My Devil! Don't Go

Chương 23: Bão đến



– Em cư xử như vậy với thầy giáo đấy à Yuki?! – thầy kia trợn mắt nhìn tôi.

– Vâng. – tôi đáp đại cho có lệ, chứ giờ này hồn tôi xuất đi đâu chơi mất rồi, chẳng còn nghe được ổng nói gì nữa.

Cứ vậy đấy, mỗi lần ở gần Goro, tôi lại như vậy, từ xưa đến giờ, lúc trước khi tôi biết được bộ mặt dã man của anh, hay sau đó, chỉ cần là cạnh Goro, tôi sẽ chẳng thể kiểm soát được mình.

Ren tinh ý nhận ra điều này, hắn đặt chồng sách lên bàn rồi nhanh chóng kéo tôi ra khỏi phòng trước khi tôi làm điều gì đó dại dột.

– Nhưng này! Hai em khác loại pháp sư đấy! Đừng có thân thiết như vậy nghe chưa! – giọng ông thầy nhỏ dần, xa dần, tai tôi ù dần. Phải đấy, chúng tôi khác loại pháp sư, yêu… thì có sao?

Dù gì chúng tôi cũng cùng là pháp sư, nào phải khác loài, khác giống gì lại cấm yêu chứ? Thù hằn cái thế giới này kinh khủng!

Và tôi phát hiện một điều, là trùng hợp hay ngẫu nhiên, tại sao lần nào tôi đi lòng vòng trong trường cũng đều gặp hắn? Chỉ có trong lớp mới tránh được hắn thôi! Dưới sân cũng đụng mặt! Trên hành lang hay sân thượng gì cũng gặp phải hắn. Hắn… có khi nào là oan hồn về ám tôi không?

Dám lắm nhé! Cả người hắn lúc nào cũng lạnh ngắt, dù khoa học đã chứng minh là cơ thể con trai lúc nào cũng phải ấm hơn con gái. Tôi liếc sang hắn, lại nhìn xuống bàn tay đang kéo tay tôi đi.

– Lạnh đấy chứ? Không lẽ thật?!

Tôi rùng mình với suy nghĩ đó. Phải nhớ kĩ lại thì… không hẳn là lúc nào cũng lạnh, nhưng hầu như là lúc nào cũng lạnh.

– Tên đó… cụ thể là có quan hệ gì với cô? – Ren hỏi tôi khi cả hai đã dừng lại và đứng ở sân sau trường.

– Để sau đi, tôi phải về lớp học rồi. – tôi giằn tay ra, quay lưng đi về lớp.

Ren đứng im nhìn theo tôi chẳng nói gì, tôi nghe tiếng hắn thở dài. Tôi đi chậm dần rồi dừng lại, quay lại nhìn Ren. Hắn đưa ánh mắt đáng yêu nhìn tôi.

– Thôi được rồi. Cúp tiết vậy.

Tôi và hắn ngồi dưới bóng cây râm mát, tôi kể cho hắn nghe về câu chuyện giữa tôi và Goro.

Ren nghe xong chẳng nói gì, chỉ im lặng, nhắm hờ mắt như đã ngủ.



– Yuki, lấy giúp tôi cái chén trên cái kệ bên kia.

Ren đeo tạp dề màu hường phấn, loay hoay trong bếp. Hôm nay tới lượt hắn chuẩn bị bữa tối. Tôi đang nằm xem ti vi, nghe hắn gọi, tôi chui vào bếp.

– Tủ này à

– Ừ! Lấy cái to nhất ấy.

Tôi mở cửa tủ, nhón lên lấy, cái chén nhìn tôi, tôi nhìn cái chén… nhón mãi, tay tôi vẫn chưa chạm vào được cái chén. Lần đầu tiên tôi thấy tự ti vì chiều cao của mình. Ôi cái chén khốn khiếp kia còn dám ngồi chễm chệ trên cao nhìn tôi cười ngạo nghễ. Nó mà lọt vào được tay tôi, tôi thề sẽ đập nát nó!

Chết tiệt cái chén! Chờ đó, gần tới rồi! Còn 5cm… 4cm… 5mm…

– Đồ lùn.

Đột nhiên có một bóng đen phủ lên người tôi. Phía sau tôi là một dáng người cũng đưa tay lên lấy cái chén.

– Lùn kệ tôi. – tôi trề môi quay lại định ra phòng khách xem ti vi tiếp thì cả khuôn mặt tôi đập vào người Ren.

– Đi đứng cũng chẳng nhìn đường. – hắn nhếch môi.

– Ơ…

Dù biết là hắn khinh thường tôi, nhưng thật tình là ở góc độ này, nụ cười của hắn có sức công phá vô cùng khủng khiếp đối với trái tim của tôi a.

– Này, cô sao thế? – thấy tôi cứ đớ ra nhìn mình, Ren huơ huơ tay trước mặt tôi.

– Đâu có gì, mau đem đồ ăn ra cho tôi! Đói sắp chết rồi đây! – tôi chui ra khỏi vòng tay hắn, đáp lên cái ghế trong bếp.

Ren loay hoay gì đó, cuối cùng cũng bày biện xong một bàn ăn thơm phức. Hắn rốt cuộc là con trai hay con gái thế nhỉ? Sao có thể vừa xinh đẹp như con gái, lại khéo tay và đảm đang đến vậy… Mười giây suy ngẫm về giới tính của hắn…

Chắc là thuộc giới thứ 3 rồi…

– Ăn đi, sao ngồi ngây ra đấy thế? – Ren cau mày nhìn tôi – Cô bệnh à?

– Tôi khỏe mà, sức đề kháng của tôi cao lắm. – tôi cười đáp lời.

– Ý tôi là bệnh điên ấy. – hắn nói, giọng không tránh nổi có hơi cười.

– …

Cái tên… chết tiệt!!!!



Người ta nói, muốn có ăn phải lăn vào bếp, ăn xong thì phải dọn… và hôm nay người dọn là tôi.

Tôi vươn vai, gom hết đống chén dĩa đem vào bếp, còn Ren thì nằm dài trên ghế nhìn tôi… Đột nhiên, đèn tắt. Tôi giật mình đánh rơi luôn cái tô. Tôi bất động đứng im một chỗ.

– R… Ren? Có chuyện gì vậy?

– Hình như kí túc xá bị hỏng điện. Cô đang ở đâu cứ đứng yên một chỗ, tôi tới ngay. – hắn đáp, tôi nghe tiếng sột soạt của bàn ghế di chuyển.

Tiếng sột soạt ngày càng gần tôi, tôi tựa người vào bàn bếp chờ Ren. Điện với đóm…

“Đoàng! Đoàng! Rào…”

– Mưa rồi. – tôi nghe tiếng Ren thì thào bên tai, tôi đưa tay vào không trung thì đụng trúng cái gì đó.

– Ren à? – tôi hỏi.

– Này nhỏ ngốc, cô có biết là cô đang chạm vào đâu không? Rút tay lại mau! – hắn gằn giọng. Tôi đang chạm vào đâu chứ? Hắn nói vậy làm tôi càng tò mò hơn. Tay tôi di chuyển, trong đầu vẽ ra các thứ để xác định chính xác nơi tôi đang chạm vào.

– Bàn tay… đúng chứ? – tôi tò mò hỏi.

– Không buông thì đừng hối hận nhé. – hắn đe dọa tôi. Ô hay, không trả lời tôi mà còn nói ngược lại cơ đấy. Nhưng mà… cũng sợ thật, hắn vốn gian tà mà không nghe lời hắn rất nguy hiểm a.

Tôi rụt tay lại, chủ đề này kết thúc từ đây. (Yuki chạm vào đâu tùy bạn đọc dự đoán ^^)

Ren kéo tôi ra phòng khách, đẩy tôi ngồi xuống sofa, rồi lại bước đi mò mẫm gì đó, lát sau, hắn đem ra một ngọn nến.

Tôi và hắn ngồi cạnh nhau bên cây nến với ánh sáng lập lòe mở ảo đẹp tuyệt vời của nó. Bên ngoài, gió mưa thét gào.

– Cô có anh chị em ruột không? – Ren hỏi tôi.

– Không. Chỉ có mình tôi thôi. – tôi co người lại, nhích người qua ngồi sát vào Ren.

– Thế à…

Ren chỉ nói vậy, rồi lại im lặng. Hắn đi lấy chăn choàng lên người tôi, và cả hắn.

– Ren này… có cái gì đó… – tôi giật mình run run nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ là đột nhiên tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình…

– Cái gì cơ? – Ren nhìn về phía tôi đang nhìn.

– Hình như… là có ai đó… đang nhìn vào trong.

– Cô bị hâm à? Đây là tầng 3 đấy! – hắn cau mày nhìn tôi, với cái ánh mắt ý nói “Cô đang nói nhảm gì thế?”.

Ren vừa dứt lời, sấm chớp giáng xuống, ánh sáng lóe lên, in rõ một bóng đen lên kính cửa sổ. Cả tôi và Ren đều đang trừng trừng nhìn nó. Ren vụt dậy, chạy vội sang mở cửa ra. Gió tạt nước mưa vào trong phòng, làm tôi và hắn đồng thời nhíu mày, nheo mắt. Cơn bão này thật kinh khủng. Hắn thò đầu ra khỏi cửa, nhìn quanh quất, nhưng tầm nhìn bị hạn chế khi hắn cứ phải nheo mắt khi mưa tạt vào.

Cho đến khi hắn yên vị lại trong phòng, cửa sổ cũng đã đóng thì cả môt nửa người của hắn ướt mèm.

Tôi nhìn hắn trông chờ. Hắn chỉ lắc đầu đầy thất vọng. Tôi vứt lên tóc hắn cái khăn, mà hắn chẳng có vẻ gì là sẽ tự mình lau, hắn đang bận suy nghĩ cái gì đó… tôi đành nhận nhiệm vụ cao cả đó.

Tay tôi vò cái khăn, tóc hắn rối bù như tổ quạ, buồn cười chết mất… nhưng mà… hắn cao quá, còn tôi lại thấp quá, mỏi chết mất!

– Qua bên giường ngồi xuống đi, tôi lau cho.

Hắn lại chẳng nói gì mà đăm chiêu bước qua bên giường, ngồi phịch xuống, hắn lại đưa ra khuôn mặt vô cảm bất cần đời. Tôi lấy chiếc khăn xới tung tóc hắn lên. Nhìn dễ thương quá!!! Ngày hôm nay, Yuki tôi đã tìm ra được một thú vui mới.

– Là trộm à? – hắn lầm bầm.

– Có lẽ vậy đấy! – tôi đáp. Cái khăn di chuyển xuống cổ hắn. Thay vì lau, tôi lại… siết.

– Au! Cô muốn giết tôi đấy à? – hắn cuối cùng cũng có phản ứng lại với những gì tôi làm và nói.

Tôi nhe răng cười, tay nới lỏng chiếc khăn.

– Ở đâu còn ướt cậu tự lau nhé. Phần dưới… tôi…

– Chậc, cô ngây thơ thế à? Chẳng phải cô… tấn công tôi rất thường xuyên sao? – hắn cười gian.

– Cậu… cậu… biết thế tôi không thèm lau tóc cho cậu đâu! Chết tiệt!

– Giúp cho trót đi. – hắn cười, cả người quay sang tôi, tay hắn gỡ cái khuy đầu tiên.

– Ấy!! Cậu… cậu… định… làm gì thế? – tôi hoảng hốt, hồn phách bay loạn lạc tứ tung, làm tôi giật mình ngã ngửa xuống giường. Ầy! Sao tôi cứ lựa những lúc quan trọng mà ngã thế này? Tôi xoay người phóng nhanh xuống giường, nhìn Ren chằm chằm – Cấm cậu nhúc nhích, dám làm gì… tôi sẽ…

– Sẽ thế nào… tấn công tôi? – hắn nhấn mạnh hai chữ “tấn công”, rõ là có ý trêu tôi!

– Mặc cậu đấy! Cứ ở đó mà làm càn đi! Tự cậu lo cho cậu đi, nếu không sáng mai bệnh đừng trách tôi! – tôi run run cảnh cáo hắn lần cuối – Chết tiệt! Lúc nào cũng thế!

Tôi bước đến ngồi cạnh cây nến, nhìn ánh sáng lung linh của nó, tuyệt thật! Tôi thầm ngưỡng mộ, và gửi lời cảm ơn chân thành đến người đã tìm ra lửa, cũng như phát minh ra nến.

“Cộc cộc” – có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa, giật mình hét toáng lên khi thấy bà cô quản sinh. Bà cô thì không vấn đề, nhưng mà…

– Cô dọa ma em đấy à? Sao lại rọi đèn vào mặt mình như vậy?!! – tôi nửa khóc nửa cười nói, đến khổ với cô quá!

– Em sợ à? Cô xin lỗi.

– Không sao đâu cô.

– À, cơn bão sẽ quét qua cả thị trấn của mình, vậy nên ngày mai trường cho các em một ngày nghỉ.

– Thật ạ? – tôi hào hứng hỏi lại, mắt thì long lanh, sáng rực. Là một học sinh, điều tôi thích nhất chính là được nghỉ học, về mặt cơ bản mà nói thì, tôi muốn ngủ.

– Ừ, thôi đóng cửa ngủ đi nhé, cố gắng đi, nhà trường đang sửa lại dây điện cho các em đấy.

– Dạ. – tôi cười tít mắt. Nhưng một vấn đề mới phát sinh!

Tôi phải ở cùng hắn cả đêm nay với tình trạng không có điện và cả ngày mai với tình hình không thể ra ngoài chơi! Việc nghỉ học ngày mai là… thiên đường hay địa ngục.