Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 12



Hồi trước Thích Niên cũng từng nuôi chó, nhưng chưa từng nuôi chó của nam thần bao giờ.

Trên weibo, có fan hỏi cô: "Đại Đại, Đại Đại, cảm giác nuôi chó của nam thần là gì?"

Cảm giác gì?

Thích Niên cúi đầu nhìn Thất Bảo nằm bên chân mình, kẻ mà đang đè hai chân trước lên khúc xương và gặm ngon lành.

Nhất thời không trả lời được...

Mỗi sáng sớm, cô đều dẫn Thất Bảo đi dạo đúng giờ, đi đâu cũng được, nhưng nhất định phải tới tiệm cơm nó thường đi, mua cho nó một cái bánh bao hấp. Đến cửa tiệm, Thất Bảo sẽ dừng lại, ngoan ngoãn tự ngậm dây dẫn của mình rồi ngồi xổm ở dưới tán cây to, vẫy vẫy đuôi đợi lấy bánh bao khỏi lồng hấp.

Lần đầu tiên Thích Niên dẫn Thất Bảo đến mua bánh bao, ông chủ cứ nhìn chằm chằm đánh giá cô hồi lâu, lúc đưa bánh bao hấp cho cô thì hỏi: "Cô là bạn gái của giáo sư Kỷ à?"

Tay Thích Niên run lên, tiền lẻ rơi đầy đất, hai tai đỏ bừng lắc lắc đầu.

Ông chủ nhanh tay lấy một lồng sủi cảo ra rồi quay đầu hất cằm, chỉ chỉ Thất Bảo đang ngồi xổm đợi cô: "Cô đừng ỷ tôi đây già rồi nhá, con chó nhà giáo sư Kỷ độc nhất vô nhị trong một trăm dặm quanh đây, tôi quen nó lắm. Phải không hả Thất Bảo?"

Thất Bảo rung rung lỗ tai, "gâu" một tiếng.

Ông chủ lập tức đắc ý liếc nhìn cô, vui vẻ hát một tiểu khúc rồi đi múc sữa đậu nành cho khách.

Thích Niên nhìn Thất Bảo lè lưỡi ngồi xa xa như đang cười, sau đó sờ lên vành tai nóng hổi của mình. Cô đặt tiền lẻ lên mặt bàn, xoay người đi tới chỗ Thất Bảo. Thất Bảo ngửi ngửi vị bánh bao, hưng phấn vươn người liếm tay Thích Niên. Cái mũi ướt át cọ vào lòng bàn tay cô, chờ cô cầm dây dắt nó về nhà.

Mỗi ngày vào giữa trưa, sau khi ăn xong sẽ cho Thất Bảo ăn sữa chua, nhưng chỉ được một ly, không thể cho ăn nhiều.

Buổi tối, Thất Bảo sẽ được ăn nhiều hơn một chút, bên trong thức ăn còn cho thêm bột canxi sụn cá mập.

Rồi lại đi dạo...

Đợi Thích Niên dọn dẹp nhà bếp xong, nó đã ngậm dây dẫn đứng đợi cô ở cửa. Nhờ Thất Bảo ban tặng, Thích Niên còn chưa bao giờ hiểu rõ xung quanh nhà trọ của mình như bây giờ.

Có lẽ trước khi Thích Niên bị Thất Bảo chặn đường dưới bãi đậu xe, Lưu Hạ cũng không biết là một người lạnh nhạt như giáo sư Kỷ lại nuôi một con thú cưng đáng yêu như vậy. Cho nên, sau khi Thất Bảo đến ở một ngày, Lưu Hạ đã không thể chờ đợi mà tới xem.

Mới đầu nghe Thích Niên khoa trương nói Thất Bảo thông minh thế này, Thất Bảo đáng yêu đẹp trai thế kia, Lưu Hạ vẫn xì mũi coi thường.

Yêu ai yêu cả đường đi, cô nàng hiểu chứ!

Nhưng lúc cô nàng bị Thất Bảo ôm tay làm nũng thì tim gan như hóa thành nước, đêm đó cho Lý Việt leo cây và ngủ lại ở nhà Thích Niên.

Ngày hôm đó.

Thích Niên dẫn Thất Bảo đi dạo như bình thường.

Mấy bữa nay cô đi ra đi vào, lại dắt theo một con Golden xinh đẹp nên chú bảo vệ đã quen mặt. Lúc trực ban, chú trông thấy Thích Niên dẫn Thất Bảo ra ngoài còn nhiệt tình hỏi han: "Lại dẫn chó đi dạo à?"

Ban đêm vào cuối thu, thời tiết trở nên mát lạnh, nhưng chỉ mới qua năm giờ là trời đã tối mờ.

Bên cạnh nhà trọ của Thích Niên có một sân vận động cỡ nhỏ, mở cửa miễn phí cho người dân đi rèn luyện cơ thể. Thường ngày, Thích Niên đều đưa Thất Bảo đến đây đi bộ, nó có thể chạy dọc theo con đường đó.

Muốn tới sân vận động phải đi qua một con đường nhỏ, hai bên đều là khu chung cư, cả đoạn đường chỉ có một cái bóng đèn mờ mờ ở giữa đường.Hôm nay ra ngoài muộn, Thích Niên dẫn Thất Bảo đứng ở đầu đường một lúc lâu, nhìn con đường nhỏ tối đen mà trong lòng có hơi sờ sợ. Nghĩ nghĩ, hay là đi đường khác, thà đi lâu một chút còn hơn.

Sau khi đi dạo về thì đã trễ hơn nửa tiếng so với ngày thường.

Chú bảo vệ nấu mì tôm ăn đêm, vừa quay đầu thì thấy Thích Niên dắt Thất Bảo chầm chậm đi về. Chú còn định nhắc cô là có một chàng trai đang đứng đợi dưới lầu, nhưng lúc đi ra thì bóng dáng cô đã biến mất sau khúc cua.

Gần tới nhà, Thích Niên lờ mờ thấy có một chiếc Audi đậu dưới lầu. Lúc cô đang cảm thấy nhìn quen quen thì Thất Bảo lại đột nhiên tỏ ra phấn khởi, phóng nhanh về trước. Thích Niên còn chưa kịp giữ chặt dây thì Thất Bảo đã lao về phía chàng trai cách đó không xa.

Kỷ Ngôn Tín nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại.

Trong gió đêm, lông vàng của Thất Bảo như gợn sóng, vừa nghe tiếng nó chạy, nháy mắt đã thấy nó vụt đến trước mặt. Không hề dừng lại, nó nhảy dựng lên, bổ nhào vào trong ngực anh. Cuộc tập kích bất ngờ làm Kỷ Ngôn Tín phải lùi ra sau và dựa vào cửa xe mới đứng vững. Thất Bảo tựa vào ngực anh rồi ngẩng cao đầu, ngửi đông ngửi tây một hồi sau đó vẫy đuôi liên tục.

Chắc là vừa được tắm rửa, trên người nó còn mùi thơm.

Kỷ Ngôn Tín sờ đầu Thất Bảo, bóp bóp chân trước của nó: "Mấy ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời không?"

Thất Bảo "gâu" thật to, cọ cọ đầu vào quần áo của anh làm nũng. Kỷ Ngôn Tín nắm cằm nó, giữ yên cái đầu dụi lung tung rồi nhìn về phía Thích Niên đứng gần đó.

Thích Niên cột tóc đuôi ngựa, đứng dưới ánh đèn đường. Cô hơi thở dốc vì phải chạy một quãng ngắn, khi đến chỗ đuôi xe của anh, cô cảm thấy bất ngờ: "Giáo...Giáo sư Kỷ, thầy, thầy về rồi ạ?"

Không thể trách cô quá kinh ngạc. Kỷ Ngôn Tín về sớm hai ngày so với lời anh nói.

"Ừ." Kỷ Ngôn Tín thả Thất Bảo xuống, lại nhìn cô. Không ngờ, trong ánh mắt anh hiện lên sự vui vẻ, giọng nói thanh thanh: "Về rồi."

Âm thanh chẳng khác tiếng chuông đồng hồ lọt vào tai cô, dịu dàng mà sâu sắc. Bên tai Thích Niên có một tiếng "bùm" nhẹ, mê đắm trong sự dịu dàng ôn hòa hiếm có của anh.

——

Thích Niên mời Kỷ Ngôn Tín lên lầu.

Lúc phải thay dép vào phòng, cô chợt nhớ ra không có dép của đàn ông, bèn quay lại nhìn anh một cách xấu hổ: "Chỉ có một đôi dép nữ thôi, được không ạ?"

Kỷ Ngôn Tín nhìn đôi dép màu đỏ trong tay cô.

"Chưa có ai mang cả!" Thích Niên vội vàng giải thích: "Đôi dép này cùng hiệu với đôi dép của em, nhưng người bán đưa nhầm size...đây là size 41, thầy đi được không?"

Thấy được sự bối rối của cô, Kỷ Ngôn Tín không nói gì mà nhận lấy rồi mang vào.

Thích Niên ngồi xổm trên tấm thảm ở cửa ra vào nhìn anh xoay người đổi dép, ngón tay thon dài sáng chói trước mắt cô, còn có thể nhìn thấy rõ khớp xương và mạch máu trên mu bàn tay của anh. Cô đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: "Em đi rót nước cho thầy, nhà em không có trà...nước ấm được không ạ?"

Kỷ Ngôn Tín cũng không định ở lâu, chuẩn bị nói thế nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô, anh lại chần chừ vài giây rồi trả lời: "Sao cũng được."

Thích Niên nhẹ nhàng thở ra, đi vào phòng bếp rót nước. Thất Bảo vẫy đuôi theo sau.

Phòng trọ của Thích Niên cũng không lớn lắm, đứng ở giữa cửa trước và phòng khách là có thể nhìn thấy hết cả phòng.

Kỷ Ngôn Tín ngồi xuống ghế sopha, trên bàn có mấy tờ giấy A4, trên giấy còn dán những tờ note và kí hiệu.

Mỗi tờ note đều ghi thời gian và việc cần làm ——

Bảy giờ: Thất Bảo đi ừ.

Một chén thức ăn chó, thêm kem dinh dưỡng; một chén nước; hai miếng thịt ức gà.

Năm giờ: Một chén thức ăn chó, thêm bột canxi sụn cá mập; một chén nước; một khúc xương...

Lúc Thích Niên bưng ly nước đi ra, thấy Kỷ Ngôn Tín đang đọc "Mỗi ngày của Thất Bảo", xém chút nữa là vấp phải ghế sopha. Sau khi đặt ly nước xuống trước mặt Kỷ Ngôn Tín, cô giả bộ thu mấy tờ giấy lại, để món đồ chơi của Thất Bảo lên phía trên. Vừa nhướng mắt lên đã chạm phải ánh mắt của Kỷ Ngôn Tín. Cô hơi chột dạ, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, đánh trống lảng: "Thầy Kỷ, sao thầy về sớm vậy?"

Kỷ Ngôn Tín cầm ly nước lên, giọng nói đều đều: "Hai ngày sau không có việc quan trọng nên về sớm thôi."

Thích Niên không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Thất Bảo đang nằm gối lên hai chân trên tấm thảm.

Anh về rồi, vậy chắc là muốn dẫn Thất Bảo đi. Thế nhưng sao không nói sớm với cô một tiếng, cô chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Kỷ Ngôn Tín nhấp một ngụm nước, nói: "Tôi đã gọi điện cho em rồi, nhưng em không nhận."

Thích Niên ngơ ngác một chút rồi mới đi tìm điện thoại. Lúc thấy điện thoại hết pin trên giường, cô chán nản cắn cắn môi. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn nghĩ lên weibo xong rồi sạc pin. Đã cắm dây sạc vào ổ điện rồi, vậy mà buồn ngủ quá nên ngủ quên mất, sáng sớm bị Thất Bảo đánh thức cũng quên luôn chuyện này...

Kỷ Ngôn Tín nhìn nét mặt của cô thì cũng đoán được nguyên nhân, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, Thất Bảo vốn đang nằm rạp dưới đất lập tức bò dậy đi đến bên cạnh anh. Anh giơ tay sờ lên cằm nó, ngón tay thon dài gãi gãi dọc theo cằm.

Cảm thấy sắp khuya rồi, Kỷ Ngôn Tín nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa Thất Bảo về đây."

"Để em đi dọn đồ."

Đồ đạc của Thất Bảo cũng không nhiều, chỉ có hai ngày nay thấy nhiều thức ăn ngon nên mua cho nó. Lúc thu dọn, cái túi hồi trước mang tới đựng không đủ, vì vậy cô đành tìm một cái hộp nhét đồ chơi của Thất Bảo vào.

Có lẽ biết mình phải đi, Thất Bảo lẽo đẽo sau lưng xem Thích Niên dọn đồ, trong miệng phát ra âm thanh nức nở nhè nhẹ. Thích Niên vừa quay đầu lại, nó đã giơ chân trước nhẹ nhàng đặt lên tay cô.

Thích Niên sững sờ, vô thức nhìn về phía Kỷ Ngôn Tín. Kỷ Ngôn Tín cũng hơi ngạc nhiên, nghĩ vài giây rồi mới nói: "Nó đang...an ủi em đấy."

Thời gian đột nhiên như dừng lại.

Bên tai Thích Niên chỉ còn giọng nói trầm thấp của anh, lặp đi lặp lại nhiều lần: "Nó đang an ủi em đấy."