Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 6: Chẳng thèm thích cậu



Một lúc sau cả hai cùng đến một quán lẩu gần trường, cái không khí đầy mùi đồ ăn trong tiệm dễ làm bụng người ta đói meo cả lên, hôm nay quán đông khách thật đấy...à không hình như quán lẩu này lúc nào cũng đông khách như thế mà nổi tiếng khắp khu phố vì lẩu rất ngon nên đông khách là chuyện thường tình.

Hôm nay trong quán nhiều học sinh thật đấy chắc có lẽ là đầu tháng nên các vị phụ huynh vừa cho tiền sinh hoạt nên lũ này mới có tiền ăn phung phí vậy đó rồi cuối tháng lại đua nhau đến cửa hàng tiện lợi mua mì gói.

Ngồi rất lâu cuối cùng nồi lẩu cũng được nhân viên của quán mang đến bàn của Trạch Dương và Triệu Sở Nhi.

Trạch Dương vừa cho thịt vào nồi vừa hỏi.

'' Nè sau này cậu tính làm sao đây ''

'' Làm sao chứ '' Triệu Sở Nhi bỏ miếng thịt vào miệng nhai trả lời.

'' Thì là chuyện của thầy Lâm làm chủ nhiệm lớp mình đấy ''

Miếng thịt dai nóng hổi còn trong miệng chờ nuốt xuống cô mới trả lời lại cậu.

'' Bình thường thôi dù sao thầy ấy cũng là giáo viên thực tập rồi chắc không làm gì mình đâu với cả '' Triệu Sở Nhi nói tiếp ''Chuyện của mình với thầy ấy qua lây rồi cơ mà''



Trạch Dương ngấu nghiến đống thịt và rau trong miệng gật đầu gật đầu ''Ừm ừm cũng đúng ''

'' Ăn từ từ thôi cái thằng này ''

....

Ăn no nê xong ai về ký túc xá của người đấy. Cả hai luôn dính nhau như vậy từ hồi còn chơi chung xóm rồi vì thế có lẽ nếu người nào không chơi chung với hai người họ thì rất dễ hiểu lầm họ là một đôi nhưng đâu ai biết được lối sống và tư tưởng của hai người khác nhau hoàng toàn.

Đối với Trạch Dương thì luôn ít hành động phóng khoáng với bạn bè nên cũng chẳng thể phân biệt được cậu thích ai, mấy đứa chơi chung còn nói Trạch Dương không biết yêu đương.

Còn riêng Triệu Sở Nhi từ nhỏ đã không hứng thú với mấy thằng nhóc bằng tuổi trông rất trẻ con không trưởng thành bằng cô.

Vừa mở cửa phòng 142 ra đã thấy Bạch Tuấn Minh ngồi gọn gàng chăm chú học bài đến cả cánh cửa mở ra cũng không thèm ngó là ai về.

Trạch Dương cởi áo khoác ngoài ra ''Cậu vừa về đã ngồi vào bàn học rồi à''

Vừa nói vừa nằm lăn xuống giường sát bên.

''Lúc sáng các thầy cô có giao bài tập kiểm tra năng lực đầu năm cơ mà '' Bạch Tuấn Minh mặt lạnh trả lời.

Vương Âu Lỗi từ giường trên ló đầu xuống '' Nè Trạch Dương cậu không làm bài tập à''

Trạch Dương nhắm mắt xua xua bàn tay của mình giọng ể oải ''Ây da biến đi ai mà rảnh rỗi làm mấy thứ đó chứ ''

Trương Tiêu nằm trên giường đọc sách cất giọng.



'' Cậu ấy giỏi thể thao sau này thi đấu tốt thì có thể đủ điểm đậu đại học rồi không cần chú tâm lắm vào sách vở ''

Trạch Dương nghe xong phì cười dơ ngón cái lên đồng tình ''Đúng rồi đấy xem như cậu thông minh''

Vừa nói xong quay đầu sang ra phía ngoài đập vào mắt là thấy cái nồi và cái tủ lạnh mini liền trợn tròn mắt há hốc mồm ngồi bật dậy thốt lên.

''Nè ai đem cái này vào phòng vậy không sợ thầy bắt hết một đám à ''

Giọng to làm cả ba người còn lại giật hết cả mình.

Đó là của tên Vương Âu Lỗi đấy lúc nãy vất vả mới lôi lên ký túc xá được mà Trạch Dương lại la lớn như ăn cướp thế kia.

Vương Âu Lỗi nhảy xuống chạy đến vội vàng bịt miệng Trạch Dương lại rón rén nói ''Cái tên này nói nhỏ thôi ''

'' Cậu không sợ thầy kiểm tra thấy sao ''

Bạch Tuấn Minh nhìn sang hai người tiếp lời.

'' Hình như thầy không kiểm tra đâu mà là một đám học sinh trong hội học sinh của trường đến kiểm tra đấy đến lúc đó nhờ bọn họ giữ bí mật là được ''

'' Đúng đúng '' Vương Âu Lỗi hài lòng gật đầu lia lịa.

Trương Tiêu cũng bỏ cuốn sách trên tay xuống nhìn họ nói.

'' Nhưng đó là học sinh gương mẫu mà có thể giúp chúng ta được không ''

Trạch Dương ''Không thử sao biết chứ ''

Cả ba người nhìn Trạch Dương với ánh mắt khó tả.

'' Không phải lúc nãy cậu vừa phản đối dữ dội lắm sao'' Bạch Tuấn Minh hỏi.

Trạch Dương với gương mặt vô tội cười cười trả lời ''Tớ phản đối hồi nào chứ? lúc nãy là ngạc nhiên thôi có biết không hả ''

Cả bốn người nhìn nhau không nói lời nào thầm hiểu ý giữ lại tủ lạnh mini và cái nồi kia trong phòng.

Người nào việc nấy quay về chỗ cũ tiếp tục làm việc của mình nhưng cả bốn người trong đầu đều có chung một suy nghĩ //thế là được ăn lẩu trong phòng rồi//

Trạch Dương nằm xuống đưa mắt nhìn Bạch Tuấn Minh rồi nghĩ lại lời nói của Triệu Sở Nhi lúc chiều.

Haiz thôi thì chẳng trêu cậu ta nữa, cứ học chung 3 năm cấp ba nhưng những bạn học khác vậy..chuyện bản thân có lẽ thích tên Bạch Tuấn Minh đó cũng gác sang một bên đi dù sao nhà trường cắm yêu đương sớm cho dù theo đuổi cậu ta cũng không được mà.

Coi như tôi xem cậu là bạn bè vậy, tôi chẳng thèm thích một thằng nhóc bằng tuổi nhưng ẻo lả như cậu...không thèm thích chắc chắn không thèm.