Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 25



“Ly hôn?” Người đàn ông cười nhạt một tiếng, hơi thở lạnh như băng liên tiếp phả vào người Hà Tử Xuyến, rồi bắt đầu đâm tới khiến cô ta đau đớn.

Cô ta có chút sợ hãi, rụt người ra sau.

Chung Thác lại đưa tay ôm cô ta vào lòng, dùng sức siết chặt như muốn cắt đứt eo cô ta.

“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ.” Anh ta không nhịn được, vốn là người đàn ông hống hách thủ đoạn, bộ dáng này đương nhiên khiến cô ta hoảng sợ.

“Hà Tử Xuyến!”

Cô ta biết rõ, chỉ khi nào bị chọc giận thì anh ta mới kêu tên cô ta đầy đủ như vậy.

“Sao cô lại đê tiện thế hả!” Trong đêm tối, anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt gần như hoàn mỹ của cô ta một lúc, lúc đầu từ một người mới trong giới điện ảnh, đến khi gả làm vợ anh ta thì tránh xa việc đóng phim. Bên ngoài nhìn vào như một đôi kim đồng ngọc nữ môn đăng hộ đối như vậy, nhưng dây dưa hành hạ thế này, sợ rằng chẳng ai tưởng tượng được.

“Tôi cầu xin anh đừng nói nữa, A Thác, cầu xin anh….” Cô ta khóc, lớn tiếng nức nở, cũng không quan tâm dưới lầu có thể nghe thấy hay không. Đó là cảm xúc cô ta đè nén lâu lắm rồi, lúc này giống như một cơn lũ phá vỡ đê điều, tuôn hết toàn bộ ra, hoàn toàn không kìm hãm được.

Chung Thác vùi đầu vào lòng Hà Tử Xuyến, bất lực giống như một đứa trẻ đáng thương.

Cuối cùng anh ta dịu lại, nhỏ giọng như nhân viên trực tổng đài an ủi khuyên nhủ, “Ngay cả ánh mắt nhìn thẳng cậu ta cũng không nguyện ý cho cô ---”

Hà Tử Xuyến nâng giọng ngắt ngang lời anh ta, giọng thương xót như đang khóc, “A Thác, anh đừng đưa những thứ này tra tấn tôi nữa, sau khi gả cho anh, tôi chưa từng mơ tưởng gì cả, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn với anh, nhưng vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy!” Hà Tử Xuyến nâng nắm đấm hung hăng nện lên ngực người đàn ông, tóc dài bay tán lạn trên mặt đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Tôi cho rằng gả cho anh thì được sống yên ổn bình thản, sẽ không bao giờ dấn thân vào môi trường vàng thau lẫn lỗn trong làng giải trí nữa. Mặc dù tính cách anh trời sinh trầm ổn lạnh lùng, nhưng tôi lại xem như đó là chín chắn đáng để dựa vào. Còn anh người thân thiết nhất với tôi, vì sao lại muốn đả thương tôi đến mức này?

Đúng vậy, là anh cho tôi sự cưng chiều đến vô tận, nhưng cũng cường thế áp bức đẩy tôi xuống địa ngục. Thần kinh căng thẳng hít thở không thông, cuộc sống như vậy tôi không thể chịu nổi nữa, dù cho chỉ thở một hơi lại bị anh bóp chặt cổ mà chết nghẹt, tôi tuyệt đối cũng không khuất phục; cho dù tương lai sống cô độc như cái xác không hồn trong suốt quãng đời còn lại, tôi cũng chỉ xem như rời khỏi anh để sống lại một lần nữa.

Người đàn ông này, tôi sợ lắm rồi….

Một đêm này hai người cứ như vậy ôm chặt nhau mặc cả quần áo mà ngủ, tư thế ngủ như vậy rất không thoải mái, nhưng lại khiến Hà Tử Xuyến có một giấc mộng rất dài rất đẹp. Cô mơ thấy thời gian khi mới quen Chung Thác, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đứng thấp hơn cô hai bậc thềm trong trời đêm đầy tuyết, đầu hơi ngẩng lên nhìn sâu vào mắt cô ta. Còn cô ta vừa mới quay thử vai nhân vật mà cô ta chờ mong lâu lắm rồi mới nhận được. Cả người là đồ hóa trang chưa cởi xuống, khóc lem hết cả khuôn mặt trang điểm trông vô cùng buồn cười. Con ngươi xinh đẹp yên lặng mỉm cười nhìn anh ta, rồi đánh bạo ôm người đàn ông mà bao nhiêu người tránh còn không kịp vào lòng.

Chúng ta không ai sai cả, chỉ do phần tình cảm này quá cố chấp.

***

Sang năm mới nhiệt độ không khí dần ấm lên, Diệp Vấn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Lâm Châu. Công ty sản xuất thuốc của ba cô có tiếng tăm, mà Lâm Châu phát triển quá lạc hậu, nơi đó thường dùng thuốc không đúng cách, nguồn cung bị thắt chặt, điều kiện vệ sinh rất kém.

Hàng năm Diệp Vấn đi Lâm Châu ít nhất hai lần, làm người chăm sóc khách hàng cho công ty dược của ba, có năng lực mang tới không ít lợi ích cho nơi đó. Lâm Châu là một thị trấn nhỏ nằm phía Tây Nam, còn Diệp Vấn bây giờ cũng được xem như doanh nhân của địa phương rồi.

Một mình cô ấy bận rộn với những thứ này, Thanh Phong lại đã báo thi nghiên cứu sinh rồi, cuộc sống ‘hai điểm một đường’ nên cũng không rảnh đi Lâm Châu giúp cô ấy, cho nên liền gọi Hạ Hàm đi qua.

Giờ lên lớp không nhiều lắm, cho nên có thời gian rảnh, đường quốc lộ đi Lâm Châu hai năm qua đã được tu sửa, vì vậy giao thông tiện lợi hơn nhiều. Chính phủ cũng mở rộng hạn chế người dân bản xứ dùng thuốc bằng lá cây, trình độ cuộc sống cũng được nâng cao, nhưng so với thành phố A cách đó không xa, chính là lông phượng so cùng củ ấu. (Ý câu này là độ chênh lệch giữa hai bên rất lớn)

Hạ Hàm đến nơi liền gọi điện về cho Chung Tuyển, tín hiệu không tốt lắm nên chỉ đơn giản báo bình an. Nói thật, an ninh trật tự nơi này quả thực không tốt, trường hợp con gái và trẻ em mất tích thường xuyên xảy ra, nhưng ở đây là thuộc về dân tộc thiểu số chính phủ tự trị, cộng thêm thế lực gia đình bộ tộc càng rối ren hơn, khiến cấp trên rất là đau đầu. truyện bên dienđànlequydon

Những vụ mua bán súng úng không thể lộ ra ngoài ánh sáng nên hoàn toàn không có biện pháp kiểm soát triệt để được, Lâm Châu lại nằm bên đường biên giới, hiện tượng buôn lậu lại càng thêm điên cuồng ngang ngược hơn.

Sau khi bọn cô đến nơi, một vị nhân viên trong cục quản lý dược ra đón. Một người đàn ông trung niên tóc đen bóng bẩy, hiền lành thành thật, thoạt nhìn như đã quen biết Diệp Vấn từ lâu. Diệp Vấn giới thiệu ông ta với Hạ Hàm, hai người gật đầu chào hỏi nhau.

Nhân viên công tác cục quản lý dược tên là Lưu Thắng, trước tiên sắp xếp Diệp Vấn cùng Hạ Hàm và mấy đồng nghiệp vào phòng khách, nói là nghỉ ngơi một ngày trước đã, rồi mai lại làm việc.

Mấy người đàn ông vội vàng bỏ mấy thứ thuốc trên xe tải lớn xuống, còn Diệp Vấn và Hạ Hàm về nhà khách trước. Lâm Châu có nhà khách chính phủ, nhưng điều kiện không tốt, nghe người địa phương nói sắp bị phá bỏ.

Cho nên bọn họ ở lại nhà khách này là của tư nhân, Diệp Vấn vừa đi vừa nói chuyện: “Đây đã là điều kiện tốt nhất rồi, Hạ Hàm, cậu cố chịu hai ngày.”

“Không sao đâu.” Trong tay Hạ Hàm cầm mì ăn liền và đồ ăn vặt vừa mua ở cửa hàng tạp hóa, đã sắp đói điên người rồi.

Phòng khách trên lầu ba là phòng đơn, Hạ Hàm ở sát vách Diệp Vấn.

Mấy năm nay thời tiết ở Lâm Châu mưa dầm ẩm ướt, bất kể thời tiết như thế nào, bầu trời đều là một mảng sương trắng mênh mông, cô thăm dò đệm giường, quả nhiên có chút ẩm, liền nhớ tới lời nói đùa lúc nãy của Diệp Vấn, “Ở đây ngay cả quần áo cũng rất khó phơi khô được.”

Hiệu quả cách âm của phòng khá kém, cô có thể nghe thấy được tiếng gọi điện thoại của Diệp Vấn ở phòng bên cạnh.

Hạ Hàm rửa mặt sạch sẽ, rồi chạy qua phòng Diệp Vấn. An ninh trật tự ở đây kém nên chưa tới chín giờ tất cả nhà hàng quán cơm đều đã đóng cửa, cũng may trước cửa cách nhà khách này không xa có một cửa hàng nhỏ chỉ mấy mét vuông.

Diệp Vấn còn đang bàn bạc với người đồng hành về việc sắp xếp công việc mấy ngày tới, cho nên Hạ Hàm liền phụ trách đun nước nấu mì.

Cắm ấm điện lên hồi lâu mà không thấy phản ứng, gọi điện thoại hỏi thì biết ổ cắm điện bị hỏng rồi. Hạ Hàm lại chạy xuống dưới lầu tìm nước sôi, nhân viên công tác của nhà khách ở lầu một nói với Hạ Hàm, cửa hàng nhỏ bên cạnh có cung cấp nước đun sôi.

Cô hết than lại thở, chuẩn bị cầm bình đi lấy ít nước sôi thì nghe thấy giọng nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm của cô gái lễ tân nhà khách kêu một tiếng, “Xin chào ông chủ.”

Cô nhìn lại, chính xác là một chàng trai gần như bình thường.

“Các người là ở thành phố A tới hả?” Chàng trai này hỏi.

Hạ Hàm gật đầu, lướt qua anh ta chuẩn bị đi sang cửa hàng.

Cô nghe thấy tiếng chàng trai và cô lễ tân nói chuyện, không đầy một lát sau, chàng trai này ngăn cô lại, nhấc một bình nước sôi lên đưa cho cô.

“Bọn cô cầm lấy mà dùng.”

“À, cám ơn.” Cô vừa mới chuẩn bị cầm lấy bình nước sôi thì nghe thấy giọng phổ thông rõ ràng chứ không trộn lẫn giống với tiếng địa phương của chàng trai được gọi là “Ông chủ” kia, “Bọn cô ở lầu mấy, tôi mang lên cho bọn cô.”

“Không cần đâu.”

“Sợ cái gì, không nghe bọn họ đều gọi tôi là ông chủ sao?” Giọng chàng trai mang theo ý cười, nhưng Hạ Hàm có thể nhìn ra, tâm trí anh ta không trẻ con bình thường mềm mại như vẻ ngoài thế này.

“Thật sự là ông chủ của chúng tôi, nơi này của chúng tôi rất an toàn, đừng lo lắng.” Cô gái lễ tân cười nói.

Hạ Hàm không nói gì, cô không muốn để người đàn ông này đi theo sau. Từ khi bắt đầu đi vào Lâm Châu, cô liền cảm giác sương mù dày đặc che phủ toàn bộ Lâm Châu. Giống như khối u ác tính, nếu không nhổ tận gốc, vĩnh viễn sẽ không có ngày phá vỡ mây mờ nhìn thấy tương lai.

“Cô đi đi.” Người đàn ông này đưa ấm nước cho cô tiếp tân, ngược lại bản thân vào đứng trong quầy hơi cũ kỹ kia.

Đoạn đường lên lầu ba rất ngắn ngủi, chợt nghe cô gái nhỏ nói, “Ở đây càng ngày càng loạn, nếu không phải ba mẹ ở đây, tôi cũng không muốn ở đây nữa.”

“Bọn cô cẩn thận một chút, trời tối rồi cũng đừng có chạy lung tung.” Đang nói chuyện thì đã tới cửa phòng, cô gái nhỏ thả ấm nước xuống, lại nói thêm câu, “Nhưng mà ông chủ chúng tôi không phải là kẻ lưu manh, yên tâm đi, ở nơi khác tới đều ở đây, chỗ này của chúng tôi là an toàn nhất.”

Hạ Hàm nói câu cảm ơn rồi vào phòng, cẩn thận khóa trái cửa lại.

Vừa mới vào cửa giọng Diệp Vấn đã vang lên, có chút hung dữ, “Cậu đã chạy đi đâu thế!”

“Tìm bình nước sôi.”

“Ba tớ bảo chúng ta phải cẩn thận một chút, thời gian qua ở đây có mấy trường hợp bé gái mất tích, ngay cả chính quyền địa phương cũng không dám điều tra.” Cô ấy vừa nói vừa xé một gói bánh quy đưa cho Hạ Hàm ăn.

“Lâm Châu nhỏ như vậy, mất tích mà vẫn không tìm được sao?”

“Chở ra ngoài tiêm thuốc độc rồi ép buộc bán dâm, nếu là xử nữ, bộ dạng xinh đẹp thì sẽ bị bán đấu giá, vĩnh viễn sẽ không tìm được.”

Nơi này gần nước K, mấy kẻ ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thường xuyên lui tới nơi này, những cuộc mua bán thường diễn ra bí mật và giao dịch dơ bẩn ở câu lạc bộ tư nhân bí mật xa hoa lộng lẫy.

“Đừng nhìn nơi này nhỏ bé như vậy, chứ có rất nhiều nhà giàu ngầm, khống chế việc mua bán cây thuốc lá ở đây, lén lút chế biến sản phẩm độc hại, Hạ Hàm, cậu có biết con đường của cô dâu mới ra sao không?”

Vẻ mặt Hạ Hàm trắng bệch, cho rằng nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh nghèo khổ, không nghĩ tới lại phức tạp như vậy.

“Không biết.”

“Cô gái sẽ bị trở thành thứ hàng hóa trong video clip mở ra ở buổi bán đấu giá, người mua thanh toán tiền đặt cọc mua hàng, người bị hại sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới. Bọn chúng làm cực kỳ chu đáo, còn có cả giấy chứng nhận tử vong, về phần sẽ bị đối xử thế nào, vậy thì phải còn xem vận mệnh đã.”

“Đều là nghe ba tớ nói, trước kia ông thường xuyên tới đây.”

Diệp Vấn vỗ vai Hạ Hàm, “Không sao đâu, chúng ta rất an toàn.”

Trước khi ngủ Diệp Vấn lại nói chuyện đáng sợ này nghe rợn cả người, Hạ Hàm hơi hoảng, không dám về phòng mình. Hành lang tối tăm, ngọn đèn lờ mờ, Hạ Hàm liền nói: “Đêm nay tớ ngủ với cậu.”

“…. Được.”

Hai người còn gái ngủ cùng nhau thì vô cùng nhiều chuyện.

“Lúc còn nhỏ tớ đã theo ba tới đây một lần, khi đó nơi này càng loạn hơn, giới mua bán súng ống ở đường biên giống như cái chợ. Có một đứa bé trai lớn hơn tớ hai tuổi, là người địa phương, bọn tớ chơi với nhau vài hôm. Đột nhiên có ngày cậu ta không tới tìm tớ chơi đùa như ngày thường nữa, tớ liền hỏi ba tớ cậu ấy đâu rồi. Ba tớ bảo có thể bị người thử súng bắn trúng chết. Khi đó tớ tưởng là ba tớ lừa gạt tớ, nên đi tới nhà cậu bé trai đó hỏi….. Rồi sau đó, lại phát hiện thi thể cậu ấy nằm trên hòn đó cách chợ đó không xa, sau khi ba tớ biết, lập tức đưa tớ về nhà.”

“Lần đầu tớ cảm thấy cái chết cách gần tớ như vậy….”

“Cậu ấy còn dùng tiền nhặt sắt vụn mua kẹp tóc tặng cho tớ.” Nói tới đây, giọng Diệp Vấn nghẹn lại, “Lần thứ hai ba tớ mang tớ quay lại, mẹ cậu ấy lại sinh một đứa con trai rất giống cậu ấy, đều đen thui.”

Giọng Diệp Vấn đã nức nở, “Ở đây cần nhất chính là đồ bảo hộ và thuốc tránh thai, những thứ này đều phát cho cô gái nhỏ. Nhiều năm như vậy, nạn cưỡng bức và mại dâm ở Lâm Châu vẫn như trước.”

“Nếu tớ mua bán bao cao su và thuốc tránh thai ở đây, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền!”

…..

Cuối cùng đêm cũng có gió mát thổi tới, nhưng Hạ Hàm mở mắt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, ban đêm văng vẻ như vậy, lại sáng sủa vô cùng, không có chút sương mù che khuất.

Có lẽ Lâm Châu vốn nên như thế này.

***

Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Vấn phải đi sớm, Hạ Hàm ở lại nhà khách giúp Diệp Vấn làm bản kê khai. Cả một buổi sáng trôi qua, mấy người đồng hành cùng Diệp Vấn đi ra ngoài đã trở về, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Vấn đâu.

Bốn giờ chiều cũng chưa thấy Diệp Vấn, Hạ Hàm liền gọi điện thoại cho cô ấy, đêm hôm qua Diệp Vấn nói nhiều chuyện với cô như vậy nên Hạ Hàm lo lắng.

Rất lâu sau Diệp Vấn mới nghe máy, Hạ Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cậu đi đâu vậy hả?”

“Đang bận việc cùng chú Lưu Thắng, yên tâm đi.”

***

Cúp điện thoái, Lưu Thắng ngồi chỗ kế bên tay lái bảo lái xe dừng lại, quay người nói với Diệp Vấn đang ngồi phía sau: “Mau đi đi, tôi ở đây chờ cô.”

Diệp Vấn gật đầu, xuống xe sau đó nắm chặt áo gió, trời hơi lạnh cô ngẩng đầu nhìn cửa chính được canh giới nghiêm ngặt của nhà tù, không khỏi nuốt nướng miếng, bước nhanh hơn….