Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 5



“Nghĩa phụ, cầu ngài đừng giết nàng!” Thiếu niên hai đầu gối khẽ cong, quỳ rạp xuống trước mặt nam nhân khí phách mười phần.

“Cầu ta?” Mắt hổ lợi hại nhìn thẳng thiếu niên, nam nhân đột nhiên biến hoá kỳ lạ cười. “Huyền Thương, làm sátthủ quan trọng nhất là trong lòng vô tình, con…… Đối với tiểu nha đầunày động tình?”

Nghe vậy, thiếu niên rùng mình, không dám mở miệng cầu xin nữa, hoảng sợ vô hạn lặng lẽ dâng lên trong lòng,nhưng không dám tiết lộ nửa phần trên mặt! Hắn biết, trong lúc vô tìnhmình đã gieo rắc sát khí lên người tiểu cô nương.

“Cha, giết nó!” Cô bé có khuôn mặt diễm lệ kiêu ngạo tức giận yêu cầu. “Nó nhìn lén cha dạy con luyện võ, giết nó!”

Đáng ghét! Nàng ghét hạ nhân đang quỳ gối cả người phát run dưới chân mình này! Bởi vì…… Bởi vì nàng từng vài lần nhìn thấy Huyền Thương ở cùng hạ nhân này, khiến người ta nhìn thấyliền tức giận!

“A Tô…… A Tô không phải muốn nhìn lén!”Vội vàng lắc đầu phủ nhận, tiểu cô nương sợ tới mức cả người run run,hốc mắt phiếm lệ. “A Tô chỉ là muốn đem mì thọ cho Huyền Thương thiếugia ăn, cho nên mới đi ngang qua nơi này, không cẩn thận nhìn thấy mônchủ cùng tiểu thư đang luyện công…… A Tô thật không phải cố ý……”

“Ngươi còn dám nói láo!” Cô bé diễm lệcao giọng tức giận mắng, trong lòng càng buồn bực vì nó dám nhắc tới tên thiếu niên, hơn nữa thiếu niên mới vừa rồi còn giúp nó cầu xin, khiếnngười ta càng thêm tức giận.

Huyền Thương sao có thể tốt với hạ nhânti tiện này như vậy? Hơn nữa lúc trước còn từng không ít lần vụng trộmnhìn thấy Huyền Thương dùng ánh mắt thật ôn hòa nhìn con bé này. Đánggiận! Huynh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng ánh mắt này nhìnnàng.

Được! Một khi đã như vậy, nàng sẽ làm cho hạ nhân ti tiện này vĩnh viễn không thể dùng cặp mắt to ngập nước làmngười ta ghét kia để nhìn vẻ mặt ôn hòa của Huyền Thương, vĩnh viễnkhông nhìn được!

Nghĩ đến đây, cô bé diễm lệ bỗng dưng âmhiểm cười, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, nhanh chóng mở nắp bình vẩy bột phấn màu trắng bên trong về phía hai mắt của tiểu cô nương.

“A –” Chỉ cảm thấy mắt giống như bị thiêu đốt, tiểu cô nương thoáng chốc đau đến té trên mặt đất quay cuồng thétchói tai. “Đau quá…… mắt của ta đau quá……”

“Đại tiểu thư, cô vảy cái gì vào A Tô?” Thiếu niên kinh hãi, đứng lên bắt được tay cô bé diễm lệ, tức giận ép hỏi.

“Huynh khẩn trương cái gì? Chẳng qua làđộc dược làm cho nó trở thành phế nhân mắt mù mà thôi.” Cô bé diễm lệcười rất đắc ý, cất giọng la to: “Ta ghét cặp mắt kia, nó mù là tốtnhất! Mù tốt nhất……”

“Cô –” Thiếu niên kinh sợ dị thường, cũng biết mình không thể làm gì cô ta.

Mắt lạnh quan sát phản ứng kích động khác hẳn với bình thường lạnh lùng của thiếu niên, nam nhân thâm trầm sớmnhìn ra hắn đối với tiểu cô nương có tình cảm, lập tức rút kiếm vunglên.

“Nghĩa phụ, đừng!” Thiếu niên mắt sắc,nhào tới muốn cứu người, nam nhân thâm trầm lại vươn ra một chưởng,nhưng vẫn thành công khiến nam nhân mất chính xác, một kiếm trí mạng vốn nhắm ngay tim trở thành xẹt qua thắt lưng tạo ra một vết máu sâu nơingực.

Tiểu cô nương bị đả thương liên tục, nhất thời ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, máu tươi ở vết thương trước ngựcphun ra ồ ạt không dứt, trong chớp mắt, vết máu đã nhiễm một mảng lớn.

“Trở thành phế nhân mắt mù, lưu lại còndùng được gì? Nghĩa phụ là giúp nó sớm chấm dứt cuộc đời thống khổ này!” Nam tử thâm trầm có chút không vui vì bị thiếu niên cản trở, không thểmột kiếm xuyên tim, chấm dứt tánh mạng của cô bé ngay lập tức, nhưngnhìn thương thế trầm trọng không ngừng phun máu kia, rõ ràng chậm nhấtcũng chỉ nửa khắc sau nó sẽ đi gặp Diêm Vương thôi, cũng không quan tâm, cười lạnh xoay người rời đi.

“Xứng đáng! Chết là tốt!” Cô bé diễm lệ cười sung sướng, đi theo nam nhân thâm trầm.

Trên không, trong gió lạnh chỉ còn lạithiếu niên lạnh lùng cùng tiểu cô nương hôn mê, hơi thở mong manh, còncó vết máu cuồn cuộn không dứt chảy xuống, làm cho người ta thật kinhsợ……

******************************

Trong đại sảnh, nữ tử tú nhã nhìn mắt ATô, vừa cẩn thận chẩn đoán mạch tượng thật lâu, cuối cùng rốt cục cũngbuông cổ tay A Tô ra, mỉm cười từ trên ghế đứng dậy, trở lại bên ngườivị hôn phu.

“Như thế nào?” Vừa thấy nàng chẩn mạchxong, Huyền Thương lập tức trầm giọng hỏi: Trong lòng có chút khẩntrương. Nếu người trước mắt tức con gái duy nhất cũng là truyền nhân duy nhất của “Thiên Thủ Thánh Y” Nhậm Như Khiêm đã qua đời, cũng thúc thủvô sách, vậy A Tô cả đời này chẳng phải…… Nghĩ đến điều này, hắn khôngdám nghĩ tiếp.

“Thương……” Tựa hồ hiểu được bất an củahắn, A Tô hai tay sờ soạng bắt lấy bàn tay hắn, lập tức tựa vào tronglòng ngực dày rộng, thấp giọng thì thầm. “Mắt của muội nếu có thể chữa,là chuyện không gì tốt hơn, nếu không, huynh cũng đừng quá để ý, đượckhông?”

Mỗi lần, chỉ cần danh y hắn mời đến lắcđầu, cảm xúc của nam nhân này sẽ ưu tư trầm trọng vài ngày, cũng khiếnnàng bởi vì hắn khó chịu mà đau lòng.

Hai người này tựa hồ đối với y thuật của nương tử yêu quý của hắn rất không tin tưởng nha! Bên cạnh, chú kiếm sư (chuyên gia đúc kiếm) — Việt Nguyên cao lớn uy mãnh, vang danh giang hồ nhíu mi, có chút bất mãn.

Nam Cung Dịch rất hiểu biết bạn tốt, vộivàng cười nói: “Thương đệ, hai người đừng sầu khổ vậy, trước hết ngheViệt phu nhân nói như thế nào, đến lúc đó muốn khóc, muốn cười thì tùy!”

Lời này vừa nói ra, A Tô ngượng ngùng đỏmặt, mà ánh mắt của Huyền Thương lại dời đến trên người nữ tử tú nhã, hy vọng nàng có thể cho bọn họ hy vọng.

Biết rõ cá tính khó khăn lại cổ quái củangười bên gối, chỉ cần đuôi lông mày hắn nhướng lên liền biết ngay tâmtư, người làm vợ như Nhậm Viên vỗ vỗ nam nhân bên cạnh, muốn hắn đừnglộn xộn, lập tức mỉm cười nói: “Huyền phu nhân là bị trúng một loại độcdược tên ‘Tương Kiến Hồng’! Loại độc dược này có tính thương tổn mãnhliệt đối với đôi mắt, chỉ cần hơi dính một chút, thị lực liền nhanhchóng yếu đi, rồi mù cả hai mắt, thành người mù.”

Nghe vậy, Huyền Thương tinh thần chấnđộng, lửa hy vọng dưới đáy lòng lặng lẽ cháy lên, vội vàng hỏi: “Độc này có giải dược không?” Thật tốt quá! Trước kia đại phu ngay cả độc gìcũng không coi ra, nay cô ấy lại có thể nói được tên độc dược, không hổlà hâu nhân của thần y.

Thấy hắn phấn chấn, Nhậm Viên nhẹ lắctrán. “‘Tương Kiến Hồng’ không phải là độc tính tích lũy dần trong cơthể, nên không có giải dược. Nó là độc vật gây thương tổn mãnh liệt bênngoài cơ thể, một khi tạo thành tổn thương, chính là vĩnh cửu.”

“Sao lại như thế?” Vừa nghe đến thươngtổn vĩnh cửu, nghĩ tới mắt A Tô cả đời không thể nhìn thấy, Huyền Thương cảm thấy lạnh lẽo, giống như sét đánh giữa trời quang.

Trái ngược với cảm xúc chấn động mãnhliệt của hắn, A Tô lại có thể bình tĩnh đón nhận chuyện này, trầm tĩnhthở dài: “Thương, đừng khổ sở! Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, muộicũng quen……”

Những lời an ủi hắn, cũng an ủi bản thânbiến mất trong giọng nói yếu ớt. Không phải nàng không buồn, mà là…… Màlà chuyện không thể thay đổi, phải thản nhiên chấp nhận, nếu không chỉlàm cuộc sống của mình càng khó khăn mà thôi.

Nghe vậy, Huyền Thương giật mình xem xétvẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong đôi mắt đen thâm trầm có đau thươngcùng áy náy. Năm đó, nếu không phải nàng vì đem mì thọ của mình cho hắn, sẽ không bị Đồ Diễm Dao làm mù mắt……

“Đúng là quả phụ đã chết con, không có hi vọng!” Thay mặt người ngoài cuộc — Việt Nguyên nhàn nhàn lạnh lạnh bình luận. Aiz…… Không phải hắn không có tâm đồng tình, mà là nếu ngay cảnương tử yêu quý cũng lắc đầu, thiên hạ đại khái cũng không tìm đượcngười nào có thể chữa.

Đáng tiếc, bình luận trúng điểm yếu của hắn không được coi trọng, lập tức bị Nhậm Viên cùng Nam Cung Dịch liếc mắt xem thường.

“Chàng đừng lôi thôi!” Xem thường cộngthêm nhẹ trách một câu, Nhậm Viên lại nhìn về phía Huyền Thương cố giữvững vàng, lại không giấu được vẻ ảm đạm, tiếng nói thanh lạnh có mộtchút chần chờ. “Huyền công tử, kỳ thật cũng không phải hoàn toàn khôngcó hy vọng, chẳng qua……” Hơi ngừng một chút, tựa hồ không biết nên nóitiếp hay không.

“Xin nói! Chỉ cần có một tia hy vọng,chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!” Vốn tưởng rằng đã hết hi vọng, nghe lờinàng nói hình như có thể thay đổi, ngọn lửa hy vọng đã tắt lại dấy lên,Huyền Thương theo bản năng ôm chặt A Tô, ánh mắt hàm chứa mong ước nàngcó thể cho một chút cơ hội.

Mà A Tô lại run nhè nhẹ kéo vạt áo trước ngực hắn, tựa hồ không dám tin tưởng thật sự sẽ có chuyển biến.

Ai nha! Đôi vợ chồng này thực sự rất yêunhau nha! Hơn nữa Huyền công tử nhìn có vẻ lạnh lùng, lại thâm tình đốivới phu nhân này, cũng giống như Việt Nguyên đối với mình vậy……

Nghĩ đến chồng đối tốt với mình, NhậmViên cảm thấy ấm áp, đương nhiên cũng hy vọng đôi vợ chồng trước mắt này giống như nàng cùng Việt Nguyên hạnh phúc như vậy, lập tức nàng mỉmcười, nhẹ giọng nói: “Nghe đồn có loại kỳ hoa tên là ‘Lệ Nhãn Ngưng’,đối với những đôi mắt bị thương tổn mà không thấy gì có hiệu quả trịliệu kinh người, tên ‘Lệ Nhãn Ngưng’ này, đó là vì người mù mắt thươngtâm rơi lệ mà đặt, chỉ cần có nó, liền có thể ngừng khóc mà cười, chậmrãi đợi ngày hồi phục thị lực.

“Nhưng mà, hoa này chỉ sinh trưởng ở khuvực Miêu Cương chướng khí hoành hành, cực kì hiếm có, ngay cả ta cũngchưa từng gặp qua, chỉ thấy trong sách thuốc của cha ta miêu tả cùng ghi lại vè loài hoa này. Đến tột cùng trên đời này thực sự có loài hoa nàytồn tại hay không, ta cũng không dám xác định.”

“Trong sách thuốc của ‘Thiên Thủ Thánh Y’ Nhậm thần y có nhắc tới, chắc chắn hoa này thực sự có tồn tại!” Khôngnghĩ tới quả thực có một hy vọng, Huyền Thương khó nhịn được vui sướnglộ ra nụ cười. “A Tô, nàng nghe thấy không? Mắt nàng có hi vọng!”

“Có…… Muội, muội nghe thấy!” Không dámtin tưởng vào tai mình, nàng kích động rơi lệ. Ông trời xót thương, nàng thực sự có cơ hội thấy lại ánh sáng, có thể lại nhìn thấy bộ dạng củaHuyền Thương……

“Vui mừng quá sớm nhỉ?” Bỗng dưng, tiếngnói lạnh nhạt lại xen vào, Việt Nguyên chuyên hắt nước lạnh người khác.“Còn không biết có tìm được cái hoa lệ liên liên quỷ quái gì đó haykhông đâu! Chờ tìm được rồi, lúc đó mới vui sướng đi!”

Người này thực sự làm cho tay người tangứa! Nhịn không được lại tà nghễ quăng một ánh mắt xem thường qua, chodù Nam Cung Dịch thân là bạn tốt của Việt Nguyên không thừa nhận cũngkhông được, chú kiếm sư nổi tiếng thiên hạ này trên giang hồ sở dĩ nhânduyên kém tới cực điểm, không phải không có lý.

“Chỉ cần thực sự có hoa này tồn tại, cảđời này của ta nhất định phải tìm được nó!” Người ngoài châm chọc khôngkích được Huyền Thương tức giận, giọng điệu chắc chắn lại kiên quyết,phảng phất “Lệ Nhãn Ngưng” ngay tại trước mặt.

“Đệ định khi nào thì đi tìm?” Thấy hắn tựa hồ hận không thể tức khắc lên đường, Nam Cung Dịch vội vàng hỏi thăm.

“Ngày mai liền khởi hành.” Đi sớm, sớm tìm được “Lệ Nhãn Ngưng”, cũng sớm ngày để A Tô nhìn thấy ánh sáng.

“Mang theo đệ muội?”

“Đương nhiên!” A Tô đương nhiên phải đi theo hắn.

“Việc này không ổn!” Lắc đầu, Nam CungDịch vẻ mặt không đồng ý. “Miêu Cương là nơi nóng ướt khó chịu được, địa hình gập ghềnh khó đi, hơn nữa trong núi rừng chướng khí trải rộng, cơthể đệ muội không giống đệ làm bằng sắt, đi theo đệ, chịu khổ là chuyệnnhỏ, nếu không cẩn thận trúng chướng khí, chẳng phải gay go sao!”

Nghe vậy, Huyền Thương không khỏi ngẩn ra. Không mang A Tô theo, vậy phải sắp xếp cho nàng ở đâu?

Vừa nhìn vẻ mặt hắn liền biết đang nghĩgì, Nam Cung Dịch nhịn không được muốn thở dài. Aiz…… Nghĩa đệ này thậtđúng là không đem hắn để vào mắt! Một người tốt để chọn “ủy thác” nhưhắn, lại không muốn lợi dụng? Thật sự là tức chết người!

“Nam Cung phủ nuôi nhiều thực khách nhưvậy, thêm một đôi đũa của đệ muội cũng không sao.” Đợi cả buổi khôngthấy biểu hiện gì, bất đắc dĩ phải tự mình giơ tay “nhận nuôi”.

Hắn? Lại ngẩn ra, Huyền Thương có chút chần chờ.

Nói thật, hắn cũng không dễ dàng tintưởng người khác. Cho dù mấy ngày nay, Nam Cung Dịch tỏ ra rất có thiệný, ngay cả khi biết được hắn là “Câu Hồn Tu La” mà mỗi người trên gianghồ đều muốn lấy đầu, cũng không bớt thân thiện chút nào, nhưng tronglòng hắn vẫn là không thể tin tưởng quá nhiều, hơn nữa chuyện này lạiliên quan đến an nguy của A Tô.

Biết hắn do dự, trong lòng đa nghi, A Tôkhông khỏi cười khẽ trấn an. “Thương, muội tin tưởng Nam Cung đại ca,huynh để muội ở lại nơi này chờ huynh đi!” Hiểu được nếu mình cùng đi,khẳng định sẽ là gánh nặng rất lớn cho hắn, nàng biết mình ở lại trongNam Cung phủ là an bài tốt nhất.

“Thương đệ, tốt xấu gì ta cũng là nghĩahuynh của đệ, có thể cho chút mặt mũi hay không?” Nam Cung Dịch vạn phần bi thương, không dám tin nhân cách của mình lại không được tin tưởngnhư thế.

Thấy hắn vì không được mình tín nhiệm màcó vẻ bi phẫn, Huyền Thương im lặng một chút, đột nhiên vì hắn mà có cảm giác áy náy. Trên thực tế, theo quan sát trong mấy ngày qua, nhìn rađược Nam Cung Dịch là thật tâm muốn giúp bọn họ, chỉ là……

“Ngươi nên hiểu, nếu A Tô ở lại nơi này,có thể sẽ mang đến phiền toái cho ngươi.” Thản nhiên nhắc nhở chuyện bọn họ bị Huyền Cực Môn đuổi bắt, có thể sẽ liên lụy đến hắn, nhưng tronglời nói lại không có vẻ phản đối việc để A Tô lại, đối với Nam Cung Dịch đã có một chút tín nhiệm.

Biết mình dần dần được tin tưởng, NamCung Dịch nhất thời cười nhã nhặn vô hại. “Thương đệ, Nam Cung thế giađến nay còn chưa từng chịu thua ai.”

Huyền Cực Môn muốn động đến Nam Cung Dịch hắn, trước đó cũng phải đánh giá xem có nắm chắc phần thắng hay không?

Cũng không biết mình vì sao được Nam Cung Dịch thật lòng giúp lại đối đãi như thế, tâm tình Huyền Thương có chútphức tạp lại mê muội, nhưng giờ phút này hắn chỉ nói một câu, “Cám ơn!”

“Cảm ơn cái gì? Gọi nghĩa huynh hoặc đại ca nghe một chút, ta liền thỏa mãn!”

“……” Hoàn toàn không muốn trả lời.

Xem bọn họ giống như đang diễn tuồng tình huynh đệ kết nghĩa chân thành, Việt Nguyên ở bên cạnh nhàm chán đếnmuốn đánh nhau lại vừa ngáp vừa chen vào nói. “Ngươi từng thấy qua cáihoa quỷ quái lê liên liên gì đó sao? Không biết hình dạng gì, cho dù ởtrước mặt cũng không biết, ngươi tìm như thế nào?”

“Là ‘Lệ Nhãn Ngưng’!” Bật cười liếc người bên gối một cái, Nhậm Viên lúc này mới bổ sung: “Trong sách thuốc củacha ta có vẽ hình hoa này, lát nữa ta sẽ vẽ lại cho huynh xem.”

“Đa tạ!” Gật gật đầu, Huyền Thương chần chờ một chút, rốt cục hỏi: “Việt phu nhân sẽ ở nơi này làm khách đến khi ta trở về sao?”

Không biết vì sao, Nhậm Viên hơi ngẩn ra, không đáp lời, Việt Nguyên vẻ mặt cười giả tạo lắc đầu phủ quyết. “Viên nhi nhà ta cùng Giang Nam trời sinh bát tự không hợp, không thể ở lâulắm!”

Huyền Thương cả kinh, rất sợ tìm hoa về,không có cô ấy ở đây cũng vô dụng, đang muốn hỏi kể lại, Nhậm Viên lạicười nhẹ mở miệng trước, “Huyền công tử, đợi sau khi huynh tìm được ‘LệNhãn Ngưng’, mang theo Huyền phu nhân đến chỗ chúng ta ở tìm ta đi!”

Cười nhẹ, bảo người ta đưa tới bút mựcgiấy trắng vẽ ra hình dạng hoa, cũng nhân tiện nói cho hắn biết nơi ởcủa mình cùng Việt Nguyên.

Trong lúc đó, còn không nghe được ngườinào đó bất mãn than thở. “Gian y đường kia của nàng đã có nhiều ngườiđến rất không an bình, hiện nay còn định tăng bệnh nhân đến quấy rầy……”

Trong lúc đang bỉu môi than thở, độtnhiên bị Nam Cung Dịch kéo đi, vẻ mặt tức giận. “Rèn sắt, hôm nay ta mới phát hiện ngươi thực sự rất khiến người ta chán ghét!”

Bóng đêm tối đen, trong ngôi miếu đổ nát ngoài ngoại ô –

“Như thế nào?” Đồ Diễm Dao không nhẫn nại quát hỏi. Sau đêm tối mấy ngày trước đã bị khuất nhục, không cam lòngkhông được Huyền Thương yêu, ác khí ngưng tụ trong ngực, chậm chạp không thể tan đi, dưới sự nổi giận, nàng liền tập hợp phần đông sát thủ Huyền Cực Môn phân tán ở Giang Nam, muốn bọn họ ngày đêm giám thị động tĩnhcủa Nam Cung thế gia.

“Hai ngày trước, sau khi Huyền Thương rời khỏi Nam Cung phủ, liền đi thẳng về phía Tây Nam, chưa trở lại.” Một gã hắc y sát thủ bẩm báo theo sự thật.

“Chỉ có một mình hắn? Bên người Huyền Thương không có nữ tử đồng hành?” Đồ Diễm Dao vội vàng hỏi.

“Đúng vậy! Chỉ có một mình hắn.” Hắc ysát thủ khẳng định nói, lập tức có chút chần chờ. “Đại tiểu thư, môn chủ ra lệnh cho thủ hạ lấy đầu Huyền Thương, người lại không cho chúng tađộng đến hắn, đây……” Ý trong lời đã rất rõ ràng.

Cười lạnh, Đồ Diễm Dao lời lẽ sắc bénkhông giữ mặt mũi cho người khác. “Lấy đầu Huyền Thương? Bằng bản lĩnhcủa các ngươi có thể động tới hắn sao? Nếu vậy, ngày trước sẽ không cóchuyện hai mươi người vây giết hắn, lại chỉ có năm người còn sống trởvề!”

Lời này vừa nói ra, hắc y sát thủ nghe được lập tức sắc mặt lúc hồng, lúc trắng, khó coi đến cực điểm.

Cười lạnh mấy tiếng, không đem sắc mặtkhó coi để vào mắt, Đồ Diễm Dao vẫy vẫy tay, vẻ mặt ngang ngược nói: “Về phía cha ta sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi làm việc theo lời ta sẽkhông sai đâu!”

“Thuộc hạ…… đã biết!” Cắn răng.

“Đừng quan tâm đến Huyền Thương đến tộtcùng là đi nơi nào, các ngươi cũng đừng cố sức đuổi theo hắn! Các ngươinghe đây, chỉ cần bắt được nữ tử tên là A Tô trong Nam Cung phủ, mặc kệchân trời góc biển, Huyền Thương sẽ chủ động tới tìm chúng ta……”

X-X-X-X-X

Gió hiu hiu thổi, chim hót véo von, trênghế đá trong Tuyết Tùng Viện có một nữ tử tái nhợt yếu ớt đang ngồi, chỉ thấy nàng thỉnh thoảng nhẹ vỗ về một khối ngọc bội xanh biếc trong tay, trên mặt hiện lên vẻ nhớ nhung cùng tình cảm dịu dàng……

Aiz…… Ba ngày! Huyền Thương đã lên đườngba ngày, không biết huynh ấy hiện tại như thế nào? Trên đường đi, ngườiHuyền Cực Môn còn đuổi giết huynh ấy hay không? Nghe nói ở Miêu Cương,chướng khí, cổ độc hoành hành, cầu trời phù hộ huynh ấy không có việcgì……

Đang lúc mơ màng ngẩn ngơ, bỗng dưng, một tiếng bước chân rất nhỏ từ cửa viện nhẹ truyền đến, kéo nàng trong lúcđang suy nghĩ xuất thần lại.

“Nam Cung đại ca, là huynh sao?” Nghiêng đầu cười yếu ớt nhẹ hỏi, nhận ra tiếng bước chân của Nam Cung Dịch.

“Nhĩ lực của đệ muội thật tốt, sao biếtlà vi huynh?” Tao nhã cười, Nam Cung Dịch rất nhanh đi đến trước mặtnàng, rất bội phục năng lực nghe tiếng bước chân nhận ra người của nàng.

“Người mù, thính giác luôn đặc biệt mẫncảm, không có gì!” Mỉm cười, A Tô cảm thấy đây không có gì đáng ngạcnhiên. “Mỗi người có cách đi không giống nhau, đương nhiên sẽ có tiếngbước chân độc đáo của hắn. Cũng giống như cá tính, có người tính tìnhtrầm ổn, bước chân tự nhiên kiên định ổn trọng, có người tính tiêu sái,bước chân liền có vẻ nhẹ nhàng linh mẫn, chỉ cần ở chung lâu tự nhiênliền nhận ra được.”

Nghe vậy, Nam Cung Dịch không khỏi cườilên. “Vi huynh không nghĩ tới tiếng bước chân còn có thể tiết lộ cátính, nói vậy tiếng bước chân của Thương đệ chắc là vừa thối lại vừacứng?”

Cố ý chế nhạo người nào đó không có mặt, thể hiện rõ oán giận vì người nào đó mặt lạnh đối đãi.

A Tô ngây ngốc, lập tức bật cười ratiếng, cũng không biết nên nói đúng hay không, đành phải cười nhẹ khôngnói vỗ về ngọc bội xanh biếc trong tay, tình cảm nhung nhớ trong lònglại lặng lẽ dâng lên.

Phát hiện động tác rất nhỏ, Nam Cung Dịch theo bản năng cúi đầu nhìn hai tay của nàng, khi nhìn thấy ngọc bộixanh biếc kia ánh vào mắt, đột nhiên hắn cảm thấy chấn động, không dámtin vào hai mắt mình.

“Đệ muội, ngọc bội trong tay muội có thểcho ta mượn xem không?” Giọng nói khàn khàn vội vã, khác hẵn giọng điệunhã nhặn lúc bình thường.

“A?” Bị hắn gấp gáp làm hoảng sợ, A Tôngẩn người, cảm thấy có chút buồn bực, nhưng không cự tuyệt. “Đươngnhiên!” Kỳ quái! Nam Cung đại ca tựa hồ có chút không thích hợp, đến tột cùng là vì sao?

Mặc dù cảm thấy quái dị, nàng vẫn đem ngọc bội xanh biếc đưa ra.

Tiếp nhận ngọc bội chăm chú nhìn, vừathấy màu sắc hoa văn, hình thức cùng chạm trổ, Nam Cung Dịch thoáng chốc hốc mắt nóng lên, cả người run rẩy không thôi, run run lật mặt kia củangọc bội, ở giữa mặt sau có một chữ “Thương”, cơ hồ khiến hắn bị vuimừng đánh bại, thật lâu không lên tiếng.

“Nam Cung đại ca?” Thấy hắn phản ứng kỳquái, A Tô vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc kêu to. Nam Cung đại ca sao lại mượnngọc bội xem rồi không nói gì chứ? Rốt cuộc huynh ấy làm sao vậy?

“Đệ muội……” Bị gọi hoàn hồn, cố nén nỗilòng kích động, Nam Cung Dịch đem ngọc bội trả lại cho nàng, giọng điệubất ổn dò hỏi. “Muội…… sao muội lại có khối ngọc bội này?”

Người có khối ngọc bội này, không phải là nữ! Mà trong tên Huyền Thương vừa vặn lại có chữ “Thương”, a…… chắc làkhông phải trùng hợp!

“Ngọc bội này à……” A Tô đeo ngọc bội lên cổ mình, cười rất mơ màng. “Là Huyền Thương cho muội.”

Suy nghĩ phảng phất nhớ lại đêm độngphòng hoa chúc, khi triền miên qua đi, thình lình một cảm giác lạnh lẽobỗng dưng dán lên bộ ngực sữa của nàng, tiếng nói mềm thấp nhẹ nhàngvang lên bên tai……

A Tô, từ trước đến nay trong người takhông có thứ gì đáng giá, chỉ có khối ngọc bội này từ nhỏ đã mang trênngười, làm bạn đến khi ta trưởng thành. Nay, ta đem nó cho nàng, khi takhông ở bên cạnh nàng, để nó thay ta bầu bạn vói nàng……

Nghĩ đến đây, má phấn bỗng dưng ửng đỏnóng lên, vẻ mặt vừa xấu hổ lại ngọt ngào, còn có một chút lúng túng……Ông trời! Thật may Nam Cung đại ca không biết nàng vừa mới suy nghĩ gì,bằng không chẳng phải mắc cỡ chết người sao!

Quả nhiên là Huyền Thương! Nam Cung Dịchmừng rỡ như điên không có tâm tư đi chú ý khuôn mặt đột nhiên ửng hồngcủa nàng, vội vàng hỏi lại: “Muội biết Thương đệ vì sao có khối ngọc bội này không?”

Vấn đề kỳ quái của hắn làm cho A Tô không khỏi lại sửng sốt, cẩn thận đáp: “Huyền Thương nói với muội, ngọc bộikia là từ khi huynh ấy còn nhỏ có trí nhớ đã mang trên người.”

Từ nhỏ? Vậy đúng rồi! Cơ hồ đã xác địnhtrăm phần trăm, hắn vẫn muốn hỏi kĩ càng. “Muội biết cha mẹ ruột củaThương đệ là ai không?”

“Huyền Thương không có cha mẹ, huynh ấylà cô nhi được môn chủ Huyền Cực Môn nhặt về a!” Lắc đầu, không hiểu vìsao hắn lại hỏi như vậy?

“Có biết nhặt được ở chỗ nào không?” Trong giọng điệu vội vàng có hưng phấn, Nam Cung Dịch mau chóng muốn biết đáp án.

Đây thật là hỏi đố A Tô, chỉ thấy nànglại lắc đầu. “Muội không rõ!” Tiếng nói ngừng một chút, rốt cục nhịnkhông được nghi ngờ trong lòng hỏi lại: “Nam Cung đại ca, hôm nay huynhlàm sao vậy? Vì sao luôn hỏi về chuyện ngọc bội cùng Huyền Thương chứ?”

Tuy rằng không biết Huyền Thương ở nơinào bị người nhặt về làm cho Nam Cung Dịch có chút thất vọng nho nhỏ,nhưng có sự tồn tại của khối ngọc bội kia cùng điều kiện thân thế củaHuyền Thương phù hợp như vậy, cơ hồ có thể xác định hoài nghi của hắn.

A…… Chả trách! Chả trách lần đầu tiên hắn nhìn thấy liền cảm thấy Huyền Thương có cảm giác quen thuộc cảm, chảtrách hắn luôn đối tốt với Huyền Thương, cho dù bị đối xử lạnh lùng cũng cũng không để ý chút nào, tất cả đều bởi vì sợi dây ràng buộc vô hìnhcủa huyết mạch chí thân!

Tuấn mục rưng rưng, hắn nhịn không đượctâm tình vừa vui sướng lại kích động, tiếng cười dễ nghe vang lên, cànglúc càng lớn tiếng. “Muội biết không? Có lẽ ta gọi muội một tiếng đệmuội cũng không có gì sai.”

“Hả?” Khó hiểu.

“Đệ muội, Huyền Thương có khả năng là em ruột của ta!” Mỉm cười, ném ra tia sấm kinh ngạc vang trời.

Mà nữ tử bị nổ, vẻ mặt ngoại trừ kinh ngạc, vẫn là…… Kinh ngạc!