Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 2 - Chương 5



“Anh hai, còn chưa có tin tức sao?” Trong suốt một tuần lễ vượt qua trong dày vò Mạc Từ cầm lên điện thoại, đôi mắt không tự giác liếc về phía đồng hồ báo giờ trên tường. Đã không nắm chắc được ống phone trên tủ đầu giường trước cửa sổ, nặng lại hữu lực, lưu lại một dấu vết nhợt nhạt.

“Anh đã cử người đi thăm dò, nhưng người cuối cùng gặp qua người bạn kia của em cũng không biết hành tung của anh ta…” Âm thanh bên kia trầm ổn hữu lực bất đắc dĩ nói ra sự thật, làm cho Mạc Từ vốn đã lo lắng càng thêm đứng ngồi không yên.

“Soạt” một tiếng từ trên mép giường đứng lên, trong âm thanh Mạc Từ có một phần khẩn trương mà ngay cả cậu cũng không cảm thấy được.

“Anh hai, thật không có tin tức sao?” Mạc Từ ngập ngừng, đem trí nhớ không tốt tìm kiếm sắp xếp lại, “Nhà anh ấy ở trong tiểu khu Tường Lâm ngoại ô phía Tây, trong sân có rất nhiều loại hoa cỏ, còn có, anh ấy làm việc buổi tối, là ông chủ quán ăn vặt, là Quán quân giải đấu mỹ thực lần đó…”

Cảm thấy nói quá lộn xộn, Mạc Từ lần nữa xoắn mi tâm, dùng tay rảnh rỗi xoa bóp huyệt Thái Dương, chú ý làm rõ suy nghĩ, “Anh ấy hướng người ngoài mượn hơn mười vạn, tiền thưởng giải đấu mỹ thực lần trước mới có thể khiến cho anh ấy trả hết khoản nợ còn thiếu, rất có thể là dẫn tới một số tên côn đồ ngoại ô phía Tây có chủ tâm gian trá, hoặc là…”

“Anh hai, anh hãy để cho người lại tra một lần đi.” Cuối cùng bổ sung một câu, ống phone bên kia lưu lại một khoảng lớn chỗ trống làm cho Mạc Từ trấn định không ít.

“Anh sẽ để cho người lại tra một lần, A Từ. Em ở nước F chăm sóc bản thân thật tốt.” Âm thanh bên kia vang lên không có bất luận cái gì gợn sóng, sẽ không nghi ngờ hỏi, cũng không phiền chán. Nhưng Mạc Từ biết rõ, anh trai ở nước C nhất định là phái người cẩn thận điều tra qua. Chính mình không hài lòng kết quả như thế, làm cho anh trai lần nữa tìm người, là có chút khó dễ. Nhưng mà…Dù vậy, Mạc Từ vẫn là nhịn không được đặt câu hỏi:

“Anh hai có phải là cảm thấy thỉnh cầu của em rất bất ngờ?” Lời nói bật thốt lên, Mạc Từ hơi sửng sờ, hung hăng mà nhéo một chút thịt cánh tay của mình ở dưới áo lông.

“Người một nhà làm gì phân chia như vậy, A Từ không phải đã giải thích qua, Đoạn Phong là bạn của em sao. Anh đã thấy qua anh ta, bạn của em trai anh sẽ chiếu cố, chuyện này, anh sẽ lại kêu người tra rõ ràng, cho em một câu trả lời thuyết phục, em không nên đi để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Không có nghe được trách cứ trong tưởng tượng, Mạc Từ xoắn mi tâm chậm rãi giãn ra, bản thân hoáng vẩu môi một chút, thở dài một hơi, “Anh hai, đã làm phiền anh, hướng cha gửi lời thăm hỏi cho em nhé.”

“Ừ, anh sẽ. Có tiến triển lần sau trong điện thoại lại nói, được rồi, A Từ. Anh có một cuộc họp, cúp trước đây.”

“Gặp lại anh sau!”

Mạc Từ cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, nằm ngửa ở trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng bạch.

Dựa vào lời kể của Dao Mộng, Đoạn Phong đã mất tích vài tháng, cũng chính là cách lần trước gọi điện thoại đến hiện tại, ước chừng hơn ba tháng. Đã nhìn thấy qua chuyện đen tối người bị người khác trả thù chết thảm, biểu tình của Mạc Từ lần nữa ngưng trọng, xoay người một cái từ đầu giường ngồi dậy, lại đem điện thoại gọi cho Dao Mộng.



Người nước F lãng mạn, từ các phương diện khác nhau phản ánh được bọn họ đối với món ngọt điểm rất chú trọng, bắt đầu từ một khắc lịch sử ghi lại, người nước F liền đem món ngọt điểm tâm làm ra xem là một loại nghệ thuật, một môn học vấn. Không chỉ có cảm nhận đặc biệt của đầu lưỡi, từ trong thưởng thức món ngọt đến cảm giác ngọt ngào thậm chí là ấm áp sau khi mặt trời mùa đông chiếu rọi. Từ các phương diện khác mà nói, món ngọt tráng miệng chính là hạnh phúc.

Thị giác thì rực rỡ sáng đẹp, hơn nữa phối hợp với trù nghệ, vạn khóm hoa điểm xuyến một chút xanh, càng làm cho người ta tâm trì thần vãng (tâm trí hướng về). Đem ấm áp đặt ở trong khoang miệng, làm cho ngọt ngào thẩm thấu đến tận răng, mỗi một chỗ trong kẽ răng, khiến cho toàn thân đều bị hơi thở đậm đà rót vào, rất nhiều chuyện xưa tình yêu lãng mạn từ trong món ngọt bắt đầu tiến triển. Lãng mạn mà đa tình, chỉ sợ là nguyên nhân mà người nước F yêu thích món ngọt đến thế.

Vào lúc lão sư Lucy giảng nói thú vị hồi phục lại tinh thần, Mạc Từ dùng cổ tay cọ sát mồ hôi ở chóp mũi một cái, trên tay mang cái bao tay hơi mỏng, đang cầm một trái cherry xinh xắn trang trí trên bánh ngọt.

Hôm nay nhiệt độ trong phòng có chút cao, có lẽ là lão sư Lucy vừa rồi kể lại chuyện xưa quá mức đẹp buồn, bong bóng phấn hồng trong phòng học còn đang liên tục xuất hiện thêm, đem dưỡng khí tròn tròn vây quanh.

Lắc lắc đầu, Mạc Từ dùng bơ một trong những ‘Màu sắc’ nguyên bản ngay từ lúc bắt đầu để vẽ hoa văn, kéo cánh tay di chuyển xuống, đem bơ màu sắc không đồng nhất hợp lại với nhau, hoàn thành một đạo trình tự cuối cùng. Mỗi một loại nguyên liệu đều là trải qua mấy ngày chuẩn bị cùng chờ đợi có được. Rượu cherry lên men ở dưới một nhiệt độ đặc biệt lấy ra, trong lúc nhào trộn bột mì, hòa vào trong lớp bánh. Nướng khung, thao tác nướng nhiệt độ thích hợp, thời gian nướng cùng độ ẩm trong phòng, đều phải tinh tế nắm rõ.

Cảm giác ngoài xốp trong mềm, cùng với hỗn hợp hương hoa quả tính chất đặc biệt ở trong lớp bánh ngọt, hương vị khó có thể hình dung cùng sắc thái sáng ấm mê người, phối hợp với cherry tròn căng xinh xắn, làm cho thị giác của người ta được hưởng thụ.

Có thể nói, Mạc Từ tự mình làm được cái bánh ngọt này, vẻ ngoài hấp dẫn, vô cùng thành công.

Khảo hạch ngày hôm nay có thể sẽ được thuận lợi thông qua. Mạc Từ tháo ra bao tay, thả bơ, đối với Morrison đang mỉm cười nhìn cậu, vô cùng thoải mái thanh lý tốt bàn làm việc.

Nhìn thấy bánh ngọt tạo hình đặc biệt trước mặt Morrison, hoa quả đủ loại xâu cùng một chỗ, không lộ vẻ rườm rà, phối hợp cảnh đẹp ý vui, trầm ngâm một chút, Mạc Từ dựng thẳng ngón tay cái của mình lên, cho Morrison một cái mỉm cười.

Một thân váy lụa chữ A màu trắng, phủ ngoài là áo khóac sẫm màu nhỏ nhắn xinh đẹp, trên cổ lộ ra dây trân châu vừa sát, đai lưng màu đồng tô xuyến hoa trà màu trắng, đơn giản xinh đẹp, nổi bật lên vẻ xinh đẹp linh lung của bà. Lucy bắt đầu nhìn quanh phòng học, nhìn thoáng qua đồng hồ của nữ trên tay, vỗ vỗ tay, ý bảo khảo hạch của mọi người chấm dứt.

Ở trong bầu không khí thoải mái cuộc thi tiến hành hết sức thuận lợi, Lucy thậm chí là vừa kể chuyện xưa vừa giám sát thao tác cả phòng, vài vị lão sư đi cùng lão sư Lucy tham dự khảo hạch chờ đã lâu, từ ghế ngồi bên cạnh đứng lên, dựa theo đánh số đi đến trước bàn làm việc của người đầu tiên ở hàng phía trước. Dùng dao nhỏ tinh xảo sáng bóng cắt xuống thành phẩm của người đầu tiên, đặt ở trong dĩa nhỏ trên bàn làm việc chậm rãi thưởng thức, đồng thời ở trong vài phút ngắn ngủi để lại bình luận cùng đề nghị.

Vài vị lão sư không giống như cũ hòa ái khoan dung, âm thanh thảo luận không lớn, nhưng cô gái bàn số một sắc mặt có chút khó coi. Lúc nói ra kết quả cuối cùng, biểu tình cô gái thấp thỏm lúc trước vội chuyển thành hưng phấn vui mừng, lão sư Lucy dùng bút xoạt xoạt xoạt viết xuống bản ghi chép tình huống lời bình, đối với cô gái lộ ra một cái nụ cười cổ vũ, mang theo vài vị lão sư tiếp tục đi về hướng bàn tiếp theo.

Mỗi khi hướng tới bàn tiếp theo, học viên đứng ở trước bàn làm việc đều một hồi khẩn trương, mang theo tâm tình không yên cùng chờ đợi các thầy cô nói ra lời bình khách quan công bằng, sau khi nghe được cái từ thông qua kia lại lộ ra nụ cười to hưng phấn, vui mừng nhướng mày, hoặc là cùng đồng bạn hàng phía trước đã thông qua ôm nhau một trận, cổ vũ lẫn nhau một phen.

Xem ra quá trình khảo hạch cũng không thư thả, tất cả mọi người đều cố gắng. Mạc Từ đột nhiên minh bạch nguyên nhân cha muốn cậu đến nơi đây học tập, có thâm ý khác.

Thời gian trôi qua, dựa theo quá trình sau đó, các thầy cô đã hoàn thành một nửa khảo hạch, đi đến trước bàn làm việc số mười chín của Morrison.

Bởi vì cách rất gần, Mạc Từ nghe được lời bình của các thầy cố đối với Morrison, Lucy bộ dáng mỉm cười gật đầu vô cùng khéo léo, trong mắt là đắc ý không che giấu được, “Này, Morrison, bánh ngọt của em rất đẹp, em lấy tên cho nó là gì?”

“Mộng ảo mùa hè.” Con ngươi màu xanh của Morrison mỉm cười nhìn xem vài vị lão sư đã bắt đầu thưởng thức, đem ánh mắt dời về phía trên người Mạc Từ bị các thầy cô che khuất, ở sau lưng duỗi ra một ngón tay cái.

Mạc Từ Thân thể chính diện không có nhìn thấy cổ vũ của Morrison, chỉ là chuyên chú nhìn xem bánh ngọt trước mặt, hai tay giao nhau, giữa lông mày mang nhiều đám mây đen.

Đợi đến lúc Mạc Từ hoàn hồn, các thầy cô chạy đến trước mặt Mạc Từ, Lucy duỗi ra ngón tay thon dài, ở trên bàn làm việc của Mạc Từ nhẹ nhàng gõ vài cái, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Mạc, em đang ở đây khẩn trương?” Mắt to mở to đánh giá đánh giá Mạc Từ xuất thần, Lucy đem ngón tay chống trên môi.

“Lão sư Lucy…Đúng vậy, có chút khẩn trương.” Mạc Từ tránh đi con ngươi màu xanh, đem ánh mắt quăng hướng trên bánh ngọt. Vài vị lão sư giám khảo hành động đem bánh ngọt cắt xong, đặt ở trong dĩa.

“Tin tưởng mình, Mạc, em cho cô ấn tượng không tệ, cô rất thích phong cách của em.” Lucy đơn giản kết thúc đối thoại, dùng tay trái cầm dĩa vài vị lão sư đưa tới, buông sổ điểm cùng bút. Ưu nhã đem bánh ngọt đưa vào trong miệng.

Mạc Từ biểu tình không có biến hóa không có lưu ý, càng không ngừng nhìn về phía mũi chân của mình, Mạc Từ phân tán lực chú ý của mình, đem một sự kiện lo lắng khác trong lòng trục xuất khỏi cơ thể.

“Mạc.” Ngữ điệu đột nhiên cao lên làm cho Mạc Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão sư Lucy bình thường hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Tư thế nhếch môi cùng cầm dao nĩa làm cho Mạc Từ không hiểu sao một trận khẩn trương, không thể không chống lại con mắt màu xanh của Lucy lộ ra ý tứ hàm xúc điều tra.

“Mạc, em nói cho cô biết, bánh ngọt là em dùng tâm mà làm?” Khẩu khí nghiêm túc cùng lông mày nhẹ nhăn lại, âm thanh cùng biểu tình cùng nhau truyền vào trong đầu, Mạc Từ nhẹ gật đầu.

“Nguyên liệu bánh ngọt em chuẩn bị rất nhiều ngày…”

“Không, đây không phải trọng điểm!” Lucy hiếm khi cắt đứt lời của học viên, âm thanh đề cao tám quãng ở trong phòng học nhỏ giọng thảo luận có vẻ đột ngột.

“Bánh ngọt hôm nay…Cô thậm chí hoài nghi nó không phải do em làm ra.” Lucy ý thức được âm thanh có chút lớn, hơi thả chậm khẩu khí, buông dĩa, lấy tay vuốt ngực, “Nếu không phải nó đặt ở trước mặt em…Thật đáng tiếc phải thông báo cho em biết, Mạc, em khảo hạch lần này không thể thông qua.”

“Tại sao ạ?” Mạc Từ nhìn xem Lucy kích động, nghi hoặc truy vấn nguyên nhân.

“Em không có dùng tâm mà làm, Mạc, đây là nguyên nhân.” Lucy đối với Mạc Từ lắc đầu, “Cô nếm không ra loại hương vị trước đây, phải hiểu là, Mạc, em trước đây luôn làm cho cô vui vẻ kinh ngạc, em là ưu tú nhất. Nhưng, ngày hôm nay bánh ngọt không có vui vẻ kinh ngạc mà em gây cho cô trước đây, là tác phẩm thất bại.” Lucy nhìn xem Morrison xúm đến bên cạnh Mạc Từ, có chút bất đắc dĩ.

“Một đầu bếp làm được món ngọt điểm tâm nào đó sẽ theo tâm tình mà biến hóa càng thêm mỹ vị, bởi vì có người mỉm cười thưởng thức, người làm ra bánh ngọt sẽ trút xuống tâm huyết cả người, hoàn thành tác phẩm nghệ thuật trên tay mình, để vì tìm được càng nhiều nụ cười…” Lucy nhìn xem Mạc Từ đem bánh ngọt đặt ở trong miệng nhấm nháp, chậm rãi nói.

“Bánh ngọt không có vấn đề mà, là hương vị ngọt ngào, không có khó ăn.” Mạc Từ đối với con mắt màu xanh của Lucy, nghi hoặc càng sâu. Hương vị không có vấn đề chút nào, vị cũng rất tốt, tại sao luôn nói sẽ không thông qua?

“Nhưng mà, em không có dùng tâm để làm, không dùng trong lúc đi hoàn thành nghệ thuật.” Lucy khoa tay múa chân một chút bộ vị trái tim, cùng lão sư phía sau thảo luận một chút.

“Em vẫn còn cơ hội, Mạc, có phải là có chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng của em hay không?” Lucy âm thanh êm ái đánh vào trong lòng Mạc Từ, giọng điệu không giống như vừa rồi kịch liệt như vậy, ánh mắt thông cảm làm cho Mạc Từ kinh ngạc ngẩng đầu.

“Mấy tuần lễ này, cô quan sát thấy được trạng thái em không tốt, Mạc, có lẽ em cần thư giản một chút. Dây cung trong đầu được buộc chặt quá, cũng sẽ ảnh hưởng tâm trạng của em…”