Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 26: Ăn rau



Tiếp theo là tiết dậy của Lâm Thiên Vũ may mà anh vẫn về lớp kịp thời gian, vừa vào lớp đứng vào bục giảng thì chuông reo vào lớp.

Tận 10 phút sau Triệu Sở Nhi mới đi vào chưa được hai bước còn chưa kịp nói câu ''Em vào lớp trễ'' thì Lâm Thiên Vũ đã cất giọng tranh lời trước.

'' Vào lớp trễ 10 phút ra ngoài hành lang trước lớp đứng phạt hết tiết đi ''

Cả lớp há hốc mồm ngạc nhiên.

Gì vậy? lúc nãy nghe lớp phó nói lớp trưởng đi theo thầy chủ nhiệm sao? Tự nhiên lại phạt lớp trưởng thế? nghe vô lý thật.

Triệu Sở Nhi cũng không khác gì mấy người dưới lớp là mấy, nhưng bây giờ đang giận lại còn bị phạt vô lý nên không thèm nói gì càng không thèm nhìn Lâm Thiên Vũ mà quay lại lại đi ra trước lớp đứng thật.

Vương Âu Lỗi nhỏ giọng ''Đứng hết tiết không bị đau chân đấy chứ ''

Trương Tiêu nghe xong mới không nhìn bài tập trên bàn nữa mà ngước đầu nhìn ra phía cửa lớp thấy bóng dáng nhỏ nhỏ nhưng lại toát ra được cái khí chất gì đấy rất đanh đá của Triệu Sở Nhi.

Trương Tiêu lại nhìn sang thầy giáo thản nhiên giảng bài ''..... ''

Giây sau anh đứng dậy cất giọng trầm lên, gương mặt không mấy thay đổi cho lắm ''Thưa thầy hôm qua lớp trưởng vừa té nên gót chân bị thương nên không đứng phạt được ''

Cả lớp ngước lên nhìn cậu, ngay cả thầy Lâm đang giảng bài cũng ngưng lại nhìn cậu.

Trương Tiêu khựng lại một chút rồi nói tiếp ''Hình phạt thì đương nhiên không thể vì lý do cá nhân mà miễn được cho nên để em thay lớp trưởng đứng phạt''



Cả lớp kinh ngạc nhìn Trương Tiêu thật sự chỉ muốn nói một câu thật lớn.

''Ngầu bá cháy''

Lâm Thiên Vũ nhìn Trương Tiêu bỗng dưng luồng ký ức ở nhà ăn của trường hôm ấy cậu học sinh này từng nói một câu ''Gu của mình là lớp trưởng'' tái hiện lại trong đầu anh.

Lâm Thiên Vũ hồi lâu liền đáp ứng yêu cầu ''Được ra đứng phạt đi''

Nghe lời thầy chủ nhiệm Trương Tiêu liền ra khỏi chỗ của mình đi thẳng ra khỏi lớp đứng trước cửa phòng, hai giây sau Triệu Sở Nhi đi vào.

Cả lớp được cho xem một màng học bá đứng phạt thay lớp trưởng liền bổ mắt hài lòng hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ra bóng lưng học bá đứng trước cửa lớp.

Trạch Dương nhớ lại hôm qua liền vô thức nhỏ giọng ''À..'' một cái.

Bạch Tuấn Minh nghe được quay đầu nhìn ''???''

Quả thật Triệu Sở Nhi bị té bị thương ở gót chân thiệt. Hôm qua ba người gồm anh, Triệu Sở Nhi và Trương Tiêu quay về lớp lấy danh sách phòng thi của khối 12 chưa viết xong mà cô để quên trong lớp.

Đêm hôm gần 11giờ khuya Triệu Sở Nhi sợ đi một mình nên kéo hai người đi trèo tường vào trường lấy danh sách, khổ sở lắm mới trèo vào được chỉ vì cổng trường khoá rồi với cả khuya quá nên bảo vệ đã về nhà ngủ hết rồi.

Trèo vào trường lấy danh sách xong rồi lại trèo ra, không may khi Triệu Sở Nhi định nhảy xuống cho Trạch Dương ở bên kia đỡ ấy thế mà khi nhảy xuống thì điện thoại trong túi Trạch Dương reo lên.

Theo thói quen anh liền đưa tay đút túi lấy điện thoại ra thì giây sau Triệu Sở Nhi đã ngã nhào xuống đất rồi. Khoảng cách tường khá cao nên ngã khá nặng nhưng cũng may chỉ chảy m.á.u ở gót chân.

Mang giày vào là sẽ không thấy thôi.

Chỉ là không ngờ đến Trương Tiêu lại để tâm mà nhớ đến gót chân Triệu Sở Nhi bị thương nên không đứng lâu được.

Tự nhiên nghĩ đến cái dáng vẻ hôm qua Triệu Sở Nhi nằm soài ra dưới đất liền thấy buồn cười không ngậm được miệng.

Bạch Tuấn Minh nghe tiếng cái tên điên bên cạnh như không lại cười khúc khích giống thần kinh vậy, cậu đá chân Trạch Dương liếc nhìn anh nghiến răng nhỏ giọng nói ''im lặng đi''

Trạch Dương nghe lời không cười nữa, hồi lâu anh nằm gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn cậu bạn nhỏ chăm chỉ nghe giảng bài bên cạnh.



Nhìn lâu liền mỏi mắt ngủ mất đến khi cảm giác được hình như có người thúc vai mình anh mới nheo mày mở mắt nhìn.

Bạch Tuấn Minh ''Ra tiết rồi, đến căn tin ăn trưa thôi''

Waaa cậu bạn nhỏ hôm nay biết gọi mình dậy luôn.

Bạch Tuấn Minh ''Hôm nay ở căn tin có thịt kho tàu, cậu dậy đi nhanh chân lấy giúp tôi một phần luôn nhé, tại căn tin đông lắm không chen vào được tôi sợ hết thịt kho tàu mất ''

Trạch Dương ''....''

Vì miếng thịt kho tàu mới nhớ đến mà gọi mình dậy sao? quá đáng thật mà....

...

Nhà ăn chen chúc người lấy đồ ăn, đến lượt Trạch Dương cầm hai khay cơm đi đến trước mặt mấy cô phát cơm.

Trạch Dương ''Khay bên phải bỏ nhiều rau cho cháu nhé''

Cô phát cơm cũng nhiệt tình mà bỏ rất nhiều rau vào khay bên phải còn cười tươi nhìn Trạch Dương đáp.

'' Còn trẻ ăn nhiều rau mới tốt, giỏi lắm nhóc con ''

Trach Dương hớn hở nhìn khay cơm bên phải của Bạch Tuấn Minh rồi nhìn cô phát cơm phán một câu ''Cô nói trí phải!!''

Đến khi đem cơm đến chỗ Bạch Tuấn Minh và mọi người, mặt của Bạch Tuấn Minh đen xì nhìn vào khay cơm ít thịt nhiều rau của mình.

''.....''

Trạch Dương cố tình ngồi cạnh để tay trái của mình lên đùi cậu, nhìn cậu bạn nhỏ vừa cười vừa nói.

'' Ăn nhiều rau mới tốt ''

Bạch Tuấn Minh ''....''



Cái tên khốn nạn đần thối này, cố tình lấy nhiều rau cho ông đây chứ gì....được lắm.

Cậu bắt đầu ăn cơm của mình, tay của Trạch Dương vẫn nằm im trên đùi cậu.

Thật sự thì tên này lấy quá nhiều rau, ăn không hết nhìn thôi đã muốn đá đi luôn cho rồi.

Bạch Tuấn Minh ăn thịt với cơm, thịt hết cơm còn, cơm còn thìn rau vẫn còn đầy ra đấy. Cậu bỏ đũa xuống định không ăn cơm nữa.

Giây sau tay của Trạch Dương liền nhít vào phía trong đùi rồi vuốt lên trên, cả người Bạch Tuấn Minh nổi da gà khẽ run rẩy lên.

Vương Âu Lỗi ''???''

''Cậu sao vậy? tự nhiên run cả người thế ''

Bạch Tuấn Minh cười trừ nhẹ nhàng đáp ''Không.. không có gì ''

Nói xong cậu lại cầm đũa lên gắp từng cọng cau muỗng cơm bỏ vào miệng, nhìn cậu nghe lời như vậy Trạch Dương không kiềm được khẽ cong môi cười thút thít.

Biết nghe lời ăn rau hết là tốt rồi.