Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 37: Nói rõ ngọn ngành



Thái Hậu tươi cười ôn hòa: "Cũng đúng, ai gia quên mất việc này có thể trực tiếp hỏi Từ phu nhân." Nói tới đây bà nghiêng đầu nhìn Vệ Xuyên, "Hôn sự vẫn cần tự các ngươi xem có hợp hay không. Ai gia chỉ hỏi thôi, ý của ngươi thế nào?"

Vệ Xuyên gật đầu, thái độ không hề dao động: "Hôn sự vốn tuân lệnh phụ mẫu lời người mai mối, nếu phụ thân và mẫu thân thấy tốt, thần không có dị nghị."

Từ Tư Uyển vốn rất sợ y từ chối, nghe vậy mới buông lỏng tiếng lòng.

Tuyên quốc công phu nhân cười gật đầu: "Hai cô nương của Từ gia đều ở trong cung, nếu hôn sự này thành công... Thiếp thân mặt dày nói rằng mình đã có thể kết thân với Thái Hậu."

"Việc này có gì mà gia mặt dày, ai gia cũng vui vẻ kết thân với ngươi!" Thái Hậu cười cười.

Có các cung nhân phụ họa, trong điện hòa hợp êm ấm.

Nói thêm vài câu, hai tỷ muội cáo lui. Thái Hậu sai cung nhân đưa lễ vật đã chuẩn bị sẵn cho họ, cung nữ của cả hai nhận lấy, bọn họ hành lễ, cùng nhau rời khỏi tẩm điện.

Ra ngoài, Từ Tư Uyển ngước mắt lại thấy một phi tần mới tới cửa, ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai người đều cứng đờ. Đối phương cúi đầu trước, hành lễ: "Thiến uyển nghi mạnh khỏe."

Là Sở Thư Nguyệt. Nàng ta vốn cũng coi như được sủng ái, sau này vì chuyện của Cẩm bảo lâm cùng dăm ba câu của Từ Tư Uyển mà bị đuổi khỏi Diệu Tư Cung. Hoàng đế cảm thấy nàng ta hẹp hòi, không muốn gặp lại nàng ta, dần dần hình như cũng đã quên mất nàng ta, bây giờ gặp lại, nàng ta có vẻ khá cô độc.

Tư Yên hành lễ. Các nàng không nói gì thêm, từng người rời đi.

Ra khỏi cửa Trường Nhạc Cung, Tư Yên không nhịn được mà nói: "Sao tỷ tỷ có thể đồng ý hôn sự của Tam tỷ tỷ và tiểu công gia? Nếu hôn sự thành sẽ hại Tam tỷ tỷ, cũng hại tiểu công gia đấy!"

Từ Tư Uyển nhìn bốn phía, thở dài: "Nếu việc này thật sự thành, trong lòng bọn họ đều khổ. Nhưng nếu ta mở miệng từ chối, e rằng có khả năng sẽ khiến họ mất mạng."

Tư Yên ngẩn ra: "Sao cơ?"

Tư Uyển lắc đầu, tâm trạng phiền lòng không định nói nhiều.

Nàng đi về phía trước, Tư Yên đứng tại chỗ một lát mới hoàn hồn, vội đuổi theo: "Ý tỷ tỷ là... Thái Hậu nương nương cố ý?" Không chờ Tư Uyển trả lời, nàng ấy tỉnh ngộ, "Chẳng trách... Vừa rồi tiểu công gia cũng không hề dị nghị. Thì ra là muội ngốc, muội còn tưởng ngài ấy bị tỷ tỷ làm tổn thương nên cảm thấy rằng cưới ai cũng không quan trọng..."

Tư Uyển im lặng. Mấy tháng không gặp, nàng bỗng phát hiện y dường như trầm ổn hơn trước, dáng vẻ đối đáp hiện giờ đã không còn giống thiếu niên lang cản xa giá ngày trước.

Nhất thời nàng không dám nghĩ, không dám đoán xem khoảng thời gian đó y đã trải qua điều gì, chút ngọt ngào của quá khứ kia nàng chỉ có thể vứt bỏ, coi y là người xa lạ.

Nàng biết y đối xử với nàng rất tốt. Mười mấy năm làm bạn trưởng thành, tự nhận là thanh mai trúc mã cũng không có gì quá đáng.

Chỉ tiếc con đường nàng đang đi là sự lựa chọn của nàng, mà con đường này không cho phép mềm lòng trong tình cảm, ngoại trừ cảm giác nợ Từ gia và Đường gia, những người khác đều chỉ có thể là quân cờ. Nếu là quân cờ của kẻ địch, nàng phải sảng khoái diệt trừ. Nếu là quân cờ bên ta, nàng sẽ đẩy lên trước giết địch.

Từ Tư Uyển về Niêm Mai Các, thay xiêm y nhẹ nhàng, ngồi thất thần rất lâu. Tư Yên biết nàng có tâm sự, không dám làm phiền, ở bên nàng một lát liền về Mẫn Tú Cư.

Tới gần trưa, Nhạc thị vào cung vấn an Hoàng Hậu xong, vội tới niêm Mai Các. Từ Tư Uyển đang ngồi yên trên giường, nghe tiếng Lan Huân và Quế Phức chào hỏi mới hoàn hồn đứng dậy, ra ngoài tiếp đón.

"Uyển nghi nương tử vạn an." Thấy nàng vừa tới cửa phòng, Nhạc thị lập tức hành lễ.

Từ Tư Uyển vội đỡ bà đứng dậy: "Nương..." Vừa gọi ra một chữ này, nàng đã không nhịn được mà nghẹn ngào.

Nhạc thị nắm chặt tay nàng, dịu dàng dỗ dành: "Đang Tết, không được khóc. Mau vào phòng đi, để nương nhìn con xem."

"Vâng." Từ Tư Uyển gật đầu liên tục, cố nén nước mắt, nở nụ cười, phân phó Lan Huân, "Mau đi mời Tứ muội muội tới đây."

Nói rồi, nàng đỡ Nhạc thị vào phòng, ngồi xuống, lại gọi Hoa Thần đi pha bạch hào ngân châm mà Nhạc thị thích uống.

Đợi trà thơm dâng lên, nàng đuổi Hoa Thần ra ngoài, chỉ gọi Đường Du tới, ngồi xuống cùng tâm sự.

Ngày trước Từ gia chiếu cố Đường Du nhưng sợ nàng biết quá nhiều, vào cung dễ gặp phiền phức, cho nên không hề nhắc tới, chỉ lén nói chuyện với Đường Du, mong gã thông cảm. Hiện giờ thấy nàng và Đường Du như vậy, Nhạc thị hơi bất ngờ.

Từ Tư Uyển giải thích: "Nữ nhi nhớ từng nghe cha thỉnh thoảng nhắc tới một vị ca ca Đường gia, tiến cung hỏi thăm mới biết là gã. Nương yên tâm, người mà nương và cha dốc lòng chiếu cố, nữ nhi cũng sẽ đối đãi như người nhà, thường ngày cũng chiếu cố lẫn nhau."

"Vậy thì tốt." Nhạc thị vui mừng gật đầu, ánh mắt nhìn Đường Du bỗng có phần do dự.

Đường Du thấy thế liền muốn cáo lui.

Từ Tư Uyển đoán được bà muốn nói gì, thái độ nhẹ nhàng: "Nương, trước giờ nữ nhi không có chuyện gì giấu người, nương không cần có khác mắc gì cả, có chuyện gì cứ nói thẳng."

"Được." Nhạc thị bất an mím môi, "Ta vừa mới tiến cung, theo lễ nghĩa vốn chỉ cần đi gặp hoàng hậu nương nương là được, không ngờ lại bị người của Trường Nhạc Cung mời đi, nói là thái hậu nương nương muốn gặp ta. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đi theo họ, vào điện mới gặp bá mẫu Vệ gia của con. Thái Hậu nói... Nói muốn làm mai tiểu công gia nhà họ, coi trọng Tam muội muội của con."

Từ Tư Uyển cúi đầu khẽ cười: "Việc này Thái Hậu cũng có nhắc với con khi đi vấn an người. Lúc ấy con bảo mình tiến cung mấy tháng, không biết Tam muội muội đã nghị thân chưa, đẩy sự việc cho mẫu thân." Nói tới đây, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Nhạc thị, hỏi bà, "Không biết mẫu thân trả lời thế nào?"

"Ta còn có thể nói gì." Nhạc thị thở dài, "Tháng mười một bọn ta mới tìm cho Tam muội muội của con một mối hôn sự, là môn sinh của cha con. Ta và cha con nghĩ với tính tình của Tam muội con chỉ sợ khó ở chung với nhà chồng, do vậy mới tìm người như thế, tuy là gả thấp, không nhà cao cửa quý như Tuyên quốc công phủ nhưng hôn sự đã quyết định, không thể tùy ý hủy bỏ, ta chỉ có thể thành thật bẩm tấu với Thái Hậu, đẩy hôn sự này đi."

Từ Tư Uyển thở phào: "Vậy thì tốt."

"Chỉ e sẽ gây thêm phiền phức cho con." Nhạc thị ưu sầu nói, "Thái Hậu không phải người thân thiện gì, hiện giờ đột nhiên thu xếp hôn sự của thần tử, sợ rằng tên chỉ là cất nhắc, sự thần là thăm dò. Những vấn đề khác không nhắc tới, ta ích kỷ nói một câu, Vệ Xuyên là hài tử tốt, Tư Thiền tuy ương ngạnh nhưng bản tính không xấu, nhưng nói đến cùng hai đứa nó và ta có chút khoảng cách. Nếu hành động hôm nay của Thái Hậu có nguyên nhân đặc biệt gì, ta thà cho chúng thành hôn, cuộc sống sau này khó khăn một chút cũng tốt hơn liên lụy tới con. Nếu con có bất trắc gì, ta thật sự không chịu nổi."

"Mẫu thân lo lắng nhiều rồi." Từ Tư Uyển gắp một miếng mứt hoa quả, đút bà ăn giống như khi còn nhỏ.

Nhạc thị nhìn nàng, ăn mứt hoa quả.

Nàng nói tiếp: "Khi nãy ở Trường Nhạc Cung con đã nghĩ Thái Hậu không phải người thích làm khó thần tử, nếu đây là thử, có lẽ Tam muội muội đã có hôn ước, con chỉ cần khéo léo ứng đối qua cửa là được, lúc sau bà ấy lại hỏi mẫu thân chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền hiểu rõ việc này mà thôi."

Nhạc thị hoảng hốt: "Là vậy sao?"

"Con cảm thấy là thế." Từ Tư Uyển nhu hòa gật đầu, "Huống hồ cho dù không phải cũng không sao. Từ gia chúng ta là nhà giàu có, đính thần ngày nào, thông gia là ai, chỉ cần phái người đi hỏi thăm là biết. Chỉ cần mẫu thân không lừa bà ấy, hôn sự này không thành bà ấy cũng không thể trách mẫu thân, nào có đạo lý vì bà ta mở miệng thì chúng ta phải bội ước, nếu thế sau này Từ gia phải làm người thế nào đây?"

"Nói vậy cũng đúng..." Nhạc thị bừng tỉnh, lại nhìn nàng, thái độ trở nên phức tạp, "Mấy tháng không gặp, con trưởng thành rồi."

Từ Tư Uyển thẹn thùng cúi đầu: "Dù sao cũng đã gả đi, sao có thể còn giống tiểu hài tử chứ?"

Tuy nói thế, nhưng nàng biết Nhạc thị đang ám chỉ điều gì.

Trước giờ nàng là nữ nhi được nuôi ở khuê các, tuy phong tục Đại Ngụy khá thoáng, nữ nhi không đến mức "không được ra ngoài", bọn họ cũng có thể cưỡi ngựa chơi đá cầu ném thẻ vào bình rượu, nhưng rốt cuộc cũng không có quá nhiều tâm tư.

Khi đó mỗi khi rảnh rỗi nàng thích đọc sách, chơi đàn, vẽ tranh, hoặc kéo cha mẹ nói chuyện không đâu, nào có khả năng nghĩ thấu các gút mắt như vậy?

Chỉ tiếc, đó chỉ là diễn cho Nhạc thị xem thôi.

Con đường này nàng đã cẩn thận trù tính rất lâu, không cho họ biết nửa là vì sợ họ lo lắng, nửa là vì sợ họ ngăn cản mà thôi.

Bây giờ đã vào cung, có nhắc tới những chân tướng đó hay không đều không quan trọng. Nhưng nếu bây giờ nàng nói với Nhạc thị mình vào cung là để báo thù, Nhạc thị chắc chắn sẽ bị hù chết, không bằng cứ tiếp tục làm nữ nhi ngoan trong lòng cha mẹ để họ bớt vất vả.

Nhạc thị cảm thán: "Con vốn thông minh, mọi việc đều nghĩ thấu đáo, hiện giờ có thể hiểu rõ việc này ta và cha con đương nhiên có thể yên tâm một chút. Có điều ở trong cung vẫn nên có nhiều tai mắt, tri nhân tri diện bất tri tâm, vả lại... Chớ có gây chuyện, nếu được thì hãy giúp người làm việc tốt, đừng kết oán. Thánh sủng chỉ là hư ảo, chỉ có cái mạng này mới là của con."

"Nữ nhi hiểu, nữ nhi sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch." Từ Tư Uyển mỉm cười.

Nàng nghĩ, có lẽ đến chết nàng cũng sẽ không cho bà biết mình vui vẻ khi gây chuyện trong cung thế nào, càng sẽ không cho bà biết thật ra Đào thị là do nàng viết và tình cảnh của Cẩm bảo lâm hiện giờ cũng do nàng tính kế.

Trừ khi có ai đó có năng lực loại trừ nàng, nếu không nàng sẽ dùng mọi cách để leo lên, khi đạt tới vị trí có thể sát cánh cùng hoàng đế, đó sẽ là thời điểm hoàng đế rơi xuống vực thẳm.

Thứ hắn nợ Tần gia, nàng sẽ đòi lại từng thứ.

Nàng nhấp ngụm trà, đúng lúc này, Nguyệt Tịch ở ngoài bẩm báo: "Nương tử, Tứ tiểu thư tới."

Nhạc thị nghe vậy, theo bản năng nhìn Đường Du.

Đường Du cười nói: "Con biết bá mẫu sẽ tới nên có chuẩn bị quà năm mới, vừa lúc đi lấy." Nói rồi gã đứng dậy cao lui.

Từ Tư Uyển nói với bên ngoài: "Mau mời vào."

Tư Yên vào phòng, Nhạc thị không nhắc đến Tuyên quốc công phủ nữa, chỉ lấy ra tiền mừng chúc mừng năm mới các nàng.

Theo quy tắc, nữ nhi sau khi gả chồng không được lấy tiền mừng tuổi, nhưng người làm mẫu thân đã có lòng này, nữ nhi cũng nên ngoan ngoãn nhận lấy. Ngoài ra, Nhạc thị còn chuẩn bị ít quà cho các cung nhân trong Niêm Mai Các và Cẩm Tú Cư. Buổi trưa, ba mẹ con cùng dùng bữa, ăn xong Nhạc thị mới xuất cung.

Tư Uyển và Tư Yên tiễn bà đến cửa cung điện giữa triều đình và hậu cung, tiếp tục đi về phía trước là Tử Thần Điện. Ngày thường, Tư Uyển có đến Tử Thần Điện, nhưng hôm nay có rất nhiều triều thần vào cung, các nàng không tiện ra ngoài, chỉ có thể để Đường Du thay họ đưa tiễn.

Từ Tư Uyển về Niêm Mai Các, cho các cung nhân lui xuống, một mình nghĩ về chuyện của Tuyên quốc công phủ. Đường Du trở về, thấy Hoa Thần và Nguyệt Tịch đều ở ngoài, nghĩ nghĩ, liền gọi Hoa Thần cùng vào trong.

Từ Tư Uyển biết gã có điều muốn nói, nhưng không ngờ gã lại gọi Hoa Thần đi cùng.

Đường Du lắc đầu: "Ta biết phu nhân muốn giữ mặt mũi cho ta, nhưng trong cung có rất nhiều việc cần đến cung nữ. ta nghĩ kỹ rồi, Hoa Thần cũng là người của nương tử, có thể tin được. Sau này có chuyện gì ta có thể thảo luận với nàng ấy."

Nghe cách xưng hô của Đường Du, Hoa Thần không khỏi nghi ngờ.

Từ Tư Uyển suy nghĩ một lát, cũng sáng tỏ. Trước đây nàng xem xét đến thân phận của Đường Du, biết gã là người tâm cao khí ngạo, cho nên mới không cho Hoa Thần biết việc này. Mỗi lần nói chuyện riêng với Đường Du, nàng đều đuổi Hoa Thần ra ngoài. Hoa Thần hầu hạ nàng nhiều năm, nàng không biết Hoa Thần có oán trách gì không, nhưng Đường Du nói đúng.

Từ Tư Uyển thở dài: "Vậy gọi cả Nguyệt Tịch vào đi."

Bốn cung nữ nàng mang vào cung, Lan Huân và Quế Phức kém hơn một chút, còn Nguyệt Tịch từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh nàng, là người bạn tri kỷ, nếu chuyện này có thể nói với Hoa Thần, vậy không cần phải giấu giếm Nguyệt Tịch.

Hoa Thần ngơ ngác trước cuộc đối thoại của họ nhưng không vội hỏi, nàng vén rèm ra ngoài, gọi Nguyệt Tịch vào. Lần nữa vào phòng, Đường Du đã kéo ghế ngồi xuống.

Từ Tư Uyển nhìn hai người: "Các ngươi cũng ngồi đi. Trước đây ở trong phủ chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, vào cung rồi các ngươi đều bị hạn chế. Hôm nay ta nói với các ngươi việc này, hi vọng tương lai ở riêng mọi người có thể tùy ý hơn."

Các nàng hành lễ, từng người kéo ghế thêu tới, ngồi trước giường trà. Sau đó, không cần Từ Tư Uyển nhiều lời, Đường Du chủ động kể về giao tình của Đường gia và Từ gia ngày xưa, sau này Đường gia suy tàn, Từ gia đã chiếu cố gã thế nào. Hai cô nương nghe đến sững sờ, Nguyệt Tịch đứng dậy khom người: "Nô tỳ không biết có quá khứ như vậy. Đường gia có giao tình với Từ gia, nô tỳ nên gọi ngài một tiếng Đường công tử mới đúng. Nếu lúc trước có chỗ nào mạo phạm, mong công tử..."

"Quên đi." Đường Du cười lắc đầu, "Ta kể ra chuyện này không phải để dùng thân phận gây áp lực với ngươi. Bọn ta cần hai cô nương giúp đỡ, giữa mọi người không nên nghi ngờ lẫn nhau. Thật ra thời gian các ngươi ở bên nương tử nhiều hơn ta, nếu nương tử đã nói coi ta như huynh trưởng, trong lòng hẳn cũng coi hai ngươi như tỷ muội. Nếu hai ngươi vì biết thân phận của ta mà rụt rè, ta sẽ rất áy náy."

Nguyệt Tịch vội xua tay: "Không, không, ý nô tỳ không phải như vậy."

Hoa Thần nhìn Đường Du: "Nếu đã muốn nói rõ, ta đây cũng có một chuyện muốn nói."

Đường Du gật đầu: "Ngươi nói đi."

Hoa Thần lại nhìn Từ Tư Uyển: "Nương tử, tuy việc hôm nay quá bất ngờ, nhưng nô tỳ lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tính ta nương tử vào cung tháng tư, tiểu công gia ngăn cản xa giá của nương tử cũng là chuyện khi đó, cách nay đã hơn tám tháng. Ban đầu bệ hạ có khúc mắc với việc này cũng có lý, nhưng lúc ấy Thái Hậu không nói gì, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc tới?"

"Vừa rồi ta cũng nghĩ đến vấn đề này." Từ Tư Uyển thở dài, "Ta nghĩ... Vừa rồi có kẻ nhiều lời trước mặt Thái Hậu, làm Thái Hậu chú ý. Cũng may Thái Hậu không không có ý ghép bậy uyên ương, nếu không ta sợ bản thân thật sự sẽ gặp họa."

Tính tình Nguyệt Tịch ngay thẳng, nghe vậy không khỏi giật mình: "Nguy hiểm thế sao? Chẳng lẽ không phải Tuyên quốc công phu nhân bàn việc hôn sự, Thái Hậu thuận miệng nhắc tới ư?"

Hoa Thần bất lực nhìn nàng ấy, xấu hổ rời khỏi chỗ ngồi, duỗi tay lấy hai quả mơ trên bàn, hậm hực ngồi xuống ăn.

Đường Du suy tư: "Ta nghĩ thật ra ai bắt đầu chuyện này không quan trọng, mấu chốt là tiểu công gia. Ngài ấy từng cản xa giá của nương tử, mọi người trong cung đều biết ngài ấy có tình cảm với người, chuyện này như có một con dao, chỉ cần ngài ấy còn ở đó, con dao này sẽ luôn treo trên đầu nương tử, không biết rơi xuống lúc nào."

Nguyệt Tịch rùng mình, ngập ngừng hỏi: "Nhưng... Cũng không thể giết ngài ấy vì chuyện này đúng không?"

"Đương nhiên không phải." Đường Du cười cười, nghiêm túc nói, "Ta chỉ nghĩ nếu tìm được mối hôn sự cho tiểu công gia cũng tốt, có vài chuyện trong quá khứ sẽ trở nên bình thường, lời đồn cũng không còn nghiêm trọng."

"Đây cũng là một cách." Hoa Thần gật đầu, "Không bằng nhân cơ hội Thái Hậu nhắc tới, nương tử nhiệt tình tiến cử vài người có tài có đức giúp tiểu công gia đi? Vừa có thể tránh được những rắc rối sau này, nương tử cũng có thể tỏ rõ thái độ, bịt miệng đám người kia."

Từ Tư Uyển cười lắc đầu: "Ta tự có kế hoạch. Hiện giờ... Chúng ta thực hiện từng bước, nếu không hiệu quả, chúng ta sẽ làm cách của ngươi."

"Nương tử suy nghĩ thấu đáo." Hoa Thần nghe vậy cũng yên tâm.

Từ Tư Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lười biếng ngáp một cái: "Ta muốn đi ngủ. Các ngươi mang giấy viết chữ phúc đem đi đưa cho Tứ muội muội, Oánh quý tần, Ngô sung hoa với Tô huy nga, còn chỗ hoàng hậu nương nương thì tặng hai tờ. Buổi tối vừa có cung yến vừa phải đón giao thừa, nếu không có việc gì, các ngươi đừng gọi ta."

"Vâng." Ba người đồng thanh đáp. Đường Du cầm mấy tờ giấy viết chữ phúc lui xuống, Hoa Thần và Nguyệt Tịch hầu hạ nàng lên giường.

Giấc ngủ này của Từ Tư Uyển rất chập chờn, trong mơ nàng rất hoang mang, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện cũ khiến nàng hối hận vì đã quen Vệ Xuyên.

Không phải nàng đã có suy nghĩ báo thù từ năm ba tuổi. Hài tử ba tuổi còn quá nhỏ, chỉ biết sợ, biết bất an, nhưng không biết trên đời này còn có thứ gọi là báo thù.

Nàng quen Vệ Xuyên từ nhỏ, khi đó tâm tư báo thù chưa kịp nảy mầm, hai người chân thành làm bạn. Sau này nàng bắt đầu có dã tâm, dần lợi dụng y, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy có lỗi.

Lần nữa mở mắt, xung quanh đã tối đen, Từ Tư Uyển trở mình nằm thẳng người, mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu. Nàng đưa tay lên trán suy tư hồi lâu, mãi đến khi Hoa Thần đẩy cửa đi vào, đứng ngoài rèm nhẹ giọng gọi: "Nương tử, đến giờ dậy rồi, nếu không sẽ trễ nải cung yến."

"Ừ, ta dậy rồi." Từ Tư Uyển đáp. Nói rồi, nàng ngồi dậy.

Hoa Thần đỡ nàng: "Bọn nô tỳ đã đi đưa đồ theo phân phó của nương tử. Hoàng hậu, Ngô sung hoa nương nương và Tô huy nga đều viết một tấm đáp lễ, chỉ có Oánh quý tần nương nương lại nói chữ mình không đẹp, không chịu viết, nên sai người tặng một chiếc vòng tay ngọc trai. Nô tỳ đã xem, rất đẹp."

Từ Tư Uyển bật cười: "Vậy tối nay đeo nó đi."

Tối nay, theo quy tắc đón năm mới của Đại Ngụy, nữ nhi phải mặc đồ đỏ đến dự tiệc, trên cổ tay đeo thêm chiếc vòng ngọc trai màu trắng chắc chắn sẽ rất nổi bật.

Hoa Thần lại nhẹ giọng: "Cẩm bảo lâm mới bị bệ hạ khiển trách."

Từ Tư Uyển giật mình: "Còn đang ở cữ, sao lại bị khiển trách?"

"Cũng tại Cẩm bảo lâm sốt ruột." Hoa Thần cúi đầu, "Hôm nay là trừ tịch, nàng ta sai người tới ngự tiền cầu xin, nói là muốn gặp mặt nhị hoàng tử. Bệ hạ vốn đang bận rộn tiếp đón triều thần tông thân đến chúc mừng nằm mới, vừa thấy người tới liền đuổi đi, còn lệnh cung nhân ngự tiền tới Diệu Tư Cung một chuyến, bảo Cẩm bảo lâm nên một vừa hai phải."

"Xem người mà nàng ta giao phó đi." Từ Tư Uyển lắc đầu chế nhạo, "Cái miệng của Cẩm bảo lâm chúng ta còn thấy ồn ào, e rằng ở trước mặt bệ hạ cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có điều, Cẩm bảo lâm cũng thật đáng thương, hài tử vừa chào đời đã bị đưa đi, không kịp gặp mặt."

"Nàng ta có gì mà đáng thương?" Hoa Thần tức giận, "Trước đây nàng ta mặc kệ sự an toàn của hài tử mà hãm hại nương tử mà."

Từ Tư Uyển mỉm cười, từ chối bình luận, quay đầu hỏi nàng ấy: "Ngày xưa chúng ta hay qua lại với Cẩm bảo lâm, ngươi và cung nhân bên cạnh nàng ta có giao tình không?"

"Có thì có." Hoa Thần gật đầu, "Nhưng nàng ta từng hại nương tử, đám cung nhân chưa chắc đã không biết chuyện. Nếu nương tử muốn bọn họ làm việc cho mình, chỉ sợ không dễ."

"Ta không cần họ làm việc cho ta." Từ Tư Uyển khịt mũi, "Với tình cảnh của Cẩm bảo lâm hiện giờ, cung nhân hầu hạ nàng ta hẳn càng khó khăn hơn. Ngươi an ủi họ, cũng có thể tiếp tế họ một chút. Chúng ta không cần bọn họ nhớ ơn chúng ta, cứ khiến họ biết mình nên hận ai, đến lúc quan trọng chỉ cần có một hoặc hai người trong số đó đứng về phía chúng ta là được.