Mỹ Nam Lạnh Lùng

Chương 1-1: Lão cha "quan tiếu đạo nhân" (1)



Trang nghiêm cung kính trong phong khách, bầu không khí một mảnh yên tĩnh , dòng khí lạnh duy nhất trong phòng làm cho người ta không cảm nhận được một chút độ ấm, chỉ có từng trận sát khí. . . . . .

Trong phòng khách có ba nam hai nữ đứng, nữ xinh đẹp như tiên, nam khôi ngô lạnh lùng, canh giữ bên quan tài đến đêm, nên thống khổ buồn bã thảm thiết, lại theo năm người hừng hực lửa giận, ngọn lửa ngọn nguồn toàn bộ đến từ luật sư tuyên đọc năm phần di chúc.

"Xin bớt đau buồn đi." Luật sư nói.

"Bớt đau buồn cái đầu!"

Năm người nam nữ thần sắc khác nhau, có người giận dữ phẫn nộ, có người đổ mồ hôi lạnh, còn có người chưa kịp hoàn hồn ở bên trong.

Cùng với bọn họ có năm người xanh hồng sắc mặt không xác định ngoài ý muốn, trên linh đường phía trên Quan Tiếu Đạo Nhân tưởng rằng đã chết nhưng giờ lại cười mờ ám , đã có thể mười phần châm chọc, làm cho người hận không thể xúm lại đánh một lần.

Quan Tiếu Đạo Nhân là nhân vật truyện kỳ lừng lẫy nổi danh, cả đời nghiên cứu thuật Kỳ Môn Độn Giáp, phàm nghệ nhân hoặc chính thương nhân vật nổi tiếng được hắn chỉ điểm, đều có thể gặp dữ hóa lành, vận may to lớn. Người tương truyền, sự tích hắn nổi danh thành truyền kì , ngoài ra còn có mười đời cũng tiêu xài không hết tài sản.

Quan Tiếu Đạo Nhân cả đời chưa lập gia đình, chỉ nói hắn và năm đứa trẻ hữu duyên, bởi vậy tại canh giờ khác biệt, địa điểm khác biệt, thu dưỡng ba bé trai cùng hai bé gái.

Người ngoài còn cảm thấy những đứa trẻ này bị bắt nuôi thật sự là vận may, ai ngờ đối với bọn họ mà nói, có cha nuôi quỷ quái, nhưng vận rủi bắt đầu.

Di chúc nội dung phân vừa đến năm tập, làm cái gì vậy? Làm cho sáng ý sao?

Theo ông năm người, một người một tập, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, dự đoán được di sản, được lấy điều kiện để trao đổi, năm vị anh chị em, không tranh tiền tài của cải, không yêu thích Đô-la cổ phiếu, chỉ mong có thể đều tự đạt thành nguyện vọng trong lòng, không ngờ cha nuôi bọn họ còn sống về sau tìm đến gây phiền toái, đã chết lại còn Âm Hồn Bất Tán.

Hắn thực XX ! Năm vị sắc mặt thâm trầm trong lòng mắng to .

Cả nhà ba trai hai gái, vốn là nổi danh ương ngạnh khó trị, tuy rằng nam tuấn, nữ xinh, cá tính lại lạnh lùng làm cho người khác phải nhượng bộ, bọn họ tài phú cùng dung mạo, đủ để trong sự nghiệp làm mưa làm gió, nhưng là bọn họ đơn độc lạnh lùng kiêu ngạo, không cần bạn bè, cũng không cần người thân, duy nhất có thể tiếp cận bọn họ chỉ có cô độc , bất luận ai có "Thiện ý" , "Hảo tâm" , còn chưa đến gần thì ngoài năm thước đã bị thương tích đầy mình.

Nam nhân ngồi ở chủ vị, trên gương mặt dường như đóng băng, tuấn mạc phi phàm dung mạo cùng phong thái trầm ổn, tản mát ra một cổ vô hình cảm giác bức bách, làm cho người nhìn qua mà sợ hãi. Hắn là con cả trong nhà, là người thừa kế di chúc tập một, tuy nhiên hắn vẻ mặt âm trầm, nhưng người ngoài có thể chân thật cảm nhận được trong thân thể hắn tràn đầy cơn tức."Tiểu Băng băng" ba chữ kia làm hắn giận dữ, từ khi bị bắt nuôi ngày đó trở đi, cha liền tự tiện đặt cái nhũ danh này cho hắn, nhiều năm không nói giờ lại treo ở bên miệng, quả thực chán ghét tới cực điểm, nào có người nào viết di chúc như vậy!

"Vô lý." Tiếng nói trầm thấp, chứa đầy núi lửa chứa nguy hiểm bộc phát, trong mắt của hắn lạnh như băng chồng chất gió bão thu lại, muốn giết không tha nhìn chằm chằm vào cha nuôi ủy nhiệm luật sư Thiệu Càng Tinh.

"Nói thực ra, tôi với cậu đều hiểu được." Thiệu Càng Tinh tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Trong giọng nói lạnh như băng, tăng thêm ba phần khắc nghiệt."Tôi không có hỏi cảm giác của cậu."

"Đó? Như vậy a."

Quan Thiên Tước không vui trừng mắt nhìn luật sư. Người nọ là thực trì độn hay là giả trấn định? Người bình thường sớm sợ tới mức không dám mở miệng, hắn chưa hỏi đã đáp, ông trời!

Đối với hắn mà nói, phần này di chúc không giống đe dọa thật, nhưng người đã chết, hắn còn có thể tìm ai tranh luận?

Con mắt sắc bén lạnh lẽo lại lần nữa đảo qua luật sư không biết sống chết."Kết hôn, liền đưa ra manh mối?"

"Đúng vậy, Quan lão tiên sinh xác thực có phân phó như vậy."

Tùy tiện tìm nữ nhân kết hôn là việc không đơn giản, đạt tới mục đích rồi ly hôn là được, tuy nhiên hắn lại bài xích hôn nhân, nhưng không đứng ra kết hôn sẽ làm hắn phát điên, cha cho rằng dùng chiêu này có thể chế ngự được hắn? Ông sai lầm rồi .

Môi bạc giờ mới cong lên một tia cười tà ác, Thiệu Càng Tinh lại mở miệng bổ sung một câu."Đây là Quan lão tiên sinh đối với việc lâu dài ắt có điều kiện."

Một bức thư khác đưa tới trước mắt Quan Thiên Tước, làm hắn cứng lại rồi tươi cười, thay vào đó hé ra khuôn mặt âm trầm .

"Đừng trừng tôi, tôi không phải là đầu sỏ gây nên." Hắn cũng chỉ là làm việc của mình thôi mà.

Trong giấy viết thư quy định có ngày sinh tháng đẻ cô dâu, quả thực khinh người quá đáng!

"Còn có?" Quan Thiên Tước ép hỏi, lời của hắn quá ngắn gọn, Thiệu Càng Tinh chính mình may mắn phản ứng tốt, có thể lý giải ý tứ.

"Văn kiện còn lại phải chờ đại thiếu gia sau khi kết hôn mới có thể đưa ra."

Ít có người đối mặt với Quan Thiên Tước thần sắc lạnh lùng nghiêm khắc còn có thể thờ ơ, luật sư có thể làm cho Quan Tiếu Đạo Nhân ủy nhiệm, chỉ sợ cũng là người không thể khinh thường.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, người chết chống lại người băng, làm cho người sống bên cạnh không khỏi nhượng bộ lui binh, trong lòng nhịn không được âm thầm tán thưởng, lão gia tìm luật sư thật không đơn giản, giống cái tượng sáp bất động như núi, cùng đại thiếu gia đối đáp!

Đối với gia đình năm vị tuấn nam mỹ nữ trong lời đồn, luật sư Thiệu Càng Tinh sớm đã nghe thấy, ánh mắt năm người gấp đôi lực sát thương sớm đã ở trên người hắn không biết hạ bao nhiêu lời nói lý lẽ, huống chi, hắn lần đầu tiên đối mặt cả nhà năm vị hàn băng La Sát. Bất quá hắn đã tiếp nhận sự ủy thác của Quan Tiếu Đạo Nhân, cho dù là Địa phủ cũng phải đi một lần.

Thiệu Càng Tinh có thói quen cùng bọn đầu trâu mặt ngựa liên hệ , nhưng hai vị trợ lý bên cạnh hắn sớm đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tứ chi như nhũn ra. Đồn đãi nhà này ai nấy đều rất tà ác, ách. . . . . . Chọc tới sẽ bị nguyền rủa, tuy nhiên thời đại bây giờ là coi trọng khoa học , nhưng. . . . . . Vẫn là rất tà môn.

"Đây rõ ràng là thư nguyền rủa!" Em gái thứ tư Quan Ngưng Ngọc nãy giờ trầm tĩnh cuối cùng không nhẫn nhịn được rống lên, xé di chúc trên tay, lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.

Mọi người ai cũng kinh ngạc. Cử chỉ của tứ tiểu thư như vậy chính là đại nghịch bất đạo! Nhưng cho dù hướng Diêm Vương mượn gan, cũng không có người dám đứng ra nói câu công đạo, chỉ dám đồng tình ở trong lòng. Đáng thương cho luật sư nha, như cá bánh bao thịt bị năm người nhìn chằm chằm, sớm muộn cũng bị ăn vào bụng.

Chỉ thấy Thiệu Càng Tinh giống như thấy kỳ tích phát sinh, lông mày đẹp rũ xuống, lập tức không chút hoang mang đem bọc công văn mở ra một phong thư dự bị đưa cho Quan Ngưng Ngọc.

"Quan lão tiên sinh đã giúp cô chuẩn bị trước."

"Tê ──" không hề báo động trước, di chúc dự bị anh dũng đi trước, lại bị Quan Ngưng Ngọc xé thành hai phần.

"Còn nữa." phong thư thứ hai lại lần nữa bị cung kính đưa lên.

"Bá ── tê ──" lại bị xé thành năm!

(Vài lời tự kỷ)

Song Song: *thương xót* phong thư nó có tội tình gì đâu mà thê thảm thế?
Năm người: *liếc - đồng thanh* cô muốn???
Song Song: Không... không... *chạy mất dạng*

Quay lại...

Thuộc Càng Tinh mặt không biểu tình, cuối cùng cũng có điểm biến hóa, hiện lên một tia ngạc nhiên.

"Còn rất nhiều." Phong thư thứ ba chuẩn bị trước lập tức được bổ sung.

Cô lại xé! Còn? Lại xé! Còn có? Cô xé! xé! xé!

Điên cuồng xé cái thứ sáu ! Hỗn loạn xé cái thứ bảy ── xé nát cái thứ chín ── xé cái thứ mười thành vạn đoạn. . . . . .

Lại xé rồi lại có, liên tục không dứt, liên tục có thêm, xé không ngừng vẫn không hết, chỉ chốc lát sau một đống giấy vụn gom lại thành một ngọn núi nhỏ.

Quan Ngưng Ngọc lớn tiếng thở phì phò , nóng giận làm hai gò má đỏ ửng, mắt đẹp trong veo như nước có ngọn lửa cơ hồ muốn thoát ra, hướng luật sư phóng tới.

"Ngưng Ngọc, đừng uổng phí sức lực nữa, cha sớm tính ra em sẽ xé di chúc, em lại cứ xé đi như vậy, sẽ chỉ làm ông đắc ý nghĩ chính mình thần cơ diệu toán." Chị gái thứ hai Quan Ngưng Yên Từ chậm chạp mở miệng, tiếng nói nhu hòa như có hương hoa lan thấm vào ruột gan. nàng xinh đẹp xuất chúng sắc mặt cũng tốt nhìn không ra cô đang nghĩ gì, di chúc của cha đối với nàng sao lại không phải là uy hiếp hạng nhất?

Cô mới thê thảm đấy chứ, chứng kiến cha đưa ra điều kiện, làm cho cô mặt mày đều bị dọa trắng không còn chút máu.

"Tôi tưởng tượng "Hắn" hiện tại khẳng định đang ở Địa phủ mà điên cuồng cười, chúng ta hẳn là nên tìm đạo sĩ đến làm phép bắt yêu, làm cho "Hắn" vĩnh không được đi đầu thai." Em trai út Quan Thiên Kình đằng đằng sát khí đưa ra đề nghị, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ kém không lấy súng ra bắn chết luật sư cho hả giận!

Trong lời nói chỉ "Hắn" , đương nhiên là nói ông cha Quan Thiên Đao, sinh thời bị hắn hại thê thảm, sau khi chết còn không chịu buông tha năm người bọn họ. Trừng mắt nhìn di chúc tập năm trên tay, Quan Thiên Kình mặt liên tục run rẩy .

Quan Ngưng Ngọc hung dữ chất vấn Thiệu Càng Tinh."Còn có bao nhiêu phong thư dự bị?"

"Rất nhiều không đếm được, tôi cũng không rõ lắm."

"Toàn bộ lấy ra mau!"

"Do trách nhiệm, xin tứ tiểu thư thứ lỗi."

"Không lấy ra, anh sẽ không còn mạng mà đi ra cửa chính!"

"Quan lão tiên sinh đã nói trước, nếu như di chúc hoàn toàn bị diệt, Ngưng Ngọc tiểu thư muốn một phần di sản kia, liền quyên góp cho quốc gia."

"Đó là thuộc về tôi!" Nàng dữ dội rống lên.

"Không có di chúc, pháp luật sẽ không có hiệu lực." Anh trai thứ ba Quan Thiên Tứ mở miệng nhắc nhở, khuôn mặt tuấn mỹ rất giống người nhã nhặn cùng tính khí nóng nảy, mặc dù không như anh trưởng khí thế lạnh lùng, nhưng cũng là mặt mũi hung tợn dọa được người, ngay cả hắn cũng bị phụ thân đưa di chúc chọc đến nổi điên .

"Tam thiếu gia nói đúng." Thiệu Càng Tinh hơi vuốt cằm, con mắt trầm lạnh dời đến trên người Quan Ngưng Ngọc, bất thình lình không để lại dấu vết lại lần nữa hở ra một nét thoáng hiện sửng sốt lo lắng.

Di chúc dự bị thứ mười ba trên tay Quan Ngưng Ngọc được giữ lại, cô thất bại nắm chặt trong tay, rốt cục buông tha ý niệm xé bỏ trong đầu. Thiệu Càng Tinh trong nội tâm âm thầm lấy làm kỳ, Quan Tiếu Đạo Nhân dặn dò hắn di chúc tập bốn chỉ cần chuẩn bị mười ba cái dành trước là có thể, bởi vì biết tứ tiểu thư Quan Ngưng Ngọc chỉ xé mười hai phần trong đó, quả nhiên như lời hắn tiên đoán.

Thật thú vị! Làm luật sư đến nay, đụng phải đông đảo truyền thuyết ở Trung, nhưng Quan gia này là thần kì nhất, nếu không Quan Tiếu Đạo Nhân tìm tới hắn để giữ năm phần di chúc này, chỉ sợ là không có cơ hội thấy được người khác miêu tả sinh động như thật năm vị hàn nam tuyết nữ, theo vào cửa đến bây giờ, bọn họ cá tính âm trầm đã lộ ra không bỏ sót.

Đừng nói bọn họ lãnh khốc làm cho người khác run lên, mà ngay cả xây trăm khu nhà cấp cao, cũng đông lạnh giống như hầm chứa đá, không một tia ấm áp, thật xứng với danh "nhà lạnh" . Hắn lại có thể nói tình tiết cho vợ yêu nghe, vợ yêu của hắn thích nhất nghe những chuyện thú vị hiếm thấy.

"Mang thứ đó cho chúng tôi, người ngoài không có quyền hỏi đến chuyện trong nhà." Người đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, Quan Ngưng Yên đủ để khiến nam nhân mất hồn lời nói mềm mại êm ái, mùi vị uy hiếp có thể mười phần rồi, nghe được ra cô hiện đang cố khống chế cảm xúc.

Thiệu Càng Tinh mặt không đổi sắc đáp: "Thật có lỗi, nhị tiểu thư kế thừa một phần, phải chờ cô hoàn thành điều kiện của quan lão tiên sinh thì mới có thể giao cho."

"Lá gan anh tựa hồ rất lớn, không giống hai vị trợ lý bên cạnh đã sợ đến sắc mặt tái nhợt, anh không sợ chúng tôi sao?"

Ai chọc một người trong bọn họ, đều đừng nghĩ bình yên sống qua ngày, huống chi là năm người liên hợp, ắt phải bắt đối phương sống không bằng chết! Lúm đồng tiền mềm mại đáng yêu tận xương như hoa, trong phút chốc đôi mắt sắc bén phóng ra làm người ta sợ tới đóng băng.

Hừ, sợ rồi sao! Nàng chứa đựng ý cười quyến rũ.

"Cùng so với cô, quan lão tiên sinh còn đáng sợ hơn."

"Cái. . . . . ."

"Cho dù cô đạo cao một thước, nhưng cha cô càng ma cao một trượng, tôi là người sợ ma, cô hay là nên tiết kiệm hơi sức đi, dù sao mỹ nữ mặt trắng như vậy có vẻ không được tốt lắm." Thiệu Càng Tinh rất chân thành đề nghị, rốt cục cũng hiểu được vì sao cha cô lại đưa cô di chúc viết ra loại điều kiện này, quả thật là tinh vi, thần kì!