Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 25: Hai nam hai nữ



Triêu Dương đi ô-​tô chờở ngoài cửa Diệu Vũ Thai, trông thấy Đình Đình từ cửa chính đi ra bèn quay cửakính xe xuống, vẫy tay với Đình Đình.

Đình Đình chạy tới, kéo cửa xe hơi nghiêng ở tay lái phụ, ngồi vào trong xe.

Triêu Dương lấy ra một hộp nước canh trái cây ấm từ trong thùng giữ ấm đưa choĐình Đình, lại lấy ra một cái muỗng dài, “Ăn một chút lót bụng đã, xem xe xonglại đi ăn cơm.”

Đình Đình cười tủm tỉm nhận canh trái cây, khẽ nghiêng người qua hôn lên máTriêu Dương.

Giữa Đình Đình và Triêu Dương lâm trạng thái bảo dưỡng thức ăn chưa ăn.

Đàn ông và phụ nữ, tên đã lên dây, ít khi dừng lại giữa đường trừ phi bị cắtđứt ngoài ý muốn.

Cắt đứt chuyện tốt, vừa vặn là hoa hoa công tử Phan Công Tử.

Cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn của Phan Công Tử, lần thứ nhất không được lại kiênnhẫn gọi lại.

Lúc đó Đình Đình và Triêu Dương học nấu đồ ăn, Triêu Dương dạy Đình Đình chọnlựa nguyên liệu như thế nào, xử lý nguyên liệu nấu ăn ra sao, cách điều chếtương chấm….

Triêu Dương chấm một ít tương blueberry bôi lên chóp mũi Đình Đình, Đình Đình“A” một tiếng, nhìn chằm chằm chóp mũi mình, giơ tay muốn lau đi, đôi mắt tođảo cái biến thành mắt chọi gà. Triêu Dương trông thấy buồn cười quá ôm lấyĐình Đình, trước hôn vào chỗ tương bluebrry trên chóp mũi, sau đó nhẹ nhàng dờixuống, hôn cặp môi đỏ mọng.

Trong miệng có mùi thơm blueberry ngọt ngào nồng đậm, dụ Đình Đình duỗi đầulưỡi ra liền bị Triêu Dương cướp lấy, hôn triền mien

Hai người hôn đến thở không nổi, cả hai tình sinh ý động, đang khát vọng đượctiến thêm một bước nữa thì chuông điện thoại của Đình Đình vang lên, tắt, sauđó lại vang lên, lại tắt, lại vang lên.

Đình Đình không thể không dừng nụ hôn ngọt ngào tựa như tra tấn của TriêuDương, bàn tay giữ lại eo lưng Triêu Dương, khẽ thở dốc “Em đi nghe.”

Triêu Dương tuy không tình nguyện nhưng cũng lưu luyến để cô đi nghe điệnthoại. Có điều hắn thấy nếu hôn tiếp nữa, hắn và Đình Đình tuyệt không phải hôncó thể xong.

Đình Đình đi qua lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn dãy số, là Phan Công Tử.

Đình Đình thở dài, ấn nút trả lời.

Tiếng của Phan Công Tử lành lạnh trong điện thoại, “Muộn như vậy mà còn chưa vềnhà? Để cô chú biết rõ thì không tốt lắm đâu?”

Đình Đình cười ngất.

Phan Công Tử hàng đêm sênh ca yến vũ, ăn chơi trác táng lại để ý tới đêm cô cóvề ngủ hay không, quả thực quái dị.

“Em đang chuẩn bị một chút cho tiết mục đặc biệt tết âm lịch, lập tức về ngay.”Đình Đình nhìn sang Triêu Dương lẳng lặng nghe cô nói điện thoại, ánh mắt âm uthẹn thùng mỉm cười.

Phan Công Tử thở dài ở bên kia điện thoại “Công việc tuy quan trọng nhưng sứckhỏe cũng mười phần quan trọng. Nói dẫn em đi xem xe, tuần này như thế nào?”

“Chủ nhật phải diễn tập.” Đình Đình cũng không phải đùn đẩy Phan Công Tử, tiếtmục đặc biệt đúng là diễn tập vào Chủ nhật, hơn ba mươi đài cùng trên trămngười chủ trì quy tụ lại một chỗ không dễ dàng chút nào. Gi­ai đoạn trước phảichuẩn bị nhiều thứ, có khi từng nhóm tiến hành diễn tập không dưới tám tiếngđồng hồ.

“Diễn tập chấm dứt, anh tới đón em. Anh quen người ở đại lý xe, hẹn sau khi tanviệc dẫn em đi xem xe.” Giọng của Phan Công Tử không mặn không nhạt, “Chú Triệuđã dặn dò anh, chút chuyện như vậy anh phải làm tốt mới có thể ăn nói với chú.”

Đình Đình nghe biết được Phan Công Tử mất hứng.

Y càng mất hứng, giọng nói càng lạnh nhạt kiểu bình thản như mây trôi nướcchảy.

Nếu Đình Đình không thức thời cũng không nên tiếp tục thoái thác nữa “Được, anhcho em địa chỉ, diễn tập chấm dứt em tự đi.” Phan Công Tử cũng không dài dòng,báo địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Đình Đình trừng mắt nhìn điện thoại thật lâu, gần đây tính tình Phan Công Tử cổquái, chẳng lẽ là tình cảm có vấn đề gì?

Cô ảnh hậu lần trước là chuyện đã qua rồi. Gần đây lan truyền chuyện xấu vớiPhan Công Tử là ngọc nữ mới ra nghề.

Gương mặt nhỏ cỡ bàn tay, còn mang chút ngây thơ của đứa trẻ, mắt như nước mùathu, lông mày như núi xa, môi anh đào, mặc một bộ váy dài bồng bềnh, dáng vócmười phần thanh khiết.

Có phóng viên hỏi ngọc nữ, Phan Công Tử rời khỏi tình yêu với ảnh hậu chuyểnsang phía cô, người trong cuộc có cảm tưởng thế nào. Cô liền nháy một đôi mắtsáng như nước mùa thu sao lạnh, mỉm cười ra vẻ nghe không hiểu. Không trả lờiđể các người phỏng đoán. Dù đoán ra kết luận gì cũng đều không quan hệ với cô.

Đình Đình thầm nghĩ, chẳng lẽ Phan Công Tử đi đêm nhiều cuối cùng cũng đã gặpquỷ, lần này rốt cục y gặp được đối phương, thông suốt không thoát?

Triêu Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đình Đình, thấy thất tình hiện trên mặtcô, hơi nhíu mày, khẽ chu miệng thì cười vui vẻ đưa tay xoa đầu cô “Nghĩ cái gìmà mặt biểu lộ nhiều vậy.”

Đình Đình lắc lắc đầu, cọ cọ trong lòng bàn tay Triêu Dương “Em đang nghĩ tớithái độ quái dị gần đây của Phan Công Tử, chút nữa đến đại lý xe, nếu y nóilung tung gì anh cũng đừng để ý đến y.”

Triêu Dương cười một cái, vỗ tay, tỏ vẻ biết rồi.

Đại lý xe Phan Công Tử chọn nằm ở khu vực hoàng kim, xung quanh đều là nhữngcửa hàng xa xỉ bán đồ tinh phẩm, cửa kính sát đất sáng bóng trong suốt. Trongnhà hàng chỉ thấy lác đác vài người, tiền lương trung bình căn bản cũng khôngdám đi vào. Nhân viên bên trong sớm luyện được một đôi mắt lửa vàng, người cótiền hay không có tiền chỉ quét mắt một vòng liền biết ngay, thái độ cũng vậymà biến hóa theo nhiệt tình hoặc là lãnh đạm.

Dù cho gia cảnh hùng hậu như Triệu Đình Đình cũng chưa đi vào lần nào.

Không thể tin nổi đại lý xe Phan Công Tử chọn là chỗ này. Đình Đình oán thầm,quả nhiên là phong cách của Phan Công Tử, phong tao có thừa, thực dụng khôngđủ.

Triêu Dương tìm ga ra tầng ngầm trong một gian bách hoá dừng xe, lên lầu, đimột lúc thì đến đại lý bán xe.

Quản lý đại lý xe tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón Đình Đình và TriêuDương, trông thấy Triêu Dương thì sững sờ muốn chào hỏi, Triêu Dương không muốnbị phát giác khẽ lắc đầu. Quản lí quen nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức làm vẻmới quen “Hai vị khoẻ không, tôi là quản lý đại lý xe này, hai vị gọi tôi là SửPhan Tắc. Không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

“Tôi họ Chương, cô ấy họ Triệu.” Triêu Dương mỉm cười.

Quản lý đại lý xe Sử Phan Tắc gật gật đầu “Hôm nay hai vị muốn mua loại xe gì?”

Lúc này Phan Công Tử dẫn theo một cô gái cho dù ở trong phòng cũng đeo kính râmtrên mũi đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Đình Đình và Triêu Dương đã đến trước ymột bước, ánh sáng trong mắt lóe lên lập tức cười nói: “Anh Sử, bạn của tôi tớirồi, anh có xe gì tốt thì giới thiệu cho hai cô gái này?”

Sử Phan Tắc là người khéo léo, nhìn điệu bộ này đã hiểu được mùi vị, liền cười“Hai cô có thích loại gì hay không để tôi cũng dễ giới thiệu.”

Cô gái đeo kính râm trên mũi khiến không ai nhìn ra mặt mũi thế nào nói khẽ:“Tôi cũng không biết những thứ này, Phan nói loại nào tốt thì lấy loại đó.”

Đình Đình nghe giọng nói mềm mại của cô gái kia, tự than thở mình không đượcnhư thế.

Triêu Dương trầm giọng nói bên tai Đình Đình “Em thích loại nào cứ chọn.”

Đình Đình nghe xong nói giỡn, “Chọn trúng anh tặng cho em sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng thì cảm giác không ổn. Cô thấy cách ăn mặc bình thườngcủa Triêu Dương, không hề xa hoa, cô cũng chưa từng hỏi Triêu Dương làm nghề gìlại đột nhiên nói đùa một câu để cho hắn không duyên cớ tặng cô một chiếc xe,nếu Triêu Dương không thể vậy thì quá thương tổn người ta.

Không ngờ Phan Công Tử ở một bên nói: “Nói sao chứ? Nếu anh hẹn em đi ra chọnxe, chọn trúng tự nhiên cũng là anh tặng cho em. Sau này chính em đi chọn xe,lại bảo anh Chương tặng cho em.”

Đình Đình giận trừng mắt nhìn Phan Công Tử, anh nói lung tung cái gì?

Phan Công Tử nhún vai, anh sợ bạn của em tặng không nổi, đây không phải giảnghòa thay em sao?

Đình Đình tiếp tục trừng trừng trừng, Phan Công Tử coi chừng về sau em khôngbao giờ cứu anh nữa!

Phan Công Tử ngừng lại một chút, quay đầu lại nói với cô gái đi cùng, “Ánh mắtĐình Đình rất tinh, cô ấy mua xe gì thì em cũng mua xe đó đi.”

Cô gái kia nghe vậy, liền tháo kính râm xuống, dịu dàng nhìn về phía Đình Đình.

Cằm Đình Đình muốn rơi xuống.

Dĩ nhiên là ngọc nữ tiểu thư tình yêu mới của Phan Công Tử.

Đây là lần đầu tiên Phan Công Tử dẫn phụ nữ bên ngoài đến cho cô thấy mặt.

Triêu Dương cười, rất muốn đẩy cái cằm Đình Đình trở về.

Cô gái ngốc này có biết nét mặt của cô bây giờ có bao nhiêu đáng yêu hay không?

Quản lí đại lý xe Sử Phan Tắc vừa nghe xong, liền hiểu được cô gái họ Triệu ănmặc chẳng hề xuất chúng này mới là khách quý hôm nay còn cô gái cùng đi vớiPhan Công Tử chẳng qua là tiện thể mà thôi.

Đầu Đình Đình lớn như cái đấu, không biết Phan Công Tử hứa cho ngọc nữ này cáigì, chỉ sợ mình vừa ý cũng không hợp với tâm ý của ngọc nữ này.

Nghiêng đầu nhìn Triêu Dương thì Triêu Dương cười cổ vũ một cái “Em cứ chọntheo ý của mình.”

Đình Đình suy nghĩ một chút hay là hỏi ý ngọc nữ xem “Cô thích cái nào?”

Ngọc nữ mặt mày dịu dàng nhẹ nhàng tận xương “Chị thích là được rồi, em thì xegì cũng được.”

Ngược lại nhìn như Đình Đình có vẻ khó hầu hạ.

Đình Đình nhún vai, cô đã nói thế thì đừng trách tôi không để ý sở thích củacô.

“Tôi muốn loại xe không đắt, ít hao xăng, ngoại hình nhỏ nhưng kiểu dáng xekhông quá hấp dẫn chú ý. Mi­ni Coop­er không cần giới thiệu cho tôi.” Đình Đìnhcười rộ lên như ánh nắng xuân.

Quản lí Sử Phan Tắc đã thấy nhiều vị khách khác nhau, bỗng nhiên hiểu rõ, sosánh với vị nữ diễn viên bên cạnh Phan Công Tử, cô Triệu này quả thật bìnhtĩnh, ánh mắt rất cương quyết. Cũng không phải làm bộ, lấy lui làm tiến. Cô nóikhông cần Mi­ni Coop­er thì thật sự không muốn Mi­ni Coop­er.

Quản lí gật đầu một cái, “Chỗ của tôi có một chiếc Citroen trắng mô hình nhỏ,chắc hẳn phù hợp yêu cầu của cô. Xin mời đi theo tôi.”

Nói rồi dẫn đoàn người đi sang phía bên cạnh.

“Đây là Citroen C3, vẻ ngoài có một phong cách riêng, có mười ba loại màu sắccó thể lựa chọn. Ở châu Âu còn hơn Mini Cooper một bậc. Trang bị động cơ có khídầu ma-dút, quyết không phải động cơ mà Citroen sản xuất trong nước sử dụng,tốc độ và khung xe rất tốt. Dáng xe này làm cực kỳ vững chắc, tuy điều khiểncũng không được coi là hạng nhất, nhưng hay ở chỗ dễ dàng điều khiển xe, tính năngphanh tốt, đỉnh mở ra cũng có thể làm xe hở mui...” Quản lí nói lưu loát, giảnggiải mười phần kỹ càng “Tốc độ cao nhất ở nội thành có thể đạt tới một trăm sáumươi km mỗi giờ, vùng ngoại thành có thể đạt tới một trăm tám mươi km...”

Đình Đình bị lòng hiếu kỳ câu dẫn.

Đình Đình không hiểu xe nhiều lắm bởi vì lúc trước cũng không nghĩ dùng xe thayđi bộ. Về sau bị kích thích, vừa không nghĩ chạy mini cooper cha mẹ tặng rêurao khắp nơi, lúc này mới cao hứng mình nên mua một chiếc xe có thể bảo vệ môitrường. Nhưng mà dù sao cũng là con gái, hiểu biết về xe chỉ dừng lại ở màu sắcngoại hình hoặc biểu tượng bề ngoài.

Quản lí khéo léo nói ra sự khác biệt của xe Citroen C3 với mọi người.

Hai mắt Đình Đình tỏa sáng.

So với Mini Cooper được nhiều người biết, Citroen an phận hơn rất nhiều.

“Nếu cô thích, có thể thử xe một lần, cảm giác cực kỳ tốt.” Quản lí Sử Phan Tắctận lực đề cử nói.

Đình Đình le lưỡi “Tôi còn chưa biết lái xe.”

Trong mắt Triêu Dương thoáng qua sự vui vẻ, ngay cả Phan Công Tử tâm tình bấtđịnh cũng cười rộ lên giống như đã quên chuyện không vui lúc trước “Sớm đã bảoem có thời gi­an đi học lái xe đi, cả thầy dạy anh cũng tìm cho em rồi, camđoan em thi một lần liền qua.”

“Hi hi...” Đình Đình đành phải cười ngây ngô, chẳng trách Phan Công Tử độc daoán khí, đúng là y nhắc chính mình ba lần bốn lượt, còn phiền y giúp cô tìmhuấn luyện.

“Mua xe rồi tranh thủ thời gi­an đi học đi, Đại Lang đã hỏi anh nhiều lần,chừng nào thì em đi thi bằng lái.”

“Quay hết tiết mục thì đi, quay hết tiết mục thì đi!” Đình Đình vội cam đoanvới Phan Công Tử.

Đình Đình không quen với Đại Lang. Đại Lang là người tuyệt đối theo chủ nghĩađàn ông mặc kệ con gái, cho tới bây giờ nhìn cũng không nhìn tới Đình Đình nhỏhơn hắn mười tuổi. Tính tình Đại Lang cũng xấu, nghe nói khi còn bé Nhị Langthường xuyên bị hắn đánh đến không dám về nhà, khóc sướt mướt trốn ở phía saucon gái.

Đại Lang chịu ra mặt bảo vệ cô thông qua thi bằng lái, cũng coi như là nể mặtPhan Công Tử, Đình Đình không phải người không biết tốt xấu.

“Chờ em thi bằng lái xong, mời anh Đông Tử ăn cơm.”

“Lúc này lại biến thành anh Đông Tử rồi?” Phan Công Tử cười như không cười liếcĐình Đình, lại như diễu võ dương oai liếc mắt nhìn Triêu Dương, “Quyết địnhchưa? Rốt cuộc mua cái nào?”

Đình Đình hơi cúi đầu, giơ tay sờ mặt ngoài như gương sáng của xe, “Giá baonhiêu vậy?”

Cho nên không nhìn thấy biểu lộ như muốn trợn trắng mắt của ngọc nữ.

Hai người đàn ông tranh nhau muốn mua cho cô mà còn hỏi giá bao nhiêu tiền?Ngọc nữ thầm nghĩ.

Sử Phan Tắc lại mỉm cười “Chiếc xe này trong nước còn chưa nhập khẩu, chỉ đặt ởtiệm chúng tôi quảng cáo. Nếu cô Triệu thích, tôi sẽ đặt giúp cô ở nước Pháp,giá cả...” Giá cả cao thấp sẽ có thay đổi.

“A ——” Đình Đình ngoài ý muốn, thì ra trong nước chưa nhập khẩu nữa “Quá phiềnphức...”

“Không phiền không phiền.” Quản lí Sử Phan Tắc sợ miếng mồi béo bay mất tranhthủ thời gi­an giải thích, “Nếu như cô Triệu quyết định mua kiểu xe này, chỉcần ký hợp đồng mua xe, đặt tiền cọc, thủ tục khác đều do tiệm chúng tôi phụtrách, nhanh nhất một tuần là có xe.”

“Anh Sử anh giúp cô ấy lo hết giấy phép thủ tục đi, bất kể bao nhiêu tiền.”Phan Công Tử đứng một bên quyết định.

Đình Đình không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, quyết định như vậy cũng được.

Phan Công Tử cũng không có ý bảo ngọc nữ và Đình Đình cùng đi ký hợp đồng muaxe. Vẫn là Đình Đình không đành lòng gạt ngọc nữ một bên, hỏi “Cùng tới vănphòng chứ?”

Ngọc nữ ngửa mặt nhìn về phía Phan Công Tử, khẽ lắc tay Phan Công Tử với dángvẻ nũng nịu, Phan Công Tử gật đầu, ngọc nữ mới mỉm cười, cùng Đình Đình vào vănphòng.

Đình Đình thầm suy nghĩ, cả cách cầm tay của đàn ông, khờ dại tự nhiên nhẹnhàng lay động như vậy cô cũng không làm được.

Giả sử ngọc nữ lại dậm chân một phát thì sao nhỉ?

Đình Đình nghĩ không nổi nữa, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đỉnh đầu trậntrận tiếng sấm.

Triêu Dương mỉm cười nhìn theo bóng lưng Đình Đình, Đình Đình thiện lương, ngọcnữ chưa hẳn cảm tạ lòng tốt của em.

Có mấy nữ tử ham hư vinh không thích Porsche?

Chỉ có Đình Đình là thấy đủ với một chiếc Citroen.

Chờ Đình Đình và ngọc nữ từ phòng quản lý đi ra, Phan Công Tử và Triêu Dươngđều đưa ra một tờ chi phiếu tới trước mặt Sử Phan Tắc.

“Cái này...” Sử Phan Tắc có khéo thế nào cũng không biết làm gì cứ nhìn quanhìn lại.

Đình Đình lại thấy không sao cả, Phan Công Tử mua xe cho cô thì về sau đươngnhiên sẽ phải kêu cha đi tính sổ với Phan Công Tử. Phan Công Tử có thể khôngthèm nhìn cô, nhưng tuyệt đối sẽ không thể thèm nhìn cha cô Triệu Kính Quốc.

Cho nên Đình Đình kéo cánh tay Triêu Dương cười tươi sáng “Anh tiết kiệm tiền,mời em ăn cơm ngon nhiều hơn. Anh Đông Tử không thiếu tiền, cho y mua.”

Triêu Dương nhìn thấy vẻ mặt quản lí đại lý xe nén cười đến mức vất vả, gật gậtđầu.

Không thiếu tiền đều đã nói ra thì hắn còn cần gì kiên trì chứ?

Phan Công Tử nghe được khóe miệng co lại, Triệu Đình Đình, em dám nói anh nhưvậy sao?

Chỉ có ngọc nữ cười không nổi, dù đơn giản cũng nhìn ra Phan Công Tử quan tâmcô bé này.

Huống chi, ngọc nữ cũng không đơn giản.

Phan Công Tử gi­ao chi phiếu cho Sử Phan Tắc rồi tựa như lơ đãng hỏi Đình Đình:“Xe mua xong rồi. Em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn cơm đi.”

“Em diễn tập đến trưa, mệt mỏi chết được, chỉ muốn sớm về nhà ngủ.” Đình Đìnhtựa trên bờ vai Triêu Dương.

Phan Công Tử cũng không cưỡng ép, chỉ sờ đầu Đình Đình “Về đến nhà gọi điệnthoại cho anh, anh mới yên tâm.”

Đình Đình nhăn chóp mũi, “Biết rồi, Âu bỏ đi”

Chỉ là nhóm người đứng trong đại lý xe hoàn toàn không biết, mỗi tiếng nói cửđộng của bọn họ, đều bị người có lòng xấu thu vào trong máy ảnh.