Mỹ Nam Lạnh Lùng

Chương 4-2



Khiếp sợ uy nghiêm của hắn, mặc dù ý thức được kịp thời, bản năng động vật muốn sống vẫn thúc giục cô ra sức gật đầu, chỉ mong, chỉ mong hắn đừng dọa người như vậy.

Thì ra, chính mình nhát gan tới thế.

☆☆☆☆☆

Đang lúc mọi người ngấn lệ, khăn tay phất phất chúc phúc, cô vợ nhỏ đi theo chồng đến Đài Bắc, sự tình phát triển thay đổi thành kịch vui, người ban đầu hẳn là cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cứ như vậy không giải thích được theo sát hắn.

Hắn muốn dẫn cô đi chỗ nào ? Ngũ Muội càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng kinh khủng.

Thẩm bà nói, đại thiếu gia lấy cô là vì đạt thành điều kiện khi lão gia chết đi khai ra, nhưng đại thiếu gia đến nay còn chưa tìm được manh mối cha mẹ ruột, chưa sáng tỏ cưới cô, hắn nhất định hận chết cô; không cho cô đi, chắc là bởi vì không cam lòng ở trên người cô tìm nhiều tiền như vậy a!

Hắn sẽ đánh cô sao? Hay là. . . . . . Bán cô? A ── cô không đáng bao nhiêu tiền , nếu như có thể thương lượng, cô nguyện ý hằng năm đều phân chia lại, chỉ mong hắn đừng tàn nhẫn như vậy.

Trong đầu xuất hiện mấy trăm loại ý nghĩ, nhưng cô chính là không dám mở miệng.

Đại thiếu gia người ta giàu sang quả thật tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc"Im lặng là vàng", làm cho bản ghi chép nói chuyện tình yêu đến nay của cô sinh ra tan vỡ, theo lên xe đến bây giờ một chữ nhỏ cũng không dám cất tiếng. Hắn toàn thân phát ra uy nghiêm lãnh mạt, giống như đang cảnh cáo người khác không có việc gì chớ cùng hắn tranh cãi, nếu không liền thưởng cho mấy cây gậy băng.

Ai! Người cô một mực kính sợ như cha, đột nhiên thành chồng của cô, thật không quen!

Bị uy phong của hắn làm sợ hãi, cô ngay cả chống cự đều không có liền ngoan ngoãn cùng hắn lên xe, như vậy có tính hay không tính bị cưỡng ép?

Ngũ Muội Một đường chờ đợi lo lắng, nửa giờ sau, bởi vì không có việc gì làm được, bắt đầu phơi bày trạng thái nửa hôn mê, nhịn không được ngủ gật, nói thực ra, cô là cái người ngồi xuống xe liền dễ dàng buồn ngủ.

Đông ──

Đầu của cô đụng phải cửa sổ xe thủy tinh bên cạnh một chút, mặc dù đau nhức, nhưng không địch lại cơn buồn ngủ nồng đậm đột kích, điều chỉnh tốt tư thế, rất nhanh cô lại đi gặp Chu công.

Thùng thùng ──

Loại đau đớn này so ra kém với cuộc hẹn quan trọng cùng Chu công, một hồi đông, hai thùng thùng, ba lại thành thói quen.

Đông ── thùng thùng ── đông ── thùng thùng ──

Một đường đi tới, tiết tấu như một, vòng đi vòng lại, rất có nhịp điệu.

Cô cảm giác được vạt áo đột nhiên bị kéo lên, tỉnh lại thì, phát hiện lôi kéo cổ áo cô chính là đại thiếu gia. Hắn đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình lom lom, mà cô, cũng còn uể oải buồn bực mà chống đỡ.

Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?

"Như vậy cô còn ngủ được?" Hắn không thể tưởng tượng nổi hỏi.

"Tôi cũng không nghĩ vậy a, bởi vì không có người theo tôi nói chuyện nha, không có việc gì làm sẽ muốn ngủ. . . . . ." Cái gì gọi là nhàm chán, chính là không có trò chuyện, đành phải đi tìm Chu công trò chuyện. Cô đánh cái ngáp dài, bộ dáng không chút tâm cơ nào rất là đáng yêu.

Mắt thấy mí mắt cô chậm rãi nặng nề khép lại, nhịp điệu kia lại bắt đầu, đầu sắt dường như trăm đụng không ngại, Quan Thiên Tước nhìn không khỏi nhíu mày, xem ra không chỉ người chạy xe máy phải mang nón bảo hộ, loại người như cô tùy thời tùy chỗ đều cần nón bảo hộ.

Đợi hắn hoàn hồn thì mới phát hiện tay của mình chẳng biết lúc nào đã ngăn ở đầu sắt cùng thủy tinh, vì cô giảm đi nỗi khổ va chạm. Chậm rãi, hắn đơn giản vịn lấy đầu của cô dựa vào cạnh mình, làm cho cô thuận thế ngã vào trong ngực rộng thùng thình của hắn, tiếp tục làm tốt giấc mộng.

Việc này, vừa vặn làm cho hắn có thể cẩn thận chu đáo nhìn gương mặt đơn giản ngủ.

Người khởi xướng hại hắn đêm qua mất ngủ lại còn có thể ngủ được hương vị ngọt ngào như vậy, thật là khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Gương mặt ngủ như không tranh quyền thế, giống như trời sập xuống đều không tới phiên cô đội, từ hô hấp chậm, khẽ nhếch môi anh đào, quả thật là làm người không khỏi ghen ghét thêm hâm mộ, khiến hắn thấy ngây dại, khóe miệng giơ lên nụ cười cũng không tự biết.

Hắn bắt đầu vững tin chính mình mang cô trở lại Đài Bắc là quyết định đúng, từ khi thấy cô, cái này bày ra phảng phất giống như gương mặt hồng hào sáng lạn trong trời đông giá rét, liền quanh quẩn trong đầu bỏ đi không được. Hắn một đêm không chợp mắt, sáng sớm liền ở phòng khách đợi cô, nếu không mang cô theo bên người, liền không cách nào ức chế đáy lòng bực bội.

Hắn không thể nói đó là cái cảm giác gì, cảm xúc đối với cô hết sức phức tạp, rõ ràng là bực bội với cô, rồi lại rất muốn thấy cô, cảm xúc lạnh lùng không có sóng lại bị quấy nhiễu. Đã không cách nào khôi phục lại bình tĩnh. Hắn không nghĩ buông tha đầu sỏ gây nên này, bốn năm này, cho phép cô ăn ngon ngủ yên, hiện tại hẳn là lúc cô báo đáp cho hắn.

Cũng bởi vậy, hắn quyết định mang cô trở lại Đài Bắc, cả đêm tâm phiền ý loạn, rốt cục vào lúc này hồi phục bình thường.

Kỳ lạ nhiều, chỉ là ngóng nhìn gương mặt ngủ say, liền giống như lây sự thanh thản, làm hắn kìm lòng không được. . . . . .

Hắn cúi đầu xuống, đáy mắt lóe sự cướp đoạt quang mang, chưa bao giờ chạm phải qua cánh môi khác giới, khát vọng cực độ đụng vào cô, nhẹ nhàng ấn xuống dưới. . . . . . Cô là vợ của hắn, không cần báo trước, chẳng phải sao?

Nghĩ vậy, vốn còn có cảm giác một tia tội ác rất nhanh vứt ra sau, thay vào đó là mãnh liệt tham muốn giữ lấy.

Môi nàng ấm áp thơm mềm, đơn giản đốt một ngọn lửa, sưởi ấm một lòng lạnh như băng.

Hắn hôn , mút lấy, lời lẽ đùa, kéo cô mơ hồ lẩm bẩm, cùng với ý cười say lòng người, khiêu khích dục vọng ngủ đông ở ẩn nhiều năm của hắn rốt cục phá kén ra, làm hắn cơ hồ xúc động muốn đem cô cho ăn.

"Súp ni. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."

Thân thể Quan Thiên Tước chấn động, trừng mắt nhìn cô vẫn còn đang ở trong mộng nói mớ, ngây thơ như trước ngủ được hương nồng.

Súp ni? Là tên nam nhân!

Tình cảm nồng nhiệt trước kia thoáng chốc xuống đến mức đóng băng.

Lòng của cô, đã có người xâm lấn.

Hơi thở lạnh lẽo không lưu lại một tia nhiệt độ, có, chỉ là tuyệt lãnh lạnh thấu xương.