Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 2 - Chương 25: Quốc sắc thiên hương 4



Edit: Hyukie Lee

Thần sắc Triêu Đăng khẽ thay đổi, cảm nhận lực đạo không nặng không nhẹ trên trán, y có chút thẹn thùng giương mắt nhìn Việt Trường Ca, muốn nói lại thôi. Chỉ tiếc đối phương búng trán y xong liền đứng dậy lùi ra ngoài tấm bình phong, khi thân ảnh người nọ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Triêu Đăng… Triêu Đăng cảm thấy, quả thật không hổ là dối trá!!

Cảm giác thời khắc mấu chốt nắm giữ đượ đàn ông này, quả thực quá tuyệt vời.

Tắm rửa sạch sẽ xong, không biết loại nước màu ngọc thạch này có công hiệu gì mà mấy vết thương lúc trước đã biến mất. Triêu Đăng đi ra khỏi ao, nghe thấy động tĩnh của y, có hai thiếu nữ mặc trang phục thị nữ bước vào. Y có chút run run tiếp nhận đồ hai người đưa, mãi đến khi thiếu nữ mở miệng.

“Xin công tử yên tâm, tiện nữ chỉ là con rối được làm từ gỗ đào.”

“Gỗ đào…?”

Không quản Triêu Đăng hỏi thế nào thì thiếu nữ cũng không có phản ứng, nhận lấy quần áo dơ rồi nghiêng mình rời đi. Thấy thân ảnh nho nhỏ biến mất nơi đèn đuốc chập chờn, Triêu Đăng sờ sờ mũi.

Mưa xuân ngoài cửa ngày càng nặng hạt, mảy may không có ý dừng lại, tựa như ngàn vạn hắc mã gấp gáp lao nhanh. Triêu Đăng đi vào đại điện, Việt Trường Ca mặc trường bào màu nguyệt đang ngắm nhìn viên kỳ thạch, đầu ngón tay bấm một cái tiểu quyết, mái tóc ướt nhẹp của Triêu Đăng trong nháy mắt trở nên khô ráo, y nói cảm ơn, người sau ôn nhu nói: “Sắc trời đã tối, nếu như em không muốn về thì ngủ lại đây một đêm đi.”

“Được thôi ~” Ma tu tóc đen dường như rất vui vẻ: “Vậy em ngủ chỗ nào?”

“Ta đã sai người chuẩn bị phòng ngủ.”

Không làm hả.

Chán.

Y cười đồng ý, mãi khi hai thị nữ lên dẫn người đi, vô tình hay hữu ý, xuyên qua hành lang được chong đèn mờ ảo, người nọ quay đầu lại nhìn Việt Trường Ca, vừa vặn phát hiện người kia cũng đang nhìn mình. Đôi mắt đen huyền được hàng mi tạo thành đường cong kiều diễm, phảng phất như hôi nga sí vũ. Đột nhiên Triêu Đăng xoay lại, lầm bầm nói câu gì đó, thị nữ đi phía trước bước chân hơi khựng.

Tiếng mưa trong đêm rơi đều không dứt, hạt mưa nặng trịch theo ngói lưu ly cuồn cuộn chảy xuống, giọt mưa tung tóe ngoài mái hiên cửa sổ, len lỏi qua cổ thụ xa xưa, chợt có tiếng sấm rền vang lóe sáng cả bầu trời, mỹ nhân áo trắng ngồi dậy từ trên giường, y ôm chăn gối rón rén mò tới phòng ngủ chính, tay muốn gõ nhưng khựng lại trước cánh cửa trầm hương được chạm trổ hoa văn thanh lịch, dường như không muốn rồi lại bỏ tay xuống. Triêu Đăng ôm chăn đi tới đi lui mấy bước rồi thẳng thắn ngồi chồm hỗm dưới đất, núp ở ngoài cửa gỗ.

[Đang làm gì đấy?]

[Thống ca, sao khuya rồi mà không ngủ đi.] Triêu Đăng sửa sửa cái gối lại một chút: [Thì đó, ông đang bán manh.]

[…]

[… Mi cảm thấy ông hơi ngu chứ gì?] Triêu Đăng chậc chậc chậc: [Tin ông, ông là —–]

[Cao thủ tình trường?]

[À há.]

Cửa phòng trước sau vẫn đóng chặt, mãi đến khi Triêu Đăng buồn ngủ gần chết, người bên trong cũng không có ý muốn mở. Bốn, năm tiếng sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê có ai đó ôm lưng của mình, cảm nhận được khí tức quen thuộc, Triêu Đăng không hề phòng được người đỡ lấy. Mí mắt hơi nhấc lên một chút, trong tầm nhìn mơ hồ có thể thấy được sợi tóc dài trắng bạc, chăn mền bị Triêu Đăng quấn quanh được gỡ ra nhẹ nhàng, Việt Trường Ca thấy người nọ dựa vào mình rồi thiếp đi, trầm mặc đặt người lên giường lớn.

Cũng không phải hắn không cảm giác được có người quẩn quanh ngoài cửa phòng mình, vốn chỉ cho rằng người nọ nhất thời mà không nghĩ tới ngủ một phát tới nửa đêm. Vì trong lòng có vướng mắc nên Việt Trường Ca ngủ cũng không yên, thời điểm tỉnh lại phát hiện người nọ vẫn núp ngoài phòng, theo bản năng hắn liền đi ra ngoài.

Bình minh hé sáng, nhận ra mình đang ở chỗ nào, Triêu Đăng biếng nhác cào cào lại tóc rối, chân trần đi trên thảm trải sàn, như bé mèo con nhẹ nhàng không có âm thanh. Việt Trường Ca không có ở phòng ngủ nên y cũng đi ra ngoài, mãi khi thấy được dáng người mặc trường sam xanh đen, Triêu Đăng mới ngưng ngó dáo dát.

“Đói bụng hả?”

Sau khi mất đi linh căn Triêu Đăng liền trở thành người bình thường, một ngày ba bữa. Người nọ lắc đầu, lời nói đàng hoàng khi qua miệng nhỏ cũng biến thành ám mụi: “Em đang tìm ngài.”

“Tại sao tối qua em lại ngủ ngoài cửa phòng của ta?”

Triêu Đăng ấp úng hồi lâu mới nhả ra hai chữ.

“Sấm sét.”

Việt Trường Ca cười yếu ớt: “Em sợ vậy à, vậy lúc trước ngủ thế nào?”

“Thì không ngủ a.”

Câu trả lời như đúng rồi khiến cung chủ Dạ Huyền cung quăng tầm mắt qua, Triêu Đăng không chút chột dạ cùng hắn nhìn nhau, Việt Trường Ca thấy thế gật đầu, bỏ cuốn sách xuống, ra hiệu người nọ đi tới phòng ngủ chính.

Lúc trước không ngủ, tức là nếu bên cạnh hắn thì có thể ngủ. Ma tu này rốt cuộc là nói năng bậy bạ hay thật sự là tùy tính đây…

Khóe môi cung chủ Dạ Huyền cung không tiếng động câu lên độ cong, ánh mắt xa xăm nhưng tròng mắt lại sáng trong trấn tĩnh, phảng phất không nhiễm bụi trần.

Đại hội Phục Tiên năm mươi năm tổ chức một lần được cử hành ở Thiên Tứ do tám môn phái lớn đứng ra tổ chức, lấy Dạ Huyền nhiều năm không suy làm trụ cột, sự kiện trọng đại náo động toàn bộ giới tu chân qua tháng sau sẽ chính thức mở màn. Vì vậy mà đã một thời gian dài Triêu Đăng không thấy được bóng người của Việt Trường Ca, thực sự là rảnh đến không có chuyện gì làm liền đi dạo vòng vòng chủ cung, tiếp xúc với đội hộ vệ mấy lần riết cũng quen mặt, lúc đầu Vân Tịch còn trừng mắt nhìn Triêu Đăng thầm mến Việt Trường Ca thì bây giờ cũng biến thành ánh mắt đồng cảm với kẻ đáng thương, cực kì săn sóc y. Mỗi lần đánh bài đều gọi Triêu Đăng, y cũng không nói gì, cười cười đi theo những người này. Sau một khoảng thời gian, toàn bộ Dạ Huyền cung đều biết vị ma tu bị cung chủ tự tay phế bỏ linh căn cứ khăng khăng một mực thủy chung với hắn, thậm chí hận không thể gả đi.

“Đăng à.” Vân Tịch vừa xếp bài vừa trêu chọc: “Phải hai ngày nữa cung chủ mới về lận, về xong còn tuyển người đi Thiên Tứ, ngươi có định làm gì không?”

Triêu Đăng không bị lay động, vứt một lá hồng thập ra ăn Vân Tịch: “Ta dự định.”

“Nói nghe coi?”

“Ta muốn đi Thiên Tứ.”

Nơi đất khách quê người vẫn không quên yêu đương.

“…”

Triêu Đăng thoáng nhướn mi: “Sao?”

Vân Tịch sững sờ không nói lời nào nhìn vị sau lưng y, Triêu Đăng thấy vậy xoay người ra sau, người hơn nửa tháng không gặp đang yên lặng nhìn mình, hắn vẫn đẹp như vậy, gương mặt tinh xảo cùng khí chất cao nhã không tả được bằng lời, quần áo nhạt màu hoàn toàn không hợp với đào hoa rực rỡ bốn phía. Triêu Đăng vứt bài sang một bên, không kìm lòng được nở nụ cười, rồi lại hoảng hốt nhớ ra điều gì, y liếc nhìn Việt Trường Ca một cái.

“Việt công tử, Việt cung chủ, đại mỹ nhân, ngài cho em đi đại hội Phục Tiên với được không?” Triêu Đăng giơ tay phải lên: “Em xin hứa sẽ không phiền đến ngài, ngài vứt em ở khách sạn cũng được.”

Mặc dù thoáng nhìn y vẫn vui vẻ đùa giỡn nhưng trong mắt lại xẹt qua tia sợ hãi bị từ chối, Việt Trường Ca thấy thế, cách hồi lâu mới hời hợt đáp: “Được.”

“Có thật không!”

Triêu Đăng mừng rỡ khiến Vân Tịch đầy mặt phức tạp nhìn y, người ta đã biểu lộ rõ như thế mà cung chủ còn không trả lời, cũng không biết là có phải hắn chỉ chơi đùa thôi hay không. Triêu Đăng đuổi theo Việt Trường Ca, vừa đi vừa nói chuyện với hắn, thấy mái tóc dài của đối phương vương phải chiếc lá nhỏ, nhẹ nhàng nâng tay lấy ra dùm hắn.

[Cao thủ tình trường.]

Mi nói xem mi có phục hay không.

[… Tùy cậu vậy.]

[…]

Không hiểu sao cảm thấy rất không phục.

Thiên Tứ nằm ở phía bắc đại lục, tất cả tu sĩ từ bốn phương tám hướng đều tề tụ về đây, thi đấu từ cá nhân đến tập thể. Triêu Đăng thế mới biết, Việt Trường Ca nhìn bề ngoài ôn hòa khiêm tốn nhã nhặn mà tu chính là kiếm đạo, nhưng ngày thường lại chưa từng thấy hắn đem theo bội kiếm. Đêm đầu tiên đến Thiên Tứ, đoàn người Dạ Huyền cung vào nghỉ tại khách sạn đã đặt trước, Triêu Đăng và Việt Trường Ca ở phòng đối diện nhau. Hôm sau người kia phải nghênh chiến chưởng môn Thanh Từ tông cũng tu kiếm do tám môn phái lớn đề cử mà không chút mảy may lo lắng căng thẳng, trước khi ngủ Việt Trường Ca còn đưa cho y một bình ngọc nhỏ, ôn nhu nói.

“Sáng mai ăn cái này vào, dung mạo sẽ tạm thay đổi chừng nửa ngày.”

Triêu Đăng mở to hai mắt: “Ý của ngài là…?”

“Dung mạo của em quá lộng lẫy, hiện tại lại không có năng lực tự vệ, ta cũng không thể ở bên em mãi, em phải tự chú ý.” Hắn nói, dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu như em muốn tới đại hội Phục Tiên.”

“Vâng.” Triêu Đăng đón lấy bình ngọc: “Cảm ơn cung chủ ~”

“Nghỉ ngơi sớm đi.”

Thanh âm người nói vẫn ôn nhu bình thản, ma tu được hắn dặn dò cười tươi đến mặt mày cong cong, tựa hồ rất thích được hắn quan tâm, dù can thiệp đến cuộc sống của mình cũng không ngần ngại chút nào. Vầng nguyệt treo cao ngoài cửa sổ, chiếu rọi đoàn người tấp nập trên đường phố Thiên Tứ, ngoại trừ đại hội Phục Tiên thì Thiên Tứ nổi danh nhất là đảo đào hoa ở ngay trung tâm. Xa xa nhìn lại, đào hoa như mây, vương vít một mảnh phấn hồng dưới ánh trăng bàng bạc, rực rỡ kiều diễm. Triêu Đăng nằm dài ngoài cửa sổ, mệt mỏi xâm chiếm thân thể, nằm một chút liền đi vào giấc mộng.

Trận đầu của đại hội Phục Tiên là giữa hai cường giả không thể bỏ qua, thế nhân đều biết Việt Trường Ca hoàn toàn xứng với danh đệ nhất thiên hạ nhưng vẫn có không ít người đặt tiền cược cho chưởng môn Thanh Từ tông. Thấy bọn họ đánh cược Triêu Đăng cũng ham hố nhảy vào góp vui, khuôn mặt mới đổi chìm nghỉm trong đám người qua đường, sau khi cân nhắc y cược cho Thanh Từ tông, Việt Trường Ca thấy y đi ra từ đám người, nhẹ như mây thoảng như gió dò hỏi: “Em cược ai?”

“Đối thủ của ngài.” Triêu Đăng không chút chột dạ, không chút hổ thẹn khi Việt Trường Ca cho mình tiền mà mình lại đi cược đối thủ của hắn: “Người cược ngài quá nhiều, thắng cũng không chia được gì nên em chọn hắn.”

Cung chủ Dạ Huyền cung gật đầu, bay lên võ đài được trải thảm đỏ, chưởng môn Thanh Từ đợi đã lâu, người kia nổi danh là cuồng võ nghệ, thấy Việt Trường Ca hiện thân cũng không có ý tứ chào hỏi liền một kiếm nhào vào.

Toàn trường kinh ngạc thốt lên, ngón tay Việt Trường Ca khép lại, dưới mũi kiếm đến nhanh bất ngờ, linh năng mênh mông vô ngần bao người kia lại, thân kiếm bị nứt thành những lỗ thủng bé nhỏ. Nương theo giọng điệu nhẹ nhàng niệm quyết của tu sĩ tóc bạc, bảo kiếm bản mệnh của chưởng môn Thanh Từ gãy thành từng mảnh nhỏ, trong miệng hộc ra máu tươi, uy áp cường đại ngột ngạt đến mức lông tơ dựng đứng bao phủ toàn bộ võ đài, quanh thân lưỡi kiếm hàn quang hiện ra được cung chủ Dạ Huyền cung nắm trong tay, thần binh xanh biếc được kiếm khí khổng lồ bao quanh khiến các tu sĩ phàm tục ở đây đồng loạt biến sắc.

Chỉ kiếm khí thôi mà đã tinh khiết tới mức có thực thể, bất đồng với tính cách ôn hòa nhã nhặn của chủ nhân, kiếm khí của hắn tàn nhẫn bá đạo, mang theo khí thức cường đại hủy thiên diệt địa. Sức mạnh khủng bố như thế chỉ cần không chú ý là sẽ tẩu hỏa nhập ma, cố tình sao cung chủ Dạ Huyền cung lại dừng mũi kiếm ngay sát ngực đối phương, ý cười bên môi tựa trăng bạc, âm thanh ấm áp vang lên với tu sĩ không còn sức phản kích: “Lục huynh, chịu thua chưa?”

“Đương nhiên là thua.” Kiếm tu kia cười khổ một tiếng: “Ta vốn tưởng rằng mình đã hiểu thấu đại đạo, không hề nghĩ rằng Việt cung chủ còn đi trên ta, con đường còn xa còn cao hơn nhiều, hôm nay có thể thấy được kiếm ý của cung chủ, dù cho tan xương nát thịt cũng rất đáng giá.”

“Lục huynh nói quá rồi.”

Việt Trường Ca thu kiếm, ánh mắt liếc qua vị trí dành cho Dạ Huyền cung, ở nơi đó, tóc đen mắt đen, nam tử trẻ tuổi dung mạo bình thường đang vẫy tay với hắn.

“Rất, lợi, hại.”

Người kia dung nhan bình thường thì thầm với hắn qua khẩu hình miệng, đôi ô mặc dường như cũng cong lên, tựa hồ bên trong có thứ gì đó ấm áp gọi là tình cảm chảy ra.

Tất cả mọi người đều thấy ý cười bên khóe môi cung chủ Dạ Huyền như có như không, đối lập với dáng dấp ác liệt tàn nhẫn lúc nãy là vị lãnh tụ của chính đạo chân chân chính chính. Cổ áo thanh lam kéo dài khiến mọi người thấy được áo trong màu trắng, càng tôn lên dung mạo xuất trần. Các tu sĩ không tự chủ tách ra hai bên nhường đường cho hắn, mãi đến khi thân ảnh tựa minh nguyệt kia biến mất trong đống đạo phục ngân lam, mắt thấy cuộc chiến mới sắp bắt đầu, đám người mới thu tầm mắt lại.

“Chiến thắng áp đảo luôn nha~” Triêu Đăng thấy hắn đi tới, hì hì cười nói: “Bây giờ nghĩ lại, thua trên tay ngài cũng không thiệt thòi.”

“Em nói như vậy.” Việt Trường Ca nhớ lại: “Lúc trước cảm thấy thiệt thòi lắm sao?”

“Dù thế nào đi chăng nữa em cũng là đệ nhất bảng ma đầu, còn chưa kịp đánh đã bị bắt, quá thảm.”

Người kia lại gõ gõ đầu y, hiếm thấy cung chủ của bọn họ thân mật với ai, cằm mọi người sắp rớt xuống đất, ánh mắt Vân Tịch nhìn bọn họ lại phức tạp thêm vài phần. Dường như Triêu Đăng rất vui vẻ, trên môi luôn giữ nụ cười. Vì cuộc tranh tài này kết thúc quá nhanh, thời gian còn dư quá dài nên phía chủ sự phải bỏ dở cuộc thi đấu buổi sáng. Triêu Đăng a một tiếng nhíu nhíu mày, Việt Trường Ca bên cạnh lẳng lặng nhìn y.

“Em vừa mới cược xong.” Con ngươi ô mặc lóe lóe, Triêu Đăng cười nói: “Đã như vậy, đại mỹ nhân mời em đi ăn chúc mừng đi?”

Thừa dịp ăn một phát, nào bánh đậu đỏ, nào sủi cảo tôm, nào bánh khoai gạo nếp, nào xíu mại, nào cháo hoa, nào trà thanh,…. Triêu Đăng tháo mặt nạ ngồi ở quán rượu nổi tiếng nhất Thiên Tứ vùi đầu ăn cơm. Các tu sĩ đều không cần đồ ăn, những người tu vi thấp nếu đói bụng thì cũng giải quyết bằng mấy viên đan tích cốc. Nhưng Triêu Đăng thì khác, hồi còn linh căn, dù bận làm nhiệm vị nhưng y vẫn rất tích cực tìm kiếm mỹ thực bốn phương. Thấy y tập trung ăn, Việt Trường Ca cũng không muốn quấy rầy, chống cằm nhìn người nọ ăn. Một ít tu sĩ chưa trải qua chuyện đời thấp giọng bàn luận, sau khi xác định cung chủ Dạ Huyền cung thật sự ở đây liền kích động đến mặt đỏ chót, rồi lại không dám tùy tiện quấy rối.

Triêu Đăng nhấp ngụm trà.

“Cảm giác quá vinh hạnh.”

Việt Trường Ca ra hiệu y tiếp tục, Triêu Đăng nịnh hót khà khà khà: “Có thể làm cho cung chủ tựa “trích tiên” ngài đây chờ em ăn cơm, không biết tiểu nhân đã tu mấy kiếp mới được như vậy.”

“Chờ nói bừa.” Việt Trường Ca bật cười: “Em không quen những người này, sao không đi vào phòng.”

Triêu Đăng xua tay: “Em thích đông người.”

Những tu sĩ ở đây y biết không ít người, chỉ cần ở chung Việt Trường Ca mấy tháng là Triêu Đăng học được dáng vẻ của một tiên giả. Tóc đen thật dài xỏa tung sau gáy, trên gương mặt nhỏ nở rộ nụ cười trù lệ đến phệ hồn thực cốt.

“Chắc là ngày mai sẽ có tin đồn cung chủ Dạ Huyền cung tự nguyện sa đọa đó, ngài không ngại sao?”

“Qua một thời gian sẽ biến mất.” Việt Trường Ca âm sắc hờ hững: “Không cần bận tâm.”

Triêu Đăng đáp một tiếng, cười cười với hắn. Sau khi ăn xong Triêu Đăng lại kéo đối phương đi loanh quanh Thiên Tứ, từ xưa đến nay Thiên Tứ được mệnh danh là thành xuân, bốn phía được bao bọc bởi sông nước, hoa quỳnh trắng muốt héo xuôi theo dòng nước, hai bên được phủ bởi sắc xanh rợn ngộp. Đi ngang qua cửa hàng quần áo sang trọng, tầm mắt Việt Trường Ca xẹt qua y phục nhạt màu trên người Triêu Đăng, khẽ nói: “Vào xem thử?”

“Hả? Được ~”

Cửa hàng trồng hoa lan tỏa ra mùi vị thanh u của thực vật, đẩy cửa được chạm khắc hoa văn ra, khách hàng bên trong tuy nhiều nhưng vì diện tích rộng rãi nên nhìn cũng không chen chúc mấy. Bà chủ quần áo mỏng manh đi đến đón tiếp, tóc mây vấn cao lộ ra vầng trán sung túc và hàng mày xinh đẹp. Triêu Đăng nhìn cô, lông mi vụt sáng: “Chị ơi, chị đẹp quá.”

Vốn chỉ là lời tùy tiện nhưng qua miệng nhỏ của y lại có vẻ chân tâm thực lòng không thể giải thích. Được chàng trai sắc như hoa đào khen ngợi, bà chủ không nhịn được cười duyên: “Tiểu công tử cứ đùa, chính ngài mới là người đẹp nhất.”

Nhìn sang nam tử dịu dàng ôn hòa bên cạnh, ở Thiên Tứ người có tư thái thanh nhã nhưng ngọa hổ tàng long vô cùng khó tìm, đối với thân phận và quan hệ của hai vị này cũng có chút phán đoán, bà chủ cười nói: “Hai vị muốn mua quần áo sao?”

“Làm cho y.”

Việt Trường Ca lên tiếng.

“?”

Chờ chút, nhanh như vậy đã đến giai đoạn cho tiền cho quần áo cho xe rồi sao?

Cho tui một chiếc Chery QQ, Đăng Đăng đi theo liền.

Triêu Đăng nghiêng đầu, bà chủ lại hỏi: “Ngài muốn màu nóng hay màu lạnh?” Đánh giá quần áo trên người y, nhìn có vẻ đơn giản nhưng vải vóc thì chỉ có người trong nghề mới làm ra được, lập tức liền biết vị công tử này cũng không phải không thích bộ này, nếu đã như vậy… “Tiểu nữ cho rằng tiểu công tử mặc màu sáng nhìn rất được, càng hợp với màu da và dung mạo.” Cô vừa nói vừa sai người đem một khúc vải màu tím, bên trên được thêu hoa văn tinh mỹ: “Hai vị xem thử xem?”

“…”

À há.

“Lấy màu đỏ đi.”

Việt Trường Ca cụp mắt.

“Ngài nói đúng.” Bà chủ nhịn không được lén lút đánh giá Triêu Đăng, thấp giọng nói với người hầu bên cạnh. Cách hồi lâu, người thị giả mới ôm túi gấm vóc được bọc kĩ càng lên, bà chủ phủi bụi bặm trên mặt bao rồi mở ra, sắc màu đỏ chót bên trong lộ ra một góc: “Đây là tàm ti do Miêu Cương đặc chế, mỗi một sợi đều đẹp như mộng ảo, người bình thường mặc chính là hạ thấp đẳng cấp của nó nhưng tiểu công tử thì rất thích hợp.”

Tấm vải được để lên bàn ánh lên ám kim vân mịn, mỗi một đường nét đều hoàn hảo như nước chảy mây trôi, mà đẹp nhất phải kể đến màu sắc của nó, đỏ ửng nùng lệ như hoa ngài túc đầy chói mắt, Việt Trường Ca nhẹ gõ bàn một cái, ôn hòa lên tiếng: “Làm quần áo phải đợi bao lâu?”

“Chỉ hơn nửa canh giờ, vì vải này cần đến kĩ thuật cao tay, phải nhờ người lành nghề nên mới mất lâu thời gian… như thế.” Bà chỉ thấy giao dịch lớn sắp thành, đuôi lông mày đều nhiễm phải ý cười: “Ngài yên tâm, cửa hàng chúng tôi nổi tiếng là làm nhanh chất lượng cao, quý nhân ở Thiên Tứ đều thích quần áo được làm từ nơi này, tiểu công tử đo ba vòng xong, uống vài ly trà nóng hoặc dạo một vòng tám con phố là làm xong ngay.”

“Cung chủ, ngài muốn em mặc cái này…?”

Bà mẹ nó, hai người đã hỏi ý kiến của ông chưa đấy.

[Tôi cảm nhận được khát vọng từ nội tâm của cậu.]

[…]

[Dù sao đi nữa thì cậu chính là người như thế.]

[…]

Ý gì đó, nói vậy người ta giận bây giờ.

Thấy hắn gật đầu, Triêu Đăng cười nói: “Vậy em mặc cho ngài xem ~”

Hận ngài.

“Được.”

Bà chủ nhìn hai người tâm tình càng tin chắc vào suy đoán của mình, đúng như dự đoán, sau nửa giờ nhóm thợ may liền sai người mang quần áo đem đến tiền thính, dưới ánh mắt chờ mong của bà chủ, Triêu Đăng cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, mãi một hồi lâu sau, mỹ nhân tóc đen mới chậm rãi đi ra.

Thoạt nhìn người nọ có chút xanh xao, đúng như lời bà chủ nói, so với quần áo nhạt màu thì người nọ thích hợp với màu sắc tươi diễm hơn. Tóc dài đen óng rủ xả bên vai như dòng sông uốn lượn trên y phục đỏ chói, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, con ngươi đen láy phảng phất như được ngâm trong nước, vẻ đẹp lộng lẫy như một tội ác, tựa hồ giây sau sẽ kéo người vào địa ngục.

Thấy y lại đây, dù làm nghề nhiều năm, gặp qua đủ loại mỹ nhân nhưng bà chủ cũng bị kinh diễm nói không nên lời, cách hồi lâu mới xoay mặt nhìn về phía Việt Trường Ca, trong giọng nói không tự chủ mang theo hàm ý hâm mộ.

“Đạo lữ của ngài, quả nhiên rất có phong thái của thiên nhân.”

“Chị à, chị kể chuyện cười rồi.” Triêu Đăng hì hì cười nói: “Đại mỹ nhân và tôi không phải loại quan hệ đó, thường ngày bị hiểu lầm thì thôi nhưng ngay cả chị cũng nói như vậy, ngài ấy sẽ không vui.”

Vải vóc quý hiếm đỏ tươi khoát lên người, hoa văn chìm dù có diễm sắc đẹp đẽ đến đâu cũng không thể nào sánh được mỹ mạo lộng lẫy rực rỡ ấy, chân mày hơi cong, mi mắt khẽ vểnh, Triêu Đăng vẫn như mọi ngày nhìn chăm chú cung chủ Dạ Huyền cung.

Cứ như… Từ đầu tới cuối đều không tồn tại thứ tình cảm khó nói, không phải hắn cho đây là tình yêu, chỉ đơn giản là người nọ đang nhìn hắn mà thôi.

Việt Trường Ca xoa xoa lệ chí của Triêu Đăng, tiếng cười yếu ớt nhạt nhòa rơi vào bên tai.

“Quả thực…  Là quốc sắc thiên hương.”

[Giá trị thù hận: 0,5 sao.]