Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 7



Nhập học như thế xem ra rất ổn định, những ngày sau đó thái độ của Trạch Dương đối với Bạch Tuấn Minh rất bình thường giống như những người khác cùng lớp vậy.

Chỉ là chẳng hiểu sao cái lớp 5 này quá nổi bật toàn thành phần quậy phá sôi nổi chỉ mới hơn 2 tháng đầu nhập học mà hết vụ hai thằng nhóc học bá trong lớp đánh nhau chỉ vì cách giải bài toán, đặc biệt nhất vẫn là Vương Âu Lỗi nữa đêm trèo qua tường ký túc xá để gặp bạn gái làm chấn động cả trường vì lúc trèo ra vô ý ngã xuống người thầy giáo đi tuần tra nữa đêm.

Vì thế mà cũng kéo năng lực của thầy Lâm xuống theo làm thầy ấy đau đầu mấy tháng trời vì cái lớp nghịch ngợm như lũ trẻ mầm non.

Dù sao vẫn may mắn có Trương Tiêu điềm đạm nhất ngoan ngoãn lớp cũng làm thầy Lâm khá vui vẻ được một ít.

Vừa sáng ra 6h25 rồi còn đang chuẩn bị đến lớp, Bạch Tuấn Minh nhìn sang tên to tướng kia vẫn còn đang ngáy ngủ trên giường tiện chân đạp vào một phát lăn xuống đất cho hắn tỉnh ngủ.

Đầu óc của Trạch Dương quay như chong chóng ngó tới ngó lui vẫn ngước lên nhìn Bạch Tuấn Minh mơ mơ màng màng hỏi

''Giờ này mấy giờ rồi''



'' 6h25 phút rồi ''

Nghe xong Trạch Dương cũng tỉnh táo hẵng đứng dậy luống cuống tìm quần áo banh cả cái phòng, Bạch Tuấn Minh bước ra phòng 142 rồi cũng tiện ngó lại nhìn một cái xem tên kia vội như chó đuổi mà ngán ngẩm chỉ biết lắc đầu rồi đi.

Trước khi đi còn không quên để lại một câu ''Dù sao cậu cũng đi trễ nên cứ thong thả mà đi''

Vào tiết cũng 15 phút rồi Trạch Dương mới từ từ bước vào lớp với trạng thái còn rất thong thả theo lời của Bạch Tuấn Minh nói lúc nãy.

Thầy Chu này dạy môn Toán, vào trường cũng mấy chục năm rồi nên già rồi đầu còn hói bụng bia nhìn trông rất giống với nhân vật Doraemon nổi tiếng kia, trong trường hay gọi ổng là 'Lão Điên' vì rất hung dữ hình như là đã như thế từ thời còn trẻ rồi.

Lão điên vừa nhìn thấy Trạch Dương xuất hiện trước cửa đã mắng hàng loạt các câu chửi thường ngày mà các giáo viên khác cũng thường dùng để mắng học sinh đi học trễ.

Sợ làm chậm trễ tiến độ tiết học nên lão điên cũng đành phải kêu Trạch Dương về chỗ ngồi. Cậu mới sáng sớm đã bị chửi ù ù hết cả tai.

Trạch Dương về chỗ rồi cũng liền nằm xuống ngủ tiếp còn không quên quay sang nhìn Bạch Tuấn Minh ''chào buổi sáng'' một cái rồi mới ngủ.

Bạch Tuấn Minh nhìn cậu buộc miệng thốt ra ''Tên điên'' rồi lại tiếp tục nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng.

Học hết 4 tiết khổ sở cả cái lớp uể oải hết đứa nào đứa nấy cũng nằm dài trên bàn chờ đến tiết học cuối cùng.

Thầy Lâm bước vào lớp mấy đứa nó cũng bắt đầu thẳng lưng ngồi dậy.



Thầy Lâm '' Hôm nay chúng ta ôn đại khái bài học hôm qua rồi ngồi yên giải đề thôi ''

Nghe câu này xong cả cái lớp cũng thấy nhẹ nhõm hẵng.

Vừa đưa mắt nhìn xuống lớp lại thấy Triệu Sở Nhi cùng thằng nhóc học bá cùng bàn trao đổi giải đề liền ngứa mắt.

Thầy Lâm '' Mấy hôm trước vừa bắt gặp được một em trong lớp chúng ta yêu sớm nhỉ? thầy cảnh cáo các em lo học hành không được yêu sớm đấy biết chưa ''

Vương Âu Lỗi nghe chúng nổi đau của mình liền muốn ngay lập tức nhảy xuống sông luôn đi cho rồi vốn buổi tối hôm đó là gặp con em gái học Nhị Trung nhưng bị buộc tội là yêu sớm. Còn cả lớp thì đầy dấu chấm hỏi trên đầu vì đột nhiên đang yên đang lành nhắc vụ yêu sớm làm gì.

Triệu Sở Nhi nhìn thầy Lâm trong lòng vẫn không ưa nổi cũng mở miệng nói thầm ''Tên điên''

Trong lớp khá nhiều học sinh nam cho nên muốn tách chỗ đi đâu thì vẫn phải ngồi gần học sinh nam nên thầy Lâm cũng đành chịu nhìn Triệu Sở Nhi ngồi cùng bàn với nam sinh.

Trạch Dương vẫn ngồi nằm xuống bàn đột nhiên nghiên đầu một chút nhìn Bạch Tuấn Minh chăm chú giải đề vẫn không thể không cảm thán mà hỏi.

'' Bạch Tuấn Minh cậu không thấy mấy cái đề này rất tẻ nhạt à?''

'' Cũng tạm ''

Trạch Dương ngồi thẳng lưng dậy cau mày khó hiểu hỏi ''Cũng tạm là sao chứ ''

Thật sự không phải đang trên lớp thì Bạch Tuấn Minh đã quay sang đá tên phiền phức trước mặt một trận ra trò rồi.

Đợi mãi cũng không thấy Bạch Tuấn Minh trả lời Trạch Dương liền lải nhải suốt bên tai, cuối cùng cũng không chịu nổi liền đặt bút xuống thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn Trạch Dương với con mắt không thể nào bực bội hơn trả lời.

'' Tức là nó rất nhạt nhẽo nhưng tôi vẫn phải làm cậu hiểu không hả phiền chết đi được ''

Trạch Dương nhìn cái bánh bao hấp bốc khói trước mặt liền bật cười ha hả xem lẫn câu nói.

'' Cậu đừng tức giận nữa chả thấy đáng sợ gì hết ''

Cuối cùng vẫn nhận lại cái đạp chân đau điếng từ Bạch Tuấn Minh kèm theo một câu mắng.

'' Tên thần kinh ''