My Beloved

Chương 18



Thế giới quay cuồng, nổi loạn và bừng cháy. Juliana nhìn chàng chằm chằm. Trên khuôn mặt chàng là một biểu cảm mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây. Như thể chàng đoán trước được những tổn thương mà lời nói của nàng có thể sẽ gây ra cho chàng. Chàng mong chờ nàng sẽ từ bỏ chàng chăng? Hiển nhiên là chàng nghĩ như vậy. Chàng quỳ trước nàng, im lặng bên dưới bàn tay nàng, nhưng lại cách biệt về tinh thần.

Ta bị bệnh hủi.

Chỉ vừa đúng lúc cơn bão đột ngột đổ xuống trên đầu họ. Đầu tiên, mùi của cơn mưa mang lại, sau đó là gió, thổi tung những tấm cửa bằng vải bạt của lò rèn, cuộn áo khoác của nàng quanh mắt cá chân. Trong một thoáng, họ đã bị tóm gọn bởi bóng tối, ngọn lửa uể oải khiến cho căn lều nhỏ trông như lối vào địa ngục. Một hình dung phù hợp với nơi này và với những lời nói đó.

Nàng có thể nghe thấy những tiếng la hét của chị thợ giặt và những người giúp việc gấp rút thu dọn những đồ dùng bằng vải lanh đã phơi khô của họ. Người đầu bếp nguyền rủa cơn mưa, một cách cửa đóng sầm lại. Những tiếng cười, sau đó hoàn toàn im ắng, dường như toàn bộ Langlinais đã đứng tụm lại với nhau dưới cơn bão.

Nếu nàng nhắm mắt lại, nàng có thể gần như tin là sấm sét, những dải sóng ầm vang của nó, đang diễn ra bên trong đầu nàng. Nhưng nàng không hề nhắm mắt lại, chỉ đứng đó thu lấy cơn bão như thể nó là một dạng ăn năn sám hối.

Juliana, đi vào đi. Con muốn bị sét đánh trúng à? Kì lạ là nàng nên nhận ra rằng những giọng nói đầy lo lắng, còn nhiều hơn cả khi Juliana còn nhỏ.

Bàn tay nàng trượt xuống cho đến khi nó đặt lên vai Sebastian. Một hành trình đầy đau đớn. Bàn tay nàng run lên. Nàng sẽ cần phải băng bó cho nó. Nhưng nàng sẽ làm thế nào để chữa trị cho tâm hồn của nàng đây? loại băng gạc nào nàng có thể dùng để đặt lên đó?

Chàng không tránh người khỏi sự tiếp xúc của nàng, mà chỉ nhắm mắt lại. Nhưng nàng không nên chạm vào chàng mới đúng, phải không? Không có lời nào từ quá khứ chỉ dẫn cho nàng. Không có lời nhắc nhở nào cả. Chỉ có những lời cảnh báo từ trong tâm trí nàng. Nhưng nó phải tranh đấu với trái tim nàng và trái tim nàng đã thắng. Bàn tay nàng vẫn lưu lại ở nơi nó dừng lại.

Cơn bão giờ đã ở ngay trên họ. Một ánh chớp làm sáng bừng căn lều, sự sáng chói đột ngột đổ lên trên họ. Tiếng sấm theo sau ngay lập tức, rung động qua mặt đất, xuyên qua cả cơ thể nàng. Mặt đất bên dưới chân nàng dường như rùng rình giống như có một con quái vật khổng lồ đang sống lại dưới đó sau hàng thế kỉ ngủ vùi.

"Intellige clamoren meum." Bây giờ nàng có thể cầu khẩn cùng câu nói đó, trong cùng tông giọng tuyệt vọng đó.

"Juliana?"

Nàng chớp mắt và nhìn xuống chàng. Đôi mắt chàng, đôi mắt có màu xanh dương tuyệt đẹp đó đang tràn ngập với… gì nhỉ? Bàn tay trái của nàng chuyển từ vai lên má chàng. Mu những ngón tay trầy xước và bị cắt sâu của nàng tê lại, nhưng chúng có thể cảm nhận khuôn mặt chàng. Nàng chờ đợi nó sẽ lởm chởm với sự tiếp xúc của nàng, nhưng làn da chàng lại rất mềm mại. Nàng lướt theo một bên lông mày, mỉm cười khi nó cong lại dưới cái chạm của nàng. Chàng thật đẹp vô cùng, như một loại đá quý hiếm, được đánh bóng cho đến khi phát sáng. Một viên đá quý Opxidian cỡ lớn.

Trong mắt chàng nàng nhìn thấy sự đau khổ. Cuối cùng nàng cũng nhận ra nó.

“Juliana, nàng có nghe thấy ta nói gì không?”

“Vâng, Sebastian, em có nghe thấy chàng.” Giọng nàng nghe thật lạ lẫm, thậm chí với chính nàng. Nó có như vậy với chàng không? Nàng nghi là có, bởi vì vẻ quan tâm xuất hiện trên mặt chàng.

Nàng lênh đênh trong những ý nghĩ, như thể chúng là những con bướm bay lượn quanh đầu nàng, nhưng không ý nghĩ nào lưu lại đủ lâu để làm rõ nghĩa. Sebastian. Cả cuộc đời nàng đã ước ao có ai đó để tâm sự, để cười đùa, để trò chuyện, và mong ước của nàng đã được chứng giám dưới hình dạng của người chồng này. Chàng đã là người bạn và người yêu mà nàng nghĩ về, mơ tưởng đến. Nàng đã từng sợ hãi chàng, người bao trùm trong màu sắc của bóng đêm và những điều bí ẩn. Nỗi sợ đó giờ ở đâu? Nó đã bị xoá bỏ, bị rút hết ra khỏi nàng rồi. Nàng không thể cảm nhận được gì ngoài sự đau đớn trong lúc này, không chỉ đơn thuần là sự khó chịu thể xác trên tay nàng, mà một nỗi đau đớn sâu thẳm hơn, nỗi đau trong tâm hồn nàng.

“Ta sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với nàng đâu, Juliana.”

Nàng ở đây mà như không ở đây. Nàng đang đứng trước Sebastian, chú tâm vào câu nói của chàng.

Ta bị bệnh hủi.

Ôi, lạy Chúa, giờ thì tất cả đều trở nên có nghĩa. Tất cả. Chàng tránh né nàng bởi vì chàng không muốn lây bệnh cho nàng. “Đừng chạm vào ta, Juliana. Không bao giờ.” Một lời cảnh báo. Nàng đã không để ý đến nó, mà chỉ là ngầu nhiên thôi. Nàng đã không cố ý chạm vào chàng.

Không có kết quả. Hay là hi vọng về chuyện đó đâu.

Có thứ gì đó chết trong nàng. Một thứ gì đó sáng bừng, chói loà và mới mẻ. Hi vọng chăng? Dường như vậy. Có lẽ nàng đã giả vờ trong suốt thời gian qua là lời tuyên bố đó có thể được thay đổi. Rằng nàng sẽ có thể hiểu được mục đích của chàng để đạt được một cuộc hôn nhân thật sự và làm yếu lòng chàng bằng cách nào đó. Nếu như vậy,ý nghĩ mơ hồ đó đã rùng mình và đầu hàng trước một cái kết chết tiệt.

“ta bị hủi.” Câu nói đó âm vang trong tâm trí nàng, như những hành lang của tu viện có thói quen vọng lại những âm thanh. Nàng đã từng nhìn thấy người hủi một lần. Anh ta trông rất đáng thương, với hai bàn tay bị gọt đi đến hết phần mục nát, khuôn mặt anh ta đen sẫm lại và bị băng bó nặng nề.

Không, không thể là Sebastian. Xin đừng.

“Có vài người tin rằng có thể ngăn ngừa căn bệnh bằng lửa,” Sebastian bây giờ mới chịu cất tiếng nói với nàng.

Nàng lại ngó xuống chàng, thảng thốt với những gì chàng vừa nói ra. “Ngài sẽ đốt hai bàn tay tôi sao, Sebastian?” Nàng nhìn chúng. Bàn tay phải của nàng đã không còn cảm giác nữa. Sưng tấy gấp hai lần kích cỡ bình thường, trông nó gần như tím xanh lại. Thật lạ là nàng thấy nó dường như thuộc về người khác chứ không phải nàng.

“Ta sẽ làm bất cứ việc gì để nàng không phải chịu nỗi đau đớn như ta, Juliana ạ.”

Nàng biết nói gì đây để đáp lại sự thiết tha đó? vẻ thống khổ đó? Dường như họ lại có thêm một điểm chung nữa để chia sẻ.

Nàng là một người hoàn toàn khác vào khoảnh khắc đó, một ai đó cảm thấy lạnh một cách vô lý khi mà căn lều như là một lò ngục. Cái nhói nơi bàn tay nàng dữ dội, sự đau đớn đo lường những lời nói của nàng, hạn chế chúng đến một mức độ đủ để nàng có thể nói ra nhanh và dễ dàng. Chàng muốn đốt cháy tay nàng. Nàng ngắm nghía chúng, tưởng tượng khi chúng không còn da thịt, những đoạn xương thô cứng chồi ra từ bên dưới ống tay áo. Việc đó sẽ giúp nàng an toàn, chàng đã nói vậy. Tầm nhìn của nàng trở nên xám xịt, rìa mắt như bị che phủ rậm rạp và gợn sóng.

Nàng hấp háy mắt và tập trung sự chú ý vào chàng vẫn đang quỳ trước nàng. Sebastian, Vị hiệp sĩ dũng mãnh và cao quý, đấng phu quân người sẽ không bao giờ kết hợp với nàng. Chẳng phải nàng đã đạt được điều nàng muốn đó sao? Tất cả những câu trả lời cho tất cả những câu hỏi.

“Không, Sebastian,” nàng nói nhỏ, và nộp mình cho một màu đen kịt.

Nàng ngã nhào xuống dưới chân chàng, bất tỉnh.

Jerard bồng nàng băng qua khoảng sân ngập nước mưa khi Sebastian đi theo sau.

Nàng đã bẫy chàng một cách hiệu quả bằng sự phủ nhận của nàng, đâm chàng một nhát với chỉ một từ. Không. Giờ không còn cách nào để chữa trị cho nàng, chỉ còn nước quan sát và chờ đợi và hi vọng rằng nàng không có những triệu chứng bệnh tương tự như chàng. Sự kinh hãi lan rộng như một hạt giống phát triển quá nhanh xuyên qua người chàng.

Một ánh chớp xiên ngang sáng rực cả bầu trời, một lời chào đón vô cùng sắc nhọn.

Mưa làm ướt sũng mặt chàng khi chàng ngước lên, như thể để tìm ra Chúa trên bầu trời tối đen bên trên Langlinais. Sebastian nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận cú quất đau nhói của gió. Sự tàn bạo tự nhiên của cơn bão này mãnh liệt như những lời cầu xin của chàng. Có lẽ đó là một cách thờ kính chúa của thiên nhiên.

Lời cầu khẩn của chàng đơn giản thôi, ý nghĩa chứa đựng trong nó không phải cho sự khoan dung, mà là cho đôi tay của Juliana. Và trên hết là che chở cho nàng thoát khỏi căn bệnh hủi đã làm thay đổi cuộc sống của chàng. Chàng không muốn Juliana phải chịu những gì đang chờ đợi chàng phía trước.

Một thầy thuốc người Ai Cập đã tuyên bố thông báo chết chóc của ông ta trong một chất giọng tràn đầy sự khiếp sợ. Từ ngày đó trở đi, chàng đã bị cách li với những người tù khác, bị đưa đến một nhà giam khó mà đủ lớn để chứa được nổi chàng. Chàng đã ở đó, phiêu bạt trong nỗi kinh hoàng mà luôn được gợi lại trong đời sống của chàng mỗi khi chàng thấy một người bệnh cách li, những người tàn phế lết đi một cách tội nghiệp bị hắt hủi và xa lánh vì căn bênh của họ.

Nhà thờ đưa ra lí do rằng chỉ những kẻ có tội mới mắc bênh hủi, rằng đó là hình phạt cho những ý nghĩ hay những hành vi dâm đãng. Chàng chưa bao giờ có thể khẳng định bất cứ lỗi lầm nào của chàng đủ lớn để khiến cho chàng trở thành một trong những xác sống như thế này. Sự vượt quá giới hạn tệ nhất của chàng là một ý nghĩ thắc mắc rằng tại sao người ta lại có thể chấp nhận được việc tàn sát nhân danh sự trung thành và cả những sự cấm đoán khác nữa. Tại sao Nhà thờ, mệnh danh là chủ nghĩa bác ái và tình yêu thương, lại có thể tra tấn để bắt ép nguời ta khai nhận? Nhưng nếu chàng được ban cho một trí tuệ có khả năng suy luận, thì tại sao lại bị trừng phạt bởi chính điều đó? chắc chắn Chúa cũng sẽ không ban cho con người một khả năng mà không được phép sử dụng?

Vậy thì không có quyền chọn lựa nào cả - không có nhiều lựa chọn giữa người tốt và kẻ xấu. Chàng sẽ bị đày đến tầng cuối cùng của địa ngục, bị thiêu đốt dòng máu đỏ đối lập với màu đen của kiếp đoạ đày vĩnh viễn. Hoặc sẽ lên một chiếc xe ngựa bằng vàng ròng, chuyến du hành của chàng được hộ tống bởi tiếng nói của các vị thiên thần tối cao. Bây giờ không có nhiều người ghi sổ kĩ lưỡng. Chàng không phải là một tội đồ thấp hèn, cũng không phải là người hoàn hảo, nhưng trong chừng mực nào đó có lẽ là tầm trung trung giữa hai loại đó.

Tiếng sấm vang rền lên trong sự đồng tình.

Chàng đứng trong sân, chân rướn lên, hai nắm tay vươn cao hướng tới thiên đường.

Juliana. Đó là âm thanh của một trận gió bị bão vùi dập.Và phải đến tận khi cảm thấy sự khô ráp trong cổ họng, Sebastian mới nhận ra đó là tiếng của chính chàng đang gào thét gọi tên nàng.