Mưu Sắc

Chương 36: Thử thổ lộ tình cảm



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà bởi vì tức giận. Cộng thêm thời gian hôn của tên nam nhân này quá lâu khiến nàng thiếu chút nữa thì không thở nổi. Nàng há hốc mồm thở phì phò, đôi mắt lấp lánh nước không quên ai oán trừng hắn.

Mắt nhìn móng vuốt của Mộc Tử Ảnh sắp sửa cởi xong đai lưng nàng, Lê Thấm trừng mắt, chụp lấy bàn tay to của hắn, “Mộc Tử Ảnh, chàng làm gì?!”

Mộc Tử Ảnh ra vẻ “Nàng biết rõ rồi còn cố hỏi”, sau đó còn thật thà hỏi: “Thấm Nhi, không phải vừa rồi nàng bảo ta giúp nàng sao? Chẳng lẽ ta nghe lầm rồi sao?”

Lê Thấm tức mà không có chỗ phát, “Khi nào thì ta bảo chàng giúp ta thế này?!” Vừa thấy đã biết là tên này không đơn giản, hắn vậy mà lại xuyên tạc ý của nàng.

Mộc Tử Ảnh dừng lại động tác, đôi mắt tối đen thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, khó hiểu hỏi, “Vậy Thấm Nhi bảo ta giúp nàng là giúp cái gì?”

“Không phải chàng cũng đoán được mục đích ta tiếp cận chàng sao? Một khi đã vậy, vậy chàng nói xem ta muốn chàng giúp cái gì?” Lê Thấm ngạo nghễ liếc hắn một cái, hỏi ngược lại.

Lê Thấm không nhìn thấy được ý cười tràn đầy trong mắt Mộc Tử Ảnh lúc này, chờ đến khi nàng để ý thì đôi mắt kia đã sớm trong trẻo như cũ.

Mộc Tử Ảnh bỗng nhiên bừng tỉnh gật gật đầu, lẩm bẩm, “Thì ra ý của Thấm Nhi là vậy. Xem ra là ta đã suy diễn quá rồi. Chỉ có điều…Thấm Nhi bình thường nhiệt tình như lửa, câu nói vừa rồi của nàng rất dễ khiến ta suy diễn sang phương diện kia.” Nói xong mới liếc nhìn về phía Lê Thấm, câu sau hiển nhiên là lên án nàng.

Khuôn mặt Lê Thấm lại không nhịn được mà đỏ lên, nổi giận chà lau đôi môi nhòe son, nhưng nàng càng lau lại càng nhòe thêm. Trong lòng vì xấu hổ mà càng thêm giận dữ, vì thế nàng không nói hai lời liền nắm lấy cánh tay hắn, gạt ống tay áo lên, nhắm thẳng vào cánh tay cắn một cái thật mạnh, răng nanh đâm vào không hề có ý nhả ra. Trái lại, Mộc Tử Ảnh ở một bên lại nhíu mi, vươn tay xoa xoa gáy ngọc trắng nõn của nàng, an ủi nàng, sau đó còn nhẹ nhàng cổ vũ thêm, “Đừng nóng vội, nàng có thể cắn từ từ, không ai tranh với nàng.”

Lê Thấm đang cắn cánh tay hắn chợt ngẩng đầu lên, trông nàng bây giờ giống y như con chó nhỏ gặm xương, sống chết cũng không buông mà cắn chặt khúc xương . Tròng mắt chuyển vòng vo hai lượt, sau đó hung tợn nhìn hắn. Đến khi nghe hắn nói xong, Lê Thấm lập tức buông ra, “phi phi” hai tiếng, ghét bỏ: “Cứng quá, răng ta cắn đến đau nhức.”

Khóe miệng Mộc Tử Ảnh nhếch lên, tiến sát đến gần nàng, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng mà vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lên cánh môi phấn nộn.

Cả người Lê Thấm run run, nói không nên lời, nàng chậm rãi xoay người, đi đến cạnh giường, nằm úp sấp xuống.

Không bao lâu sau, Lê Thấm cảm thấy cả người bị một tầng hơi nóng bao lấy, cùng theo đó là một cơ thể cứng rắn nằm sát cạnh bên nàng. Cả người Lê Thấm không khỏi cứng đờ, dịch sang chỗ khác.

Sợi tóc rối tung sau gáy được ngón tay thon dài cẩn thận vén sang một bên, đôi môi mỏng ẩm ướt mang theo chút lạnh lẽo hôn lên cần cổ nàng, cuối cùng lại nhẹ nhàng cắn một chút, lưu lại vết cắn màu hồng nhạt.

Lê Thấm đau kêu thành tiếng, không tình nguyện kéo chăn lên, vô cùng bất mãn lườm hắn, hừ một tiếng nói: “Tiểu nhân! Ta cắn cánh tay chàng, chàng liền cắn cổ ta.”

Ý cười trên mặt Mộc Tử Ảnh khẽ thoáng qua, hắn vuốt ve ấn ký mình đã lưu lại trên cổ nàng, thanh âm trầm thấp xen lẫn nhu hòa, “Đó là một ký hiệu, chứng minh nàng là của ta. Nàng cắn cánh tay ta cũng không chỉ một cái nhẹ, nói vậy thì dấu răng đó cũng sẽ lưu lại thật lâu, ta rất thích.”

Lê Thấm trợn tròn mắt, “Không…Nhàm chán.”

Mộc Tử Ảnh cười nhỏ một tiếng, lồng ngực cũng theo đó mà run lên. Bởi vì hai người nằm rất gần nhau, Lê Thấm cũng cảm nhận được sự rung động của hắn. Tiếng cười đó vừa rầu rĩ, nặng nề mà lại vô cùng mê hoặc lòng người.

Hai mắt Lê Thấm mơ hồ, nhìn chằm chắm đôi mắt phía trước. Từ trong con ngươi tối đen đó nàng nhìn thấy ý cười tràn ngập chiều chuộng của hắn. Lê Thấm không thể bình tĩnh được nữa, nàng kêu lên một tiếng, sau đó xoay người nằm lên trên hắn, quan sát hắn, lộ ra tươi cười do thực hiện được ý đồ.

Mộc Tử Ảnh lơ đễnh, tùy nàng bừa bãi, “Thấm Nhi đè ta như vậy là muốn làm gì?”

“Đề phòng chàng, miễn cho tay chân mắt miệng của chàng lại không thành thật.” Lê Thấm cười tủm tỉm giải thích.

“Không sợ ta nữa à?” Mộc Tử Ảnh mỉm cười hỏi nhỏ một câu, tùy nàng nằm trên người mình, cơ thể nhỏ nhắn còn tự tiện xoay đến xoay đi, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gáy nàng, tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ vậy.

Lê Thấm thoải mái lim dim mắt, thu tay lại đặt lên ngực hắn, cái đầu nhỏ nhắn cũng gối lên đó, lười biếng đáp lại, “Cũng không phải là mãnh thú hồng thủy, vì sao phải sợ chàng chứ. Mộc Tử Ảnh, ta đã nói rồi, người chàng là của ta, tất cả cái gì chàng sử hữu cũng đều là của ta. Cho nên ta bảo chàng làm gì, chàng cũng phải nghe lời ta.”

Hiệp ước không bình đẳng? Mộc Tử Ảnh nhướn mi, gật đầu đáp: “Được, Thấm Nhi có muốn lột da ta ta cũng không nói gì, càng không bàn đến chuyện khác.”

Lê Thấm hài lòng, cảm thấy đây là thời điểm nên cho hắn ngon ngọt, vì thế liền nhắm ngay vào đôi môi mỏng kia hôn vài cái, sau đó rời đi.

“Chỉ có thế?” Mộc Tử Ảnh không thỏa mãn nhíu mày, “Thấm Nhi, nàng có phải đã quá keo kiệt không? Nàng muốn ta vượt lửa qua sông, vậy mà chính mình lại luyến tiếc hiến thân.”

Tròng mắt Lê Thấm chuyển vòng vo, nàng lại duỗi người vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hắn.

Ánh mắt Mộc Tử Ảnh tối sầm lại, bàn tay đang vuốt ve gáy nàng chuyển thành kéo đầu nàng áp vào mình, đem cái lưỡi đang náo loạn kia kéo vào miệng mình, dây dưa mút vào. Người con gái trong lòng hắn giãy dụa vài cái, thiếu chút nữa thì rơi xuống một bên. Mộc Tử Ảnh ôm thiên hạ nhỏ bé của hắn vào lòng, lăn vài vòng trên giường.

Cắn cắn ôm ôm ấp ấp một hồi lâu, hai người trên giường hợp thành một khối. Trường bào nguyệt sắc trên người nam tử xuất hiện thêm tầng tầng nếp nhăn, vạt áo ở bên hông buông ra, áo ngoài hờ hững tưởng sắp rơi, lộ ra phần ngực trắng nõn mà rắn chắc, bên trên rải rác một vài dấu răng, tóc đen xõa trên vai, lại thêm cặp con ngươi tối đen, tạo thành một loại mị hoặc nói không nên lời. Lúc này đầu hắn gối lên một cánh tay, một cánh tay khác lại đang ôm người con gái sắc mặt đỏ hồng. Người con gái áo ngoài mở ra hơn phân nửa, lộ ra bả vai mượt mà, cái yếm màu đỏ thêu sen bao lấy hai đỉnh núi cao ngất, bởi vì hô hấp mà phập phồng, xương quai xanh lại che kín bởi những vết cắn tím tím hồng hồng, có chút đáng sợ.

Lê Thấm thở phì phò đá đá chân hắn, “Cắn ta đau muốn chết, trên người nhiều vết cắn như vậy, nếu như không cẩn thận bị người nào nhìn thấy, vậy về sau ta cũng không cần gặp người.”

Mộc Tử Ảnh híp mắt, khẽ liếc những dấu hôn tràn ngập cơ thể nàng, thanh âm mềm mại ôn nhu, “Không sợ, ở đây ta có thuốc bột, sau khi bôi đảm bảo sẽ không có ai nhìn thấy.”

Lê Thấm cảm thấy mỗi phần cơ thể khi ánh mắt hắn quét qua đều nóng bỏng vô cùng. Nàng vội vàng quay lưng về phía hắn. Không phải mới chỉ đánh có vài cái, cởi bỏ thêm mấy cái áo thôi sao, thuận tiện cắn loạn trên người hắn một chút, vì sao mới có vậy mà nàng đã mệt rồi?

“Thấm Nhi.” Mộc Tử Ảnh mềm nhẹ gọi tên nàng.

“Ừm…” Sắp ngủ rồi.

“Nàng muốn cái gì ta đều cho nàng, chỉ cần ta có thể.”

Trong lòng Lê Thấm “xùy’ một tiếng, than thở: “Nam nhân đều là như vậy, lúc tâm tình tốt lời nói so với kịch nghe còn êm tai hơn. Đợi đến khi hết tình rồi, quay ngoắt đi, trước kia đã từng nói gì liền giống như đồ đã ăn vào, tiêu hóa trong bụng mấy ngày sau đó lại đi ra.

Tiếng than nho nhỏ như muỗi kêu đều bị Mộc Tử Ảnh nghe không sót chữ nào. Hắn ân cần hôn gáy nàng, cúi sát vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Nam nhân khác ta không hiểu, nhưng lời ta nói tuyệt đối có thể tin, nàng có thể tin tưởng cả đời.”

Lê Thấm một hồi lâu cũng không nói gì, nàng chỉ nhìn vào cặp mắt đen của người nào đó, không có lấy nửa phần lo sợ. Một khi đã như vậy…

“Mộc Tử Ảnh, chàng hãy nghe cho kỹ, ta muốn chàng giúp ta, ta muốn sau này đại ca có thể vững vàng thừa kế ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng, những người khác không thể ngấp nghé nửa phần!” Lời cuối cùng không giấu nổi sự tàn nhẫn.

Cảm thấy phía sau nửa ngày mà không truyền đến tiếng động gì, Lê Thấm mỉm cười, “Sao, chàng cũng có lúc phải sợ hãi sao?”

“Tâm tư của nàng ta đã sớm nhận ra được tám chín phần, làm gì còn sợ nữa.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp, sau đó thở dài một tiếng, vừa có chút thất vọng lại thêm phần bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, ta thật sự thích nàng, cho nên ta sẽ giúp nàng. Nhưng, sau này nàng không được đem tình cảm của chúng ta liên lụy với mấy thứ này, trong lòng ta sẽ không thoải mái.”

Lê Thấm xoay người, cắn lên má hắn, cắn cho đến khi cả người hắn cảm thấy thoải mái, sau đó mới đắc ý cười nói: “Nếu không thích chàng thì ta làm sao có thể đối với chàng như vậy? Những chuyện khác chàng cũng thuận tiện làm thay ta luôn.”

Mộc Tử Ảnh lắc đầu nhận mệnh. Yêu phải một nữ nhân như vậy, là hạnh phúc cũng là bất hạnh của hắn.

“…Thấm Nhi, đừng nhìn vào vẻ mặt hòa nhã của bách quan trong triều, nàng không biết ẩn sau vẻ mặt hòa nhã đó là những mưu đồ mãnh liệt nào đâu.” Trong mắt Mộc Tử Ảnh lộ ra vài phần mỉa mai,

“Có một số người đợi đã rất nhiều năm, sắp sửa không thể kiềm chế được, không chỉ có suy nghĩ muốn đứng đầu thiên hạ, mà sắp tới còn không biết sẽ làm ra chuyện lớn gì…”