My Beloved

Chương 34



Nhiều phút trôi qua, và Sebastian vẫn chưa quay lại. Như thể mặt đất đã nuốt trọn chàng vậy. Juliana nhặt văn bản của quân Templar lên rồi bước tới mép của cái hầm.

Thậm chí không có lấy một đốm sáng làm hiện rõ những bậc thang. Nàng gọi tên chàng một lần, và được đáp lại với một phản ứng yếu ớt, nhưng tình trạng của nó thì nàng không thể đoán ra được. Ít nhất nàng cũng được biết rằng chàng vẫn ổn.

Không còn gì sót lại của cây cầu bắc qua hẻm núi. Không tro bụi, không than hồng. Thậm chí không còn lấy một đoạn thừng. Mọi thứ đã rơi xuống vực. Juliana đứng ở cổng và nhẩm tính khoảng cách tới phía bên kia núi, rồi tự hỏi tại sao nàng lại tốn thời gian làm việc đó. Nàng không thể bám vào một sợi dây thừng và thật ngớ ngẩn khi nghĩ đến chuyện nhảy qua. Nàng quay lại phòng viết, sự chú ý của nàng tập trung vào cái giỏ đựng thánh tích dưới gầm bàn. Nàng có nên đem nó trở về chỗ cất giấu không? Thật kì lạ làm sao khi vì một chiếc giỏ có bề ngoài giống như hàng ngàn chiếc giỏ khác, vừa bình thường lại vô hại, mà giờ nàng mới biết quân Templar sẵn sàng giết người để đoạt lấy những biểu tượng của lòng trung thành trong đó. Song, nếu đó là sự trung thành chân chính thì chúng cần đến bằng chứng làm gì?

Sebastian đã không đả động gì đến nàng sau khi nàng hôn chàng. Chỉ trao ra tất cả những gì chàng có để đổi lấy mạng sống cho nàng. Vậy mà, khi quân Templar rút đi, họ không hề trao đổi với nhau một từ nào, không hề nhìn nhau. Như thể nàng không còn tồn tại nữa.

Nàng chậm rãi tháo những lớp băng quấn quanh những ngón tay nàng. Sau một lúc nàng để chúng phơi ra trong ánh nắng ngập tràn qua những ô cửa nhỏ trên trần. Sáng nay, nàng đã bắt đầu rửa chúng, và thay vì thấy khó chịu, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự ngứa ngáy thường xuyên. Như thể hai bàn tay nàng đã bình phục trong khi trái tim nàng lại đang tan vỡ. Nàng phát hiện ra rằng nàng càng cử động những ngón tay, thì nó càng trở nên dễ dàng hơn. Vì vậy, nàng không thấy cần thiết phải thay lớp vải lanh nữa.

Một tiếng ồn cảnh báo nàng. Sebastian đang đứng đó. Chàng vẫn mặc chiếc áo choàng của người hủi, nhưng mặt chàng ẩm ướt, còn tóc thì sũng nước. Khuôn mặt chàng đầy nghiêm nghị.

“Ta ước giá mà nàng vẫn cứ nhút nhát như trước, Juliana.” Chàng nói. “Nàng đã quyết định trở thành một đối thủ làm thoái chí như bất kì kẻ địch nào ta từng đối mặt trên chiến trường. Bên dưới những sự run rẩy của nàng ngự trị một ý chí sắt đá, tuy nhiên nó có thể khiến nàng lạc lối. Nàng thách thức số mệnh, nhạo báng quân Templar và tự tuyên bố mình là một người hủi với niềm tin là sẽ không bị trừng phạt.”

Nàng úp hai bàn tay lên nhau, và đặt trước bụng để chúng không phản bội nàng rằng nàng đang run rẩy. “Cuộc sống đôi khi rất nguy hiểm, Sebastian. Chẳng nhẽ em không được phép chọn sống theo cách của mình hay sao?”

“Nàng có lẽ đã có thể sống yên bình tại Langlinais.”

Nàng lắc đầu. “Vì lí do gì mà em sẽ quản lí lãnh địa của chàng chứ. Sebastian? Em sẽ bảo vệ nó vì ai nào? Vì con chúng ta ư?”

“Vì chính nàng, Juliana. Cho hạnh phúc và sự yên bình của chính nàng.”

“Em sẽ không thể nào hạnh phúc nếu thiếu chàng, Sebastian.” Nàng vênh cằm lên.

“Nàng sẽ học được cách làm việc đó thôi, Juliana.”

“Chúng ta đã chia sẻ hơi thở, Sebastian. Em đã hôn chàng.”

“Nàng nghĩ ta không nhớ chắc?”

Nếu chàng đã đang đứng gần, nàng nghĩ hẳn nàng có thể sẽ cảm nhận được sức nóng toả ra từ cơn giận dữ của chàng, nó dường như bốc cháy quá mạnh. Đã không còn bóng dáng người đàn ông với vẻ thấu hiểu và lòng trắc ẩn trong ánh mắt, và cả người chiến binh với đôi mắt u buồn. Đây là một thiên thần báo thù, người cầm một mũi tên loé lên như ánh chớp trong tay.

“Ta sẽ nhìn thấy nàng thoát ra khỏi nơi này, Juliana. Ta sẽ nhìn thấy nàng nguyện vẹn và sống và tràn đầy sự sống. Ta sẽ không chứng kiến nàng chết trước mắt ta. Trước đây khi nàng từng một lần chạm vào ta, chúng ta may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này, nàng đã đẩy sự việc đi quá xa, nàng liều mạng quá sức. Bất chấp tất cả những gì nàng mong ước và những gì nàng đã làm, ta sẽ không để sự việc lần này bắt được nàng. Đây là lời thề của ta.”

Nàng không nói lên lời, chỉ bước đến bên chàng. Đôi tay nàng, để trần và hoàn toàn tự nhiên, vươn về phía chàng. Không phải đến khi chạm vào chàng nàng mới nhận ra chàng không mang găng tay.

Đôi mắt họ chìm vào nhau.

Chàng chậm rãi rút tay ra.

“Ta sẽ không để nàng bị căn bệnh hành hạ đâu, Juliana.”

“Đừng thề dối với em, Sebastian. Đừng tránh né hay đuổi em đi. Em đã làm điều em phải làm bởi vì em không lựa chọn rời xa chàng.”

Nàng có thể chiến đấu với sự ngu dốt bằng cách sao chép lại những lời từ những bộ óc vĩ đại, bằng việc đóng góp thêm cho kho tàng tri thức của nhân loại. Nhưng nàng không thể chiến đấu với ý chí của Sebastian. Thứ đó đứng chắn giữa họ, một bức tường thành ngăn cản bất cứ lời cầu xin nào nàng có thể sẽ thốt ra.

“Đó chưa bao giờ là quyền lựa chọn của nàng, Juliana.”

Chàng bước lùi lại và rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.

Jerard chửi thề khi con Faeren cứ cố đớp vào mông anh ta.

“May cho mày là lãnh chúa của tao giữ mày lại vì yêu mến mày đấy,” anh ta nói, lườm con ngựa.

Con ngựa của anh ta, thậm chí còn cáu kỉnh hơn, hầu như vượt lên một cách hào hứng. Anh ta đã cột chúng lại quá chặt, nhưng anh ta đợi xem quân Templar có hành động lừa lọc nào không và đợi để có thể chạy thoát thật nhanh.

Anh ta đã quay trở lại Montvichet khi Gregory cố tình chế nhạo, nhưng anh ta không cố tìm một lối đi qua hẻm núi. Thậm chí nếu anh ta có thể tạo ra phương tiện gì đó để đi qua, anh ta nghi là phu nhân Juliana có thể sử dụng được nó. Thay vào đó, anh ta đã đến chỗ đuờng hầm mà anh ta và Sebastian từng phát hiẹn ra, và bắt đầu dọn sạch đống sỏi đá chặn đường nó.

Anh ta đã không mong đợi mình sẽ được phóng thích. Tại sao Gregory lại làm vậy nhỉ? Lúc đầu, anh ta nghĩ đó là vì tên Templar đó hối hận vì đã bỏ lại anh trai hắn trên Montvichet. Nhưng sau đó, Jerad nhận ra rằng đó đơn giản sẽ tốt hơn cho Gregory khi tống khứ những người đã chứng kiến những hành vi của hắn. Cách thứ nhất là giết hết họ. Nhưng cách dễ nhất là gửi trả họ về Anh. Tất cả những người kị binh anh em hẳn đã làm như thế. Họ đã biến mất như suơng mù buổi sáng. Và họ sẽ không mất nhiều thời gian kể cho người dân Langlinais biết số phận mà lãnh chúa của họ phải gánh chịu.

Tuơng lai mà Jerard lo sợ là đây.

Anh ta sẽ mãi mãi ghi nhớ cái khoảnh khắc khi phu nhân Juliana nhìn anh ta như thể anh ta đã phản bội nàng. Anh ta đã muốn xin nàng tha thứ, nhưng lòng trung thành của anh ta, đã luôn và sẽ luôn dành cho Sebastian trước nhất. Bất động, anh ta nhận ra sự can đảm khi nhìn thấy nó và anh ta đã muốn ca ngợi nàng theo cách nào đó, vì cả biểu hiện trong đôi mắt nàng khi nàng nhìn lãnh chúa của anh ta.

Tình yêu, nó đã đến với cả hai người họ.

Anh ta đã không hiểu sự cáu kỉnh của Sebastian trong suốt chuyến đi. Nó đã thể hiện ra trong hàng trăm cách khác nhau. Một người đàn ông khác hẳn đã nghĩ nó là sự ghen tuông đơn thuần, nhưng Jerard biết rằng nó bao gồm cả nỗi tuyệt vọng nữa. Anh ta cúi xuống để kéo một tảng đá khác ra khỏi lối vào. Quân lính của De Rutger đã lấp đường hầm từ phía này. Anh ta chỉ hi vọng rằng nó không bị chặn tất cả lối lên.

Nó sẽ khiến công việc phía trước khó khăn hơn, nhưng dù sao cũng nhất định phải hoàn thành. Anh ta thề như vậy.