Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 29



Lâm Châu mưa gió bãobùng, câu nói của Chung Tuyển: Khóa trái cửa ở lại trong phòng đừng đira ngoài, vẫn cứ lảng vảng bên tai Hạ Hàm.

Quản lý mới của nhàkhách này là một vị công tác trong chính quyền Lâm Châu đã nghỉ việc,lúc trước mấy cô gái ở quầy tiếp tân cũng thay nhau lên tiếng thảo luận.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc của Triệu Đào, Hạ Hàmnâng cao cảnh giác. Mặc dù Chung Tuyển không nói gì với cô, nhưng cô cảm giác có điều gì đó không bình thường. Cô dựa sát vào cửa, dè dặt cẩnthận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa.

“Cô gái chết tiệt kia tới ngày đó, chuyện này làm sao bây giờ!”

“Mày ở lại đây cố gắng trông chừng kỹ vào, qua vài ngày nữa tao nghĩ cáchqua đây đưa ra bên ngoài. Tắm rửa sạch sẽ đừng để lúc đó ông chủ ghétbỏ, không mua giá tốt nhất.”

“Tầng này chắc không có người chứ?”

“Không có, hai nữ sinh sáng sớm đã đi rồi, yên tâm.”

“Nhưng hai nữ sinh này cũng thật đúng là xinh đẹp quá, không giống với phụ nữtrong thành phố này, da thịt mềm mại, bố mày vừa nhìn mà đũng quần đãnhô cao lên.”

Lúc này cô không dám di chuyển dù chỉ một chút, lập tức cầm điện thoại ra chuyển thành chế độ im lặng, rồi gửi một tin nhắn trả lời Diệp Vấn đang ngồi trên xe chờ cô.

***

Thang máylầu ba bên hướng Bắc thông suốt xuông tầng hầm ngầm nhà khách, phần cuối của tầng hầm ngầm có cửa ra, là đường tắt đi tới tiểu khu của dân ở.Đều là kiến trúc nhà một tầng, thỉnh thoảng có mấy hộ gia đình mở cửahàng buôn bán nhỏ. Trong phòng chứa đồ tầng hầm ngầm ước chừng có khoảng ba mươi kiện hàng, tất cả đều bị sắt phong kín. Tối đen như mực chỉ cóthể nhìn thấy chút ánh sáng phía cuối đường, không sai, chính Triệu Đàotừ lối này đi ra ngoài.

Đường đi lên trên ra bên ngoài là mộtđoạn cầu thang rất dài, sau đó là chính là một bức tường chết, hai bênđều là lối ra. Hạ Hàm nhìn một lát, cúi đầu xuống suy nghĩ. Phía đông là nơi đại đội cảnh sát hình sự sẽ xuất hiện và bao vây đầu tiên. Nghĩ đến đây cô kéo khóaáo lên cao, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Nhớtới Nhã Quyên khiến cô đau lòng, em không đi học, anh trai cũng như emkhông có điều kiện nên không lấy được vợ, kiếm nhiều tiền chút để đónchị dâu vào cửa.

Tất cả nhà trong khu dân cư đều là gạch đỏ, vìngày hôm qua mưa to nên đường dưới chân toàn bùn lầy. Thỉnh thoảng cònđạp lên vũng nước, bùn thấm ướt quần áo nên rất khó đi.

Không tới năm phút đồng hồ, toàn bộ cảnh sát nhân dân Lâm Châu bắt đầu lên đường, huy động toàn bộ lực lượng mà tới.

Hạ Hàm đứng ở một góc nhìn cảnh sát nhân dân từ bốn phương tám hướng chạytới, con đường nào đều bị chặn lại. Cô cảm thấy không đúng, liền bắt đầu đi ra hướng bến tàu. Đoạn đường này vắng vẻ có cướp đường, bụi cỏ dạisinh sôi, thỉnh thoảng có một vài căn nhà một tầng lòi ra, nên phải điđường vòng.

Cô cảm rối loạn rồi, nhưng không thể mang thêm phiềntoái cho Chung Tuyển nên bắt đầu đi tới chỗ đông người. Thỉnh thoảngđụng vài cảnh sát mặc thường phục, nhưng cũng không chặn đường cô lại,còn chỉ cho cô hướng đi khiến Hạ Hàm biết không nên đứng đây chờ đợi.

Bến tàu nhiều người rất náo nhiệt, đủ các loại cửa hàng và nhà hàng nhỏ, cửa trước cửa sau đều thông nhau.

Trong khu dân cư tiếng bước chân bắt đầu dồn dập lên, thỉnh thoảng còn cótiếng đàn ông gào thét hạ mệnh lệnh. Đám ông chủ cửa hàng rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi ở cửa cũng đứng dậy nhón chân nhìn bốn phía xungquanh.

Cửa hàng ăn sáng này chỉ có mấy mét vuông, cửa trước cửasau đều thông nhau. Con trai chủ quán chắc tầm hai ba tuổi, cầm trongtay một đống chìa khóa chơi đùa. Vì không buôn bán nên đèn trong cửatiệm đều tắt hết, bên trong âm u, mấy cái ghế dọn dẹp xong bị úp trênmặt bàn.

Có người chạy về phía bên này! Cô theo bản năng túm lấybé trai đang ngồi chồm hổm trước cửa. Từ cửa đằng trước có thể nhìn thấy một rõ hai ràng bên ngoài cửa sau.

Thuyền đánh cá ở bến tàu gầm rú mà cô cũng không nghe thấy gì.

Hình như nghe được tiếng hô của Chu Tiểu Hàn, lúc này cô kéo cánh cửa bằngtôn của cửa hàng ăn sáng lại, đoạt lấy chìa khóa trong tay bé trai, bắtđầu run rẩy khóa trái cánh cửa sắt từ bên ngoài.

“Cô gái cô làmcái gì vậy hả!” Ông chủ quát một tiếng, vì vừa rồi cô cầm chìa khóa dùng lực hơi nhiều làm đau đứa bé trai, nên bé ứa nước mắt đang muốn khóc.

Sau đó một tiếng kêu mạnh mẽ vang lên, cửa bị nện phá hỏng từ bên trong.Vốn là tôn phế liệu nên dễ dàng bị chọc thủng một lỗ lớn, tôn sắc nhọnbật lên. Hạ Hàm bị một lực mạnh từ phía sau kích đẩy một cái, ngã chúixuống mặt đất, cảm thấy phía sau lưng nóng rát đau đớn, còn hơi mát.

“Mẹ nó chắc không muốn sống nữa!” Triệu Đào nổi giận, nhìn chằm chằm Hạ Hàm nằm trên mặt đất rống to.

Ông chủ tiệm ăn sáng cũng bị dọa, lập tức ôm con trai chạy đi thì lọt vàotrong tầm mắt Triệu Đào đang cầm một cái ghế đẩu bằng sắt hung hăng némra ngoài. Cửa tôn vốn đã thủng một lỗ lớn, bị ném vào một cú như vậynữa, người ở bên trong nhảy qua rất dễ dàng. Triệu Đào ra sức điên cùnghét lên phá cửa cũng đã vô dụng rồi, vì Chu Tiểu Hàn xông lên phía trước bắt gọn.

Hạ Hàm nằm sấp, khó khăn lắm mới tránh được chiếc ghế mà Triệu Đào ném tới.

Một người đàn ông áo đen đứng đầu mũi con tàu màu trắng, đang nhìn chăm chú mọi việc xảy ra bên này. Còn Chung Tuyển đang bước chân dài từ trongbóng tối ra ngoài, tất cả mọi vật xung quanh đều trở thành bối cảnh. Chỉ riêng anh, kiêu căng ngạo mạn đi về phía cô.

Là người yêu của cô, là anh hùng có một không hai của cô.

Anh tiến lên đỡ Hạ Hàm đứng dậy kiểm tra vết thương, lông mày nhíu rất chặt có phần nguy hiểm.

Ông chủ tiệm ăn sáng vội vàng chạy tới, cầm cái mũ đội lên đầu Hạ Hàm, cóchút nghĩ lại mà sợ, nói: “Thật sự là to gan, cũng không sợ chọc phảiphiền toái.”

Chung Tuyển kéo vành nón Hạ Hàm xuống vài phần, nhìn thoáng qua ông chủ tiệm ăn sáng.

Ông chủ tiệm ăn sáng lại liếc nhẹ về phía Triệu Đào, nói: “Hắn ta cũngkhông phải là người dễ chọc vào, cô gái này coi chừng bị trả thù.”

***

Ngoài Nhã Quyên còn có một cô bé nữa tìm được ở một nhà tắm công cộng củatrung tâm Lâm Châu. Vì cô gái nhỏ tới tháng nên mới kéo dài vài ngày,còn hai bé gái mất tích khác theo Triệu Đào thừa nhận, đã bị vận chuyểnra nước ngoài. Cụ thể ở nơi nào, Triệu Đào cũng không rõ ràng lắm. Nhiệm vụ của hắn ta chính là chịu trách nhiệm bắt cóc bé gái giao cho bên mua mà thôi.

Diệp Vấn đã rời khỏi Lâm Châu, biết được Hạ Hàm khôngbị thương cũng yên tâm. Trong điện thoại chỉ bảo Hạ Hàm sớm trở về, đừng bao giờ quay lại Lâm Châu cái địa phương quái quỷ đó nữa.

Tiếptục điều tra tung tích hai cô bé khác, bây giờ chỉ có thể nhanh chóngtìm được các cô bé, ít nhất để các bé chịu ít tổn thương hơn.

Ban đêm Chung Tuyển kiểm tra vết thương cho Hạ Hàm, phát hiện sau lưng xanh tím một mảng. Da cô trắng rất nhạy cảm, nhìn qua khiến trái tim ChungTuyển níu chặt lại, im lặng không nói gì được với cô, chỉ bôi thuốc chocô rồi ôm cô nằm ngủ.

Nhưng Hạ Hàm mở to đôi mắt đen tuyền nhìn anh, mang theo ý cười lẩm bẩm một câu: “Anh đừng nóng giận.”

“Em thật là….” Không nỡ nói nặng lời, thật đúng là hết cách với cô.

Nhưng Hạ Hàm lại nói: “Đã ghiền lại kích thích mà.”

Hai người cứ như vậy ôm nhau, yên ổn thỏa mãn.

…..

“Thuyền màu trắng không bình thường.” Hạ Hàm nói.

“Lúc trước đều đỗ ở bến tàu gần chợ mà hôm nay vì sao đỗ ở bến tàu chỗ vâybắt Triệu Đào. Thời gian rời bến trễ hơn so với các thuyền đánh cá khác, khi Triệu Đào bị bắt mới vội vàng rời đi.”

Những lời này của cô nhắc nhở Chung Tuyển.

Quả nhiên thuyền màu trắng không còn xuất hiện nữa.

***

Thành phố A sắc xuân tràn trề, cây cối hai bên đường cũng đã đâm chồi nẩylộc, anh trai Nhã Quyên dần có chiều hướng tốt. Hạ Hàm theo đại đội cảnh sát hình sự của Chung Tuyển cùng nhau trở về, đại đội cảnh sát hình sựthành phố A đã hoàn thành nhiệm vụ, vụ án hai cô bé bị mất tích cũngđiều người từ trên tỉnh xuống điều tra tìm kiếm.

Hạ Hàm ngồi bêncạnh Chung Tuyển ấn di động xem tin tức, tín hiệu sóng ở Lâm Châu chậpchờn, gần như là không bắt được. Cô cúi đầu xem di động còn Chung Tuyểncúi đầu nhìn cô, hành trình mấy giờ đi xe cũng không thấy cô mệt mỏi.

Vừa mới chạy vào thành phố A, Chung Tuyển liền đưa Hạ Hàm tới bệnh việnthành phố kiểm tra một chút. Kiểm tra xong mấy hạng mục, Hạ Hàm ngồitrong phòng bệnh chờ có chút ngột ngạt, ở ngoài cửa không biết ChungTuyển đang nói gì với bác sĩ, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ quá, muốn về nhàngủ một giấc cho đã.

Ai ngờ Diệp Vấn và Thanh Phong đột nhiênchạy vọt tới, Thanh Phong ầm ầm ĩ ĩ, giọng rất lớn: “Cậu muốn như thếnào, muốn làm nữ cảnh sát nhỏ bé hả!”

Ánh mắt Diệp Vấn chán ghétnhìn Thanh Phong, ý bảo cô ấy nhỏ giọng xuống một chút, Thanh Phong liền đặt tay lên miệng làm động tác kéo khóa, rất thức thời ngậm miệng lại.

“Nhã Quyên không có chuyện gì chứ?” Diệp Vấn hỏi Hạ Hàm, dù sao trước khi về đây Hạ Hàm cũng có gặp Nhã Quyên một lần.

“Bị hoảng sợ, anh trai cô bé tổn thương không nhẹ.”

“Là Chung Tuyển gọi điện thoại bảo chúng tớ tới đây với cậu, sợ cậu buồnchán.” Diệp Vấn đi tới trước cửa sổ phòng bệnh đơn, nhìn cỏ cây dưới lầu đã xanh um tươi tốt, tâm tình mờ mịt mấy ngày liền cũng thoải mái hơnrất nhiều.

Thanh Phong nhỏ giọng nói với Hạ Hàm, “Gần đây có mộtchàng trai tài giỏi tuấn tú theo đuổi Diệp Vấn không dứt, còn với thânphận cổ đông của công ty, người bộ dạng soái khí có giáo dục.”

“Cô ấy đang rất lo lắng!” Thanh Phong bĩu môi.

Diệp Vấn xinh đẹp, các phương diện khác đều rất ưu tú, nhưng vẫn luôn một thân một mình, điểm này có chút không bình thường.

“Đường Thanh Phong, cậu không nói chuyện sẽ chết à!” Diệp Vấn nhíu mày rốngThanh Phong một tiếng, Thanh Phong lập tức ôm đầu chui vào lòng Hạ Hàm,hô to: “Đừng ỷ tài giỏi mà kiêu ngạo, người ta có thể coi trọng cậu làphúc phận của cậu, cậu tranh thủ thời gian sắp xếp một chút rồi lập giađình đi thôi, cẩn thận trở thành gái ế đó!”

“Cậu biến thành gái ế hay là tớ biến thành gái ế, Thanh Phong, cậu xong đời rồi, học nghiêncứu sinh càng không thể lấy chồng được.”

Vốn Thanh Phong giao lưu với con trai thì hay e ngại, khi trưởng thành nếu người khác phái tớigần sẽ khiến cô ấy đỏ mặt, nói chuyện không lưu loát.

“Diệp Vấn,cậu bắt nạt người khác! Chờ cậu kết hôn, tớ muốn ngủ với chồng cậu, làmtiểu tam của cậu, giữ lời hứa đấy! Hừ!”

Diệp Vấn cười vui vẻ không chút để ý nói: “Tùy ý cậu.”

Đây là lần đầu tiên sau năm mới ba người gặp nhau.

Chờ Diệp Vấn đi ra ngoài nghe điện thoại không ở đây, Thanh Phong liền lénlút nhỏ giọng hỏi Hạ Hàm đòi USB, “Tài liệu học tập của tớ tải xongchưa? Mau đưa cho tớ?”

Hạ Hàm biểu hiện vô cùng bình tĩnh, “Ừ, chờ về nhà tớ đưa cho cậu.”

Thanh Phong cảm thấy không thích hợp, bồi thêm một câu: “Có phải nhìn lén rồi không hả?”

“Không có!”

Cô vừa nói vừa không dám nhìn thẳng vào ánh mắt người khác, lỗ tai lại đỏ ửng, điểm quen thuộc này Hạ Hàm hiểu rõ lắm.

“Nhìn một lần cũng không có gì không được, dù sao cũng chỉ là tài liệu học tập thôi, cậu nên…..”

Nói tới đây thì Diệp Vấn đi vào, nói: “Đi thôi, Chung Tuyển tới đây rồi.”

Thanh Phong ưỡn thẳng người, nhẹ nhàng thì thầm, “Không được nói với Diệp Vấn đó.”

***

Chu Tiểu Hàn phụ trách đưa Diệp Vấn và Thanh Phong về trường học, còn Chung Tuyển thì dẫn Hạ Hàm tới chỗ Hạ Học Đông. Ăn xong cơm chiều hai ngườimới trở về nhà.

Về tới nhà Hạ Hàm làm tổ trong ghế sofa xem tivi, Chung Tuyển bận việc kết thúc vụ án ở Lâm Châu trong thư phòng trên lầu.

Không bao lâu thì Tân Dao gọi điện thoại qua, đầu tiên là răn dạy Hạ Hàmchuyện Triệu Đào phá khóa tiệm ăn sáng ở Lâm Châu một trận, nói cô rấtliều lĩnh, sau đó lại hỏi: “Chung Tuyển tức giận không?”

“Chắc là không có.” Cô nhìn lên đèn trong thư phòng trên lầu.

“Không có mới là lạ, nếu em xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!”

Tân Dao còn nói “Một lát nữa có đồ chuyển phát nhanh tới chỗ em, nhớ phảimặc cho Chung Tuyển xem, ừm… Anh ấy nhìn nhất định sẽ vui vẻ.”