Mỹ Nhân Đích Mĩ Cùng Hacker Đích Hắc

Chương 28



Trong nháy mắt đã qua đi mười một ngày, Mô-za-a còn không có ý thức được ngày nghỉ dài hạn mà hắn ngóng trông đã đến, cảm giác rất không chân thật.

Nhưng ngày nghỉ dài hạn quả thật liền như vậy đột ngột lại oanh oanh liệt liệt tới.

Trrước ngày nghỉ một ngày ở công ty thời điểm, Mô-za-a theo thường lệ cùng Vi Vi Ngu Công bọn họ ăn cơm trưa.

Trong lúc tám với nhau, Vi Vi hỏi Mô-za-a: “Mỹ nhân sư huynh, ngày nghỉ anh có về nhà không?”

Mô-za-a gắp miếng cải trắng mơ hồ không rõ gất đầu: “Ngô. . . . . . Vé xe anh mua rồi, ngày mai buổi sáng 7h30 xe khởi hành.”

Ngu Công cùng Hầu Tử Tửu hai người đều lưu lại B thị ra vẻ thương cảm vỗ vỗ hắn: “Muốn hay không hai chúng ta đi tiễn ngươi?”

Mô-za-a tà nghễ nhìn bọn họ: “Các cậu hai người dạy sớm nổi sao?”

Tiếu Nại cười một cái: “Tớ cùng Vi Vi đi tiễn cậu.”

Mô-za-a nhìn Tiếu Nại cùng Vi Vi, ngữ khí hiu quạnh cự tuyệt: “Vẫn là từ bỏ.”

Tiếu Nại: “Như thế nào?”

Mô-za-a chua xót nói: “Cậu cùng Tam tẩu hai người đều là trai tài gái sắc nếu đến tiễn tớ, sẽ làm cho người ta nhiều thê lương a. . . . . .”

Vi Vi: “>o<, mỹ nhân sư huynh anh làm sao cô đơn a, không phải còn có KO sư huynh sao. . . . . ." Mô-za-a thiếu chút nữa bị một câu của Vi VI làm cho nghẹn cơm. >﹏<"Tam tẩu, anh miễn bàn chuyện này được không. . . . . ." Vi Vi cũng ngữ khí hiu quạnh mở miệng: "Mỹ nhân sư huynh, anh cũng đừng lại đối với người ta bội tình bạc nghĩa a. . . . . ." Mô-za-a run rẩy khóe miệng nhìn về phía Tiếu Nại, đáng thương hề hề trách cứ: "Lão Tam ~~~~~ cậu quản quản vợ mình đi, tớ muốn điên rồi ~~~~~~>﹏<” Tiếu Nại nhìn bọn họ, cười một cái, cầm lấy chiếc đũa chậm rãi nói: “Ăn cơm.” Buổi chiều, Mô-za-a ở công ty sửa sang lại chút đồ vật này nọ, hắn ôm một xấp tư liệu trở về một đường gặp nhiều người đều ở gật đầu chào hỏi, sau đó đi ra cửa thang máy. Trước cửa thang máy đã có một người đứng sẵn, người nọ có thân ảnh thon dài đưa lưng về phía hắn, lại làm cho Mô-za-a liếc mắt một cái liền nhận ra. KO. Này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết không thể buông tha sao? 囧RZ. . . . . . Mô-za-a thu hồi lại ý nghĩ. Hắn có điểm xúc động nghĩ muốn lập tức quay đầu đi, nhưng lý trí vẫn nói cho hắn phải bình tĩnh, hiện tại mà chạy thì sẽ dấu đầu hở đuôi về sau chỉ biết càng xấu hổ ~~ Mô-za-a “Bình tĩnh” đi đến KO bên cạnh, lại chủ động mở miệng hướng hắn chào hỏi: “Hi, thật xảo a. . . . . .” Nam sinh thanh âm ở trong hoàn cảnh im lặng đột ngột vang lên, KO giương mắt lên, nhìn đối phương đứng ở bên cạnh, tươi cười có chút mất tự nhiên nhìn về phía hắn chào hỏi. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, KO trầm mặc liễm hạ mắt đi vào. Mô-za-a cũng đi theo vào thang máy. Cửa thang máy khép lại. KO ấn xuống tầng 1, thang máy bắt đầu đi xuống. Mô-za-a không biết nên nói cái gì cho phải, tuy rằng hắn ngay từ đầu đã không trông cậy vào đối phương sẽ đồng dạng tươi cười chào lại mình, nhưng một chút đáp lại cũng không có, làm cho hắn cảm thấy được có điểm xấu hổ. Hắn cùng Ngu Công bọn họ ở chung một thời gian dài, đã thói quen tranh cãi ầm ĩ trêu chọc lẫn nhau, những người mà hắn thường tiếp xúc, đều giống như ánh mặt trời giống nhau nhiệt tình trong sáng. Chưa từng gặp qua KO như vậy đối tượng, đạm mạc, lạnh lùng, ẩn nhẫn lại cường thế, một người nam nhân như vậy, hắn tổng cảm thấy được có chút không thói quen, cho dù hắn lúc trước trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn cảm giác KO là đối tượng xa không thể với tới. Vĩnh viễn không rõ hắn suy nghĩ cái gì, không biết tìm đề tài nào để cùng hắn nói chuyện, nếu không phải hắn có thân phận “Đồng sự” hơn nữa trong trò chơi âm kém dương sai quen biết nhau, thì nam nhân này chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không cùng hắn nói chuyện. . . . . . Mô-za-a như vậy hỗn loạn nghĩ, lại đột nhiên nghe được một thanh âm thản nhiên vang lên: “Cậu phải về nhà?” Mô-za-a kinh ngạc, KO nhưng lại chủ động đặt câu hỏi, bật người phản xạ có điều kiện gật đầu, “Ân.” Đối phương liễm hạ mắt, không nói gì nữa. Mô-za-a quyết định tận dụng thời cơ nhân cơ hội đáp: “Cậu cũng muốn về nhà sao? Lại nói tiếp. . . . . . Cậu hẳn là không phải người B thi, cậu là người ở đâu?” KO chọn chọn mi, nâng lên mắt nhìn, thản nhiên nói: “Tới rồi.” Leng keng! Cửa thang máy lên tiếng trả lời rồi mở ra, KO đi ra ngoài. Mô-za-a hồi phục lại tinh thần sau, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, cũng vội vàng đi ra ngoài.”Uy, KO——” Đối phương dừng lại cước bộ, con ngươi đen yên lặng nhìn thấy hắn. “Ngươi trở về hội thượng ảo tưởng tinh cầu sao không?” Mạc trát hắn ngoài dự đoán mọi người địa mở miệng hỏi nói. KO chọn mi. Mô-za-a nói: “Bởi vì tớ thấy trên mạng nói có trận đấu, yêu cầu tổ đội phải là nam nữ, cho nên tớ nghĩ. . . . . . Cái kia, ách. . . . . . Phần thưởng là cực phảm trang bị. . . . . .” KO thản nhiên nói: “Cậu muốn tớ cùng cậu?” “Ngô. . . . . .” Mô-za-a nói quanh co đáp: “Cậu sẽ tham gia chứ?” KO nhìn hắn cúi đầu, sau một lúc lâu, hắn nói: “. . . . . . Có lẽ.” Đợi cho Mô-za-a rời đi sau, KO một người đứng ở đại sảnh lầu 1 không có một bóng người, thản nhiên liễm hạ mắt, cả người lại tản mát ra lãnh khí lạnh như băng. “Xem ra, tớ tới không đúng thời gian a. . . . . .” Một thanh âm mang theo ý cười vang lên, A Thích theo chỗ bí mật chậm rãi đi tới. KO mắt cũng không nâng, lạnh lùng nói: “Ngươi ở trong này đã bao lâu?” “Ngô. . . . . .” A Thích nghĩ nghĩ, mỉm cười: “Đại khái, ngay tại các cậu ra thang máy thời điểm đi. . . . . .” Hắn đến gần KO, nhẹ giọng mở miệng: “KO, cậu sẽ vì. . . . . .” ——”Sẽ không.” KO lạnh lùng đánh gảy lời nói của hắn, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. A Thích giật mình, sau một lúc lâu cười khẽ, cũng theo đi ra.