Nặc Sâm Đức

Chương 11



An Tư Đông cảm thấy, tất yếu phải bảo trì khoảng cách với Khúc Duy Ân.

Nếu như nói chuyện bị mọi người truê chọc cậu ấy không phủ nhận chỉlà có chút nghi ngờ mà thôi, nhưng hành vi gần đây lại thể hiện rõ ýtheo đuổi. Cô đương nhiên không bị thần kinh không ổn định đến mức cholà cậu ấy chỉ là tùy tiện thắng cái con gấu bông không thích lại tùy ýném cho mình mà thôi.

Cho nên trong khoảng thời gian này cô cũng không chơi game nữa, ngẫmlại cả kỳ nghỉ hè đều ở trường cũng nên tìm một chút chuyện để làm. Sáutháng cuối năm, khai giảng không được bao lâu lại phải quyết định họctiếp hay đi làm, rất nhiều sinh viên thừa dịp nghỉ hè năm ba ra ngoàitìm việc thực tập tích lũy kinh nghiệm. Vì thế cô chạy đến BBS tìm boxtìm việc, nhìn xem có công việc nào không cần kinh nghiệm cũng được.

Thật đúng là bị cô tìm được một cái, có một công việc thực tập trongkỳ nghỉ hè, khai phá một game 3D offline, đã đến phần hậu kỳ, mã cơ bảnviết xong, cần tuyển một người hợp tác hỗ trợ viết phần Logic hoạt động, yêu cầu thành thạo lập trình C/C++ , nguyên lý hình học vân vân, hơnnữa có nhiệt tình với game.

An Tư Đông cảm giác mình rất phù hợp, xem nội dung công việc cũngkhông khó lắm, dường như thích hợp với người tay mới chưa có kinh nghiệm như cô, khai phá game rất lạ cũng rất hay. Tuy rằng chủ bài viết nóichỉ là hứng thú không có thù lao, cô vẫn viết bản sơ yếu lý lịch gửi đến hồm thư chủ bài viết chờ phỏng vấn.

Ai ngờ lại nhận được tin nhắn: “Bí đao mụi mụi, hai chúng ta thật códuyên a, anh đăng tìm người làm việc cũng có thể gặp được em.”

Cô hỏi: “Bạn là?”

“Mình là Bạn Không Nhìn Thấy Tôi.”

“Bạn là người phụ trách hạng mục này?” Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ở họcviện mỹ thuật tạo hình, lại có thể lập trình viết mã, nhìn không ra anhấy lợi hại như vậy.

Bạn Không Nhìn Thấy Tôi nói: “Sao có thể a, mình ngay cả C++ vì saocó thêm hai dấu cộng cũng không biết. mình chỉ đến giúp làm trang tríthôi .”

Cô có dự cảm không tốt: “Số liệu kia là ai viết ?”

Quả nhiên, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cười hì hì: “Hắc hắc, người nàymụi mụi cũng quen, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là QWEnhà em đó.”

Ách. . . . . . Không biết bây giờ đổi ý có được không?

Bạn Không Nhìn Thấy Tôi rất nhanh phá vỡ ảo tưởng của cô: “mụi mụianh nói với QWE rồi, cậu ta lập tức liên lạc với em. Vấn đề kỹ thuật anh không hiểu lắm, hai người tự trao đổi đi, anh cũng không sợ phải làmbóng đèn .”

Một lát sau nhận được tin nhắn của Khúc Duy Ấn: “Không nghĩ tới người ứng tuyển lại là u, thật khéo a.”

Đúng vậy a, thật khéo a, khéo tới mức cô thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, học xong viết mã hóa, tất nhiên chuyênngành là công nghệ thông tin, lại thích game, sao cô không nghĩ tớingười này rất có thể là Khúc Duy Ân đây. T_T

Khúc Duy Ân nói: ”Tôi đem tài liệu thiết kế cho you xem, nhưng vì chỉ có mình tôi làm, tài liệu cũng không tỉ mỉ lắm, lâu rồi cũng chưa sửalại. Buổi chiều you có rãnh không? Mang sách vở đến ký túc xá của tôiđi, tôi sẽ bàn kỹ với you hơn, tiện thể đưa bản gốc cho you luôn.”

Lại tới ký túc xá a? cô có chút do dự.

Đại khái đoán được băn khoăn của cô: “Ông Tất mấy ngày nay cũng đều ở ký túc xá.”

Có ông Tất cũng không ngại lắm. Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng ý.

Nhìn sơ qua tài liệu mà Khúc Duy Ân gửi qua, đúng là có nhiều chỗkhông rõ lắm. Ăn cơm trưa xong cô mang theo laptop đi tới ký túc xá nam, Khúc Duy Ân như cũ xuống lầu đón cô. Hai người đã mấy ngày không gặprồi, bạn Khúc nhìn thấy cô hình như có chút. . . . . . Vui mừng.

“Cái kia. . . . . . Ông Tất không phải vội chuẩn bị GRE sao? Sao không đi thư viện nữa?”

“Thất tình rồi.” Cậu mang lap cô đi phía trước, “Nó thi GRE xuấtngoại cũng vì cô gái đó, lát lên gặp nó thì cũng đừng nhắn tới chuyệnnày.”

Ách. . . . . . Trời muốn mưa, mẹ cũng phải lập gia đình, người tronglòng muốn bắt cá hai tay, đều là chuyện không có cách nào thay đổi. Chỉcó thể im lặng chúc phúc cho ông Tất.

Lên tới nơi, cả phòng đầy mùi rượu, bia lon chỗ nào cũng có. Ông Tấtđang ngồi trước máy tính đánh CS, tóc xù xù cũng không biết mấy ngày rồi chưa gội đầu, đôi mắt đỏ rừng rực là không biết thức đêm chơi game haylà khóc nhiều quá đỏ hết cả mắt, mặt hơi xanh xao, cả người giống nhưxác khô từ trong quan tài mới nhảy ra.

Khúc Duy Ân nhíu mày: “Tao vừa mới dọn xong , mày lại bày ra nữa là sao?”

An Tư Đông lặng lẽ kéo kéo T shirt của cậu ta. Thất tình trong lòng cũng không tốt lắm, vẫn là chìu người ta một chút đi.

Ông Tất cũng không quay đầu lại: “Bí đao tới rồi, chào.” Đoán là ôngnày cũng không biết mình đang nói gì. Ông này chơi game rất kém cỏi,không ngừng bị người quật xuống đất, mới hồi máu lại không ngừng xungphong ra chém giết.

Khúc Duy Ân nói: “Mày bao lâu chưa ngủ rồi hả? Chơi game có thể giải quyết vấn đề sao?”

Ông Tất giận: “Mày có tư cách gì nói tao? Hồi năm hai. . . . . .”

Khúc Duy Ân chen vào: “Đừng lấy tao so với mày, tao không chơi kém như mày, cứ đưa lưng cho người ta đạp.”

“Trong lòng tao khó chịu, “ ông Tất nói bằng giọng mũi, như sắp khóctới nơi, “Tao chỉ muốn tìm việc để làm, cho dù bị người chém đầu, taocũng thấy thoải mái chút.”

Đang nói chuyện, người cảnh sát ở một phía của màn hình chạy tới nhấm thẳng đầu ông Tất bắn, máu tung khắp màn hình. Ông Tất anh dũng reborn, thấy ven đường có con gà mái, lấy súng bắn phá, lấy máu con gà kia đểrửa nhục.

Cái game CS này. . . . . . Hình như rất bạo lực . . . . . . Cô lenlén nhìn người bên cạnh nghe nói từng là đội trưởng chiến đội CS.

Khúc Duy Ân đặt lap xuống, đi rót nước cho cô, phát hiện bốn cái bình đều không có nước.”Tao đi lấy nước, mày thăm hỏi bí đạo chút đi.”

Nhìn bộ dạng ông Tất, cô thăm hỏi lại cậu ta thì có?

Khúc Duy Ân cầm bốn cái bình xuống lấy nước. Phòng tắm cách rất xa ký túc xá, đi rồi về khoảng hai mươi phút.

Bạn cùng phòng vừa đi, ngụy trang kiên cường của ông Tất nháy mắthỏng mất, ghé vào trên bàn phím gào khóc. An Tư Đông khuyên hai câu, căn bản không nghe, đành phải lặng yên cầm cuộn khăn giấy cho cậu ta launước mắt nước mũi.

“Anh thích cô ấy từ hồi cấp ba, năm năm . . . . . .” Xịt ……. lau nước mũi, “Lần đầu tiên thi vào trường cao đẳng cô ấy thi không được tốtlắm, muốn học lại, anh cũng giả bộ thi rớt, cùng học lại với cô ấy . . . . .” Xịt ….. lại lau, “Thật vất vả mới thi vào học chung trường đạihọc. . . . . . Kỳ thật anh không hề có hứng thú gì với đế quốc mỹ hết,nhưng cô ấy muốn ra nước ngoài, anh cũng liều mạng học để thi G. . . . . .” Xịt …. tiếp tục lau, “Đã mấy năm như vậy, anh vẫn cho là cô ấy không thích anh nhiều như anh yêu cô vậy, nhưng ít nhất cũng bị anh làm cảmđộng . . . . . . Ai biết đúng lúc này cô ấy nói với anh là mình có bạntrai rồi, chuẩn bị ra nước ngoài, cho tới bây giờ chỉ xem anh như mộtngười bạn, hu hu hu hu. . . . . .”

Đáng thương cho ông Tất, làm người dự phòng suốt năm năm mà cũng không biết.

Cô không biết cách an ủi người khác, nói một cách hình thức hóa:”Trời nơi nào không có cỏ thơm, không phải là thất tình thôi, có gì đặcbiệt hơn người. Khủng long ba chân khó tìm, con gái hai chân chỗ nàokhông có! Ông Tất ông là con trai, không thể vì chuyện nhỏ như vậy màsuy sụp?”

Ông Tất lau nước mũi: “Thất tình cũng không phải bà.”

Cô đành phải hy sinh bản thân đi dỗ dành ông này vậy: “Ông Tất, không gạt ông, kỳ thật tôi cũng vừa thất tình. Mới nghỉ hè đã bị bạn trai đá, tôi cũng không dám về nhà.”

Ông Tất quả nhiên dời đi lực chú ý: “Thật?”

“Tôi lừa ông làm gì ?” Cô buồn buồn cúi đầu, “Cho nên tôi mới trầm mê WOW, cũng giống như ông chơi CS thôi.” Kỳ thật. . . . . . tình hìnhthực tế không phải vậy?

“Nhìn dáng vẻ bà như thế nào có chút thương tâm sao?” Ông Tất nghinghi đánh giá cô, “Nhìn gái cứ đi chung với Khúc Duy Ân, anh thấy gáirất nhanh sẽ có sau bạn trai rồi?”

Trong lòng cô mặc niệm: người thất tình lớn nhất, người thất tình lớn nhất, không nên chấp nhặt với cậu ta. . . . . .

“Hắn cũng đá tôi tìm người khác rồi, chứng minh trong lòng căn bảnkhông có chỗ cho tôi, tôi ngồi khóc tới trời sập, người không ra ngườima không ra ma, không ra cái giống gì hết? Không thích là không thíchrồi, làm vậy càng làm cho hắn khinh thường, ngược lại người thân bạn bèbên cạnh sẽ rất đau lòng lo lắng, đây chính là người thân đau đớn kẻthù sung sướng sao? Tôi phải sống tốt hơn lúc quen hắn, tìm một ngườiđẹp trai hơn hắn, cho hắn biết mất tôi là tổn thất lớn nhất của hắn ta!ông nói là không phải?”

Ông Tất im lặng: “Nói thì dễ. Bên cạnh bà đủ loại con nam theo đuổi,bạn trai một năm đổi một người, bà căn bản không biết cảm giác yêu làgì.”

Cô yên lặng lau hắc tuyến trên đầu. Giống như thất tình lần này không có gây cho cô đả kích lớn nào vậy, so sánh với sự đau dớn bị tình yêuhành hạ như nhào bột mì đến hấp hối của ông Tất thì cô thật sự khônggiống thất tình gì. Có lẽ là vì. . . . . .Cô yêu không sâu như ông Tấtđi. ╮(╯_╰)╭

Khai sáng cho người thất tình thật đúng là một kỹ năng sống.

Cô khó khăn mới nghẹn ra: “Kỳ thật. . . . . . Ông đừng xem tôi đổibạn trai thường xuyên, trong lòng tôi chân chính. . . . . . Yêu chỉ cómột. Sau đó tôi chỉ tìm bạn trai cũng giống như anh ấy thôi, nhìn bọn họ giống như thấy được bóng dáng ảnh vậy. . . . . . Đáng tiếc bọn họ từngngười từng người đều bỏ tôi. Tuy vậy, tôi vẫn không nhịn được đi tìmngười giống như anh ấy, chỉ hơi giống một chút tôi cũng thấy an ủi. . . . . .”

Nói xong, bản thân cũng thấy có chút buồn.

“Nhìn chưa ra bà si tình như vậy, “ ông Tất ngừng khóc, “Bí đao, anhnói thật nha, nhóc Chu tuy rằng không sai, nhưng quan hệ nam nữ rất hoatâm. Nó không có khả năng lại quay đầu thích bà đâu, bà vẫn là sớm quênnó đi.”

Đại ca lỗ tai nào của anh nghe thấy người tôi nói là Chu Hành Viễn!

Thấy ví dụ xảy ra trước mắt, chuyện Chu Hành Viễn và người tronglòng, ông Tất đại khái cảm thấy An Tư Đông cũng thật đáng thương , trênđời cũng không phải chỉ có một mình mình buồn, cảm xúc cũng tốt hơnchút.

Cậu cào cào tóc, giơ tay ra. . . . . . Một đống gào. ” Anh, anh đi rửa mặt trước.”

“Ông còn biết đi rửa mặt à? Nhìn Phòng ông coi, y hệt cái chuồng heo.”Cô nhân cơ hội mở cửa sổ ra để mùi rượu bay bớt.

Ông Tất còn có tâm trạng nói đùa: “Bí đao, gái tốt như vậy, nếu thấykhông vừa mắt thì giúp tụi này dọn dẹp đi ? Trước kia gái cũng hay làmmà?”

Trong phòng dáy bẩn thỉu đúng là không chỗ nào vừa mắt, trên đất đềulà giấy hỉ nước mũi chùi nước mắt của ông Tất, trong thùng rác cũng chất đầy, đúng là nhiều tới cực hạn rồi, cô nghi là chỉ cần thêm một cọngtóc nữa thôi nguyên đống rác sẽ sập hết.

Chẳng những phải vạch vết sẹo dể an ủi người ta , giờ còn phải miễn phí dọn vệ sinh, mạng cô sao khổ như vậy. -_-|||

Trên giường và ghế của Khúc Duy Ân cũng đầy quần áo dơ, bên cạnh máytính cũng có mấy cái. Cô gôm lại để cuối giường, lúc gôm áo không cẩnthận đụng tới gối cậu ấy, từ dưới gối bay ra ………

Tấm hình?

Cô nhặt tấm hình lên nhìn. Hình cũng rất cũ rồi, bốn gốc cùng hơi bay màu, hình bên trong cũng hơi mờ. Nhìn ra nó thường xuyên bị người cầmtrong tay, vì vậy mà xung quanh có rất nhiều nếp gấp.

Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ……

Đó là tấm hình chụp bốn người trong phòng!

囧!

Trong hình bốn bạn nam kề vai nhau, tươi cười sáng lạn, vẻ mặt tươiroi rói, nhìn có tinh thần hơn bây giờ. Cô nhận ra khung cảnh trong hình này, đó là hồi năm nhất vào học chưa bao lâu, lớp trưởng tổ chức cả lớp đi leo núi ở Tây Sơn. Lúc ấy tất cả mọi người tràn đầy sức sống, cả lớp đạp xe suốt ba giờ đén Tây Sơn, leo núi xong lại đạp về.

Lần chơi thu đó để lại ấn tượng đặc biệt sâu cho cô, bởi vì khi xuống núi không cẩn thận cô bị chựt chân, được Khúc Duy Ân cõng xuống núi ….cậu ta là người to con nhất lớp, bự như vậy thì thể lục cũng không tệnên liền sai cậu ta cõng.

Đó là lần đầu cô biết tới ba chữ Khúc Duy Ân. Trong lớp trai nhiềugái ít, vừa khai giảng mọi người đều không quen biết nhau, trước khi leo núi cô chỉ biết lớp trưởng, bí thư và Chu Hành Viễn.

Khi đó còn ngây thơ, được một bạn nam xa lạ cõng, ngoại trừ cảm kíchra cô cũng không cảm thấy gì nữa. Các bạn học đều lo lắng vết thương của cô, không ai chọc ghẹo gì hết. Cô dựa trên lưng rộng, lắc lu theo từngbước chân của câu ấy, cư nhiên lại ngủ luôn.

Lúc về cũng là Khúc Duy Ân chở cô. Chu Hành Viễn một tay lái xe, taykia dắt theo chiếc xe của cô, lại cùng cô nói chuyện để dời đi lực chúý, cứ như vậy dắt suốt ba giờ, lúc về tới trường cánh tay đều tê hết. Có lẽ, vì vậy cô bắt đầu hơi hơi thích Chu Hành Viễn.

Tầm mắt dời về tấm ảnh trước mặt, lông mày cô nhíu lại. Xem kỹ mấylần, chắc chắn tấm hình kia ngoại trừ bốn người họ ra, còn lại tất cảđều là du khách xa lạ ở Tây Sơn.

Khúc Duy Ân đem tấm hình đặt dưới gối, mà còn thường xuyên cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, là có ý gì?

Chẳng lẽ cô đoán đúng rồi sao, cậu ta không phải là thích . . . . .bạn nam trong tấm hình chứ? Chẳng lẻ cô là nhân vật nữ phải hình sinhtrong các tiểu thuyết BL sao?

Không thể không nói, phát hiện này làm cô cảm giác. . . . . . Thật sự khó có thể diễn tả bằng lời, giống như. . . . . . Ban ngày ban mặt trời nắng nóng , đang đi trên đường đột nhiên bị sét đánh trúng vậy.

Nếu nhất định phải chọn một trong hai tiêu đề “Khúc Duy Ân thích AnTư Đông” và “Khúc Duy Ân thích con trai” thì cô vẫn là chọn vế trước cảm giác tốt hơn chút.

o(╯□╰)o

Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi, nhất định là cô nghĩ nhiểu rồi, có lẽ giường cậu ta loạn quá không biết như thế nào lại rơi tấm hình vào gối, rồi ngủ đè lên nên hình mới có nhiều nếp gấp như vậy, chắc chắn là thế . . . . . .

“U đang làm gì ở đây?” Khúc Duy Ân mang bốn bình nước vào, thấy côcầm tấm hình, xông qua cướp đi, “u làm gì phá đồ của tôi vậy!”

Vẻ mặt của bạn Khúc giống như. . . . . . tim đập liên hồi khi bịngười ta biết được bí mật của mình vậy, hai tai đều đỏ, không thể nghingờ chính là: Tấm hình này chắc chắn có gì không thể để người khác biếtđây.

An Tư Đông rất sầu não, cực kỳ cực kỳ sầu não, sầu không chỗ nào kểhết, nếu đang cầm súng thì cô muốn bắn tất cả những vật mà mình nhìnthấy trước mặt.

Mãi đến hai người người trước máy tính bàn về mấy tài liệu hết nửangày mà cô vẫn cảm thấy cực bực, nhịn không được len lén quan sát bạnKhúc bên cạnh. Nhìn cái đầu thô thô, lông mi đậm như thế, đường nét mặtcứng cắp như thế, cơ bắp nhiều như thế, nội tiết tố nam nhiều đến muốnbốc hơi, cả người không chỗ nào không thể hiện “Tôi là đàn ông 100%” ,tại sao có thể là gay?

Cuộc sống không có nhiều kịch tính đến như vậy, đừng nghĩ bậy, đừng nghĩ bậy.

“U làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi?” bạn Khúc đỏ mặt sờ sờ hai má hình, “Mặt tôi bị dơ? Hay là dính cơm?”

Cô buồn bực cúi đầu nhìn tài liệu: “. . . . . . Trên mặt you có mụn.”

“Oh`, da tôi không tốt lắm.” bạn Khúc hơi xấu hổ, “Tôi đã rất chịukhó rửa mặt rồi, lần nào cũng dùng sửa rửa mặt, nhưng cứ ba ngày lạinổi mụn. . . . . .”

Ai quản mặt you có mụn hay không đâu. cô bực mình chặn lại: “Tiếp tục xem tài liệu đi.”