng bàn tay.

Tiếu Trúc Sân trừng lớn đôi mắt.

Việt Khê nhìn anh ta, lại nhìn người giấy, "Hình như miệng hơi méo, để tôi kéo lại cho anh." Nói xong, cô lại cầm người giấy kia đùa nghịch một hồi.

Tiếu Trúc Sân không quan tâm người giấy này có giống mình hay không, chỉ hỏi: "Người giấy này là?"

Việt Khê đáp: "Cái này là thuật thay thế, người giấy này có bát tự và ngày sinh của anh, còn có máu ở đầu ngón tay của anh nữa, xem hơi thở thì nó chính là anh. Nếu đối phương thi pháp, pháp thuật sẽ bị người giấy này ngăn cản. Nếu tôi đoán không sai thì khả năng đêm nay đối phương sẽ động thủ, người kia đã chờ không được rồi."