Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 2 - Chương 9: Đại Thử Không Ngoại Lệ



Thời điểm bị hai đại hán khiêng đi, Đậu Lục trước tiên là kháng cự, nhưng qua một đoạn thời gian lại không còn muốn động nữa. Nhìn bọn họ ngự kiếm đem mình bay lên trên cao, cảnh sắc bên dưới dần dần thay đổi khiến hắn không khỏi kì quái. Chẳng lẽ con đường mật đạo kia thật sự thông ra bên ngoài, không chỉ vậy còn hoàn toàn thoát khỏi lãnh địa Ma giới?

Là một quãng đường dài, bọn họ đi nhanh đến nỗi nghe được tiếng xé gió đầy đau đớn bên tai, ngẩng mặt bị lãnh phong tạt vào đau muốn hét lên, bất đắc dĩ Đậu Lục phải cúi đầu, mặc kệ tóc ngắn không có gì cố định bị gió thổi tán loạn. Rũ mắt nhìn bên dưới, hắn có thể nhìn ra bọn họ giống như là đi trong tầng mây, từng đoàn từng đoàn mây đến lại lùi xa, thành trì nhỏ hiện ra, lại có nơi dốc thẳm, sau đó là một đại sơn cao lớn.

Đại sơn này địa hình kì quái, cách xa nơi bách tính sinh sống, phong cảnh tuy đẹp nhưng lại cực kỳ hoang vắng. Đại sơn nhìn qua như là tọa lạc trong biển sương khói mênh mông trắng xóa. Ngọn núi cao nhất nằm chính giữa, xung quanh là những dãy núi nhỏ hơn nằm cố định ở bốn phía, phương hướng vừa vặn khớp với bốn phương Nam Bắc Đông Tây.

Phía Đông với rừng cây đại thụ lâu đời đã vươn cao, thiếu chút muốn phá hỏng tầng sương, pha với khói màu xanh rợp, bị tán cây cao lớn che khuất nhìn không rõ quang cảnh bên dưới.

Phía Tây thác nước từ trên cao dội xuống, qua màn hương yên lại khiến ta liên tưởng đến tấm lụa trắng trải dài rủ xuống nối từ cửu thiên xuống hạ giới, bên dưới nhấp nhô bọt trắng, được ánh nắng chiếu lên vô thức phản ra tia ngũ sắc.

Quay đầu nhìn đằng Nam, là rừng cây cùng con suối trải dài, lượn lờ. Rạch nước ngoằn ngoèo như hình thù của một con đại bạch xà không ngừng uốn éo trườn về phía bắc.

Hướng Bắc này khác thường không phải cảnh đẹp gì, đá núi lởm chởm, cây cối thưa hơn, địa thế dốc, lại ngoài dự kiến lờ mờ thấy có vài đệ tử xách thùng mang chậu hối hả tưới nước cho một mảnh vườn không tính là rộng lớn.

Đậu Lục không nhìn được lâu, lại thấy bọn họ đang đi thẳng bỗng nhiên làm một góc sáu mươi độ đi xuyên xuống dưới, bay qua tầng sương mù, nhanh chóng tiến thẳng vào ngọn núi trung tâm, một hồi lại vòng sang phía Đông.

Tâm Đậu Lục không để bên người bọn họ, đột nhiên họ không báo trước thay đổi phương hướng làm hắn thảng thốt, theo quán tính đạp tên đang vác chân mình một cú, xoay người ôm lấy cổ đại hán đang giữ người mình, kinh hãi nói: “Đi chậm một chút, ta sợ độ dốc”

Đại hán hơi liếc hắn, tuy không nói gì nhưng so với phi nước đại lúc trước đã chậm hơn rất nhiều. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được quay đầu nhìn ra sau, người đằng sau đang ôm vai, vóc dáng rõ là cao lớn lại nhìn hắn bằng con mắt đáng thương, khiến hắn trong lòng không khỏi chột dạ vạn lần.

“Chuyện này may mắn vì trưởng môn đang bế quan mà không biết, thiếu chủ bỏ đi liền khiến các huynh đệ tỷ muộn trong phái vạn phần lo lắng. Triệu phong chủ vì ngài mà ngủ không yên, phái chúng ta mang người trở về. Hiện tại đưa người về phong, hảo hảo hướng Triệu phong chủ tạ tội đi.” đại hán giữ eo Đậu Lục nói, nhìn hắn không nói gì thầm nghĩ người này ngoài dự kiến an phận một đường không kêu ca khóc nháo, khác với những gì nghe trước đây là một tên đặc biệt ngang tàn phá phách. Ai thấy hắn chỉ muốn hoặc là phi nước đại, không thì vòng đường khác mà đi, là do không ai muốn chọc vào đại phiền toái này.

Hiện tại chính mình thấy mặt thật người thật, rõ ràng là dung mạo của một thiếu niên thanh tú hiểu chuyện. Mắt hắn to lại còn đặc biệt linh động, liếc nhìn ngươi một cái ngươi sẽ mang ý nghĩ kì quái, là không muốn người ta rời mắt khỏi mình.

Thẳng đến khi đáp đất, buông người trên vai xuống, lần nữa tỉ mỉ nhìn lại người trước mặt, đại hán không biết nên dùng từ gì thật thích hợp để miêu tả vị thiếu chủ này. Xinh đẹp không đủ để hình dung dung mạo hắn, cốt cách thanh tao phong tư như hạc không đủ để mô tả khí chất của hắn. Đại hán đứng trước hắn mà giống như bản thân cực kỳ hèn mọn đang vinh kiến một vị tiên nhân xuất chúng lỡ chân lạc xuống hồng trần.

Tại Thanh Uy phái, Đông Dạ phong qua nhiều đời vẫn luôn được mọi người mệnh danh là thắng cảnh. Thế nhưng hiện tại lại vì có người trước mắt xuất hiện mà vạn cảnh đều bị lu mờ, nổi bật lên tư phong trác tuyệt của người nọ, chẳng ai còn dư tâm tình để thưởng hoa điểm nguyệt nữa. Phải chăng vị thiếu chủ này ngang ngược tàn phá cũng đúng, vì hắn quá đẹp nên cái gì cũng sẽ không thể chối từ hắn. Chẳng hay nếu người này có muốn trêu ghẹo mình, đại hán chắc chắn sẽ không chối từ cùng hắn đùa lại. Phỏng chừng hiện tại cũng có thể đoán được vì sao mà chúng đệ tử thường muốn tránh mặt hắn, không phải chính là do người này mỹ dung quá mức câu nhân khiến người ta vô pháp chối từ sao. Một lần hai lần thì được, ba lần bốn lần lại gây thành tai họa.

Thời điểm hạ thổ, Đậu Lục rốt cuộc cũng thở phào, giơ tay vuốt tóc, rũ y phục bị gió quật mà lộn xộn. Hắn ngẩng đầu nhìn hai vị đại hán đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng vạn phần nghi hoặc. Tự hỏi vì cái gì ánh mắt bọn họ nhìn mình thật không bình thường, lại không biết rằng nguyên nhân là do dung mạo mới của hắn mà tầng thiện cảm với hắn trong lòng hai đại hán được nâng ở tầm cao mới.

“Rốt cuộc cũng thấy ngươi, nếu không phải hôm nay ta phái người đi tìm, ngươi là muốn ở bên ngoài du hí vĩnh viễn sao?” suy nghĩ ba người không đặt lên nhau bao lâu, trong không trung vang lên một giọng nói âm khẩu nặng nề và thập phần hùng khí, theo đó là cỗ áp lực vô hình vô tung xuất hiện, đè nặng lên vai Đậu Lục, trong lúc không đề phòng mà thuận theo quỳ mạnh xuống đất. Đầu gối chạm đất cứng khiến hắn không khỏi nhe răng trợn mắt, mồ hôi chảy ròng ròng, chắc chắn đã xuất hiện vết bầm, nếu không sao có thể đau mãi như thế.

Mà hai đại hán khi vừa nghe được thanh âm của người nọ đã lập tức lấy được tinh thần, hai người trái phải đứng cạnh Đậu Lục, đồng thời quỳ xuống: “Triệu phong chủ”

Một đạo ánh sáng từ trên cao phóng xuống, nhoáng cái trước mặt ba người đã xuất hiện thân ảnh của nam nhân trung niên trạc tứ tuần. Mắt xếch mày rậm, râu quai nón xanh mướt, đầu búi cao cài lục trâm, phần tóc không được cố định theo đợt gió thổi đến mà phiêu tán. Nam nhân vận tử y, phong thái kiêu ngạo mà đĩnh đạc, tay cầm bạch chiết, nghiêm túc liếc nhìn ba người đang quỳ trước mặt. Nhìn qua giống như thầy tổng phụ trách đang phạt học sinh mắc lỗi. Mà đau đớn của Đậu Lục không che giấu biểu lộ ra bên ngoài cũng quá mức dọa người, sẽ khiến người ta không khỏi nhíu mày thầm trách có phải hình phạt quá mức độc ác hay không.

Chính là nam nhân trung niên chưa nhận được câu trả lời của Đậu Lục nên không mở miệng nói lời thứ hai, hai đại hán thấy họ im lặng cùng biểu tình dữ tợn của Đậu Lục lại tưởng nam nhân trung niên tức giận phạt nặng thiếu chủ mà hai người nhất thời nhìn không ra, người bên trái nói: “Triệu phong chủ, là thiếu chủ tự nguyện theo chúng ta trở về. Xin người giơ cao đánh khẽ!” người bên phải nghe được cũng gật đầu phụ họa: “Không sai, thiếu chủ một đường này không hề náo loạn, cực kỳ yên tĩnh mà đi”

Triệu phong chủ nhìn hai người tả hữu, trong mắt vẫn ánh lên tia hồ nghi rõ ràng, hướng Đậu Lục hỏi: “Thật thế sao?”

Đậu Lục cắn răng, ngẩng đầu nhìn nam nhân không quen, khung cảnh xa lạ, không giấu diếm nói: “Ta không biết” lại nói: “Ta không phải thiếu chủ của các ngươi, không quen các ngươi”

Sở dĩ nói ra lời này Đậu Lục cũng cân nhắc rất lâu, hỏi lại thân thế QJO kĩ càng. Phải chắc chắn lắm hắn mới gom đủ tự tin mà phát ngôn.

Chính mắt ba người nhìn thấy bạch chiết mà Triệu phong chủ yêu thích nát vụn, bụi ngọc theo gió bay về phương xa. Triệu phong chủ sầm mặt xuống, lập tức giơ một chưởng bổ xuống đầu Đậu Lục, nhưng mà Đậu Lục không mang ý trốn tránh, chưởng kia bỗng dưng lệch sang vai phải hắn, giáng xuống một cái liền muốn rạn xương.

Hai đại hán nhìn cảnh này đặc biệt kinh sợ. Thiếu chủ là người thân hạc xương mai, làm sao cầm cự nổi một chưởng này? Triệu phong chủ quả nhiên ra tay đủ tàn độc, nhưng bọn họ lại quên không quản vì sao Đậu Lục vậy mà không trốn tránh.

Chưởng kia vừa giáng xuống Đậu Lục liền muốn đem bả vai vứt đi, mắt hắn hoa lên, ngụm máu tươi trong cuống họng không bị kiềm chế mà phun ra bên ngoài.

Phiêu tán trong không khí, mặt Triệu phong chủ thoáng chốc xanh mét, tức giận mắng: “Đi gần một tháng, trở về bộ dáng không ra người! Còn tu ma, ngươi là cái thể loại gì!” sau đó trừng mắt nhìn hai đại hán bên cạnh hắn, đánh mỗi người một chưởng, dùng nước dội đi nơi bọn họ vừa đứng, tự mình phong bế khứu giác, túm cổ Đậu Lục phóng lên trời bay đi.

Đậu Lục bị hết hành hạ này sang tra tấn khác, khổ cực chửi má mi. Tình tiết trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, hắn không những không đuổi kịp mà tư duy cũng vì vậy mà ngu đi.

‘Đậu Lục’ nhất định từ nhỏ sinh ra tại ma giới, vì sao bỗng dưng lại nói là thiếu chủ nơi khác? Chỗ này lại càng không thể là Ma giới, quang cảnh đẹp đẽ, linh khí dồi dào còn muốn đem thân thể ngoại nhân này bức chết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao một chút hắn cũng không hiểu? Tại sao cứ cố tình là hắn? Cái thế giới này có phải hay không đang ức hiếp thế ngoại chi nhân là hắn đây, là cố tình không muốn hắn sống yên ổn một ngày!

Triệu phong chủ đem Đậu Lục vứt vào một cái động đá rộng lớn âm u, lạnh lùng hỏi: “Ngươi một tháng qua rốt cuộc đã trải qua sự tình gì? Vì sao không ngoan ngoãn tu tiên, ngu ngốc đi vào con đường ma đạo? Nói, ngươi rốt cuộc đã yêu kẻ nào tại ma giới?”

“Ngươi đang hỏi ta yêu kẻ nào?” thân phận Đậu Lục này của hắn chính là sinh ra tại ma giới, tu ma là lẽ thường, vì cái gì lại liên tưởng đến yêu đương cùng tu ma?

Sắc mặt Triệu phong chủ từ trước đã không tốt, lúc này lại càng tệ hơn, không lưu tình phất tay, một cỗ ám phong đập vào mặt Đậu Lục khiến hắn nghiêng đầu, lần nữa phun ra ngụm máu khác, tức giận nói: “Hiện tại ngươi mang giọng điệu này nói chuyện với ta? Duyên như mây bay, tình phù phiếm như nước chảy, ngươi trước kia ngỗ nghịch, tâm thái trăng hoa, yêu người này lại động tâm kẻ khác ta đã không muốn động đến. Bây giờ không chỉ vậy ngươi còn sa đọa vào ma đạo, ngươi nếu còn tỉnh táo thì nhìn lại bản thân mình đi, rốt cuộc là sai chỗ nào?”

Đậu Lục vô cùng vô duyên bị định tội, cực kỳ không cam lòng, ba phần không muốn cùng người xa lạ cãi vã, bảy phần lười đáp trả, che giấu chán ghét cúi đầu. Thầm nghĩ người nọ cũng là lão nhân hơn tuổi, so với mình sống còn lâu hơn, hắn tự cho là mình biết suy nghĩ cho người để người nọ lại chút tôn nghiêm của trưởng bối. Nào ngờ hành động này còn khiến đối phương nổi khùng hơn, Triệu phong chủ nghiến răng, nhấc chân ra khỏi động: “Ngươi cứ nghĩ rằng mình là người vô tội đi! Tự ngươi ở đây sám hối cho ta!”. Người kia vừa đi, trong động vốn không có bao nhiêu ánh sáng liền triệt để đen thui.

Triệu phong chủ vừa đi dứt, Đậu Lục cảm thấy đầu óc đột nhiên điên đảo. Hắn không lưu ý đến Triệu phong chủ được bao lâu ý thức đã bị cảm giác đùi ngứa ngứa như có gì cọ vào rời đi. Hắn dùng linh lực thắp lên một ngọn lục hỏa, ánh hỏa không chiếu được xa nhưng ít nhất cũng đủ để hắn thấy được ở phạm vi nhỏ.

Ánh lửa vừa lên, đầu Đậu Lục muốn nổ tung! Trên đùi hắn là một đại lão gia thử! Đại lão gia thử sao lại bò lên chân hắn làm loạn!

Chuột to biết hắn nhìn mình, ngược lại cứng rắn không sợ mà càng nổi lên hưng phấn, quyết tâm cọ cọ, cọ rồi lại không nhịn được muốn kéo rách hạ y của hắn.

Đậu Lục sửng sốt, là vì chưa từng gặp một nhân vật nào mặt dày mày dạn như thế. Không hiểu con chuột này bị làm sao, chẳng lẽ là do nó đang trong kì động dục? Nhưng vì sao không tìm em gái nó mà làm, cố tình lại là hắn? Không đúng— Đậu Lục đưa tay sờ lên cằm, nhớ đến ban nãy mình đã phun ra hai ngụm máu...

Cái loại Hoán Tân đan kia làm người uống nó mang mùi hương mê người, mà mùi hương kia chỉ xuất hiện khi người uống nó bị ngoại thương xuất máu... Không lẽ chính là...?

“Con mẹ nó!” Đậu Lục vừa sáng suốt liền giãy giụa túm đuôi con chuột ném mạnh đi. Chỉ nghe vọng lại một tiếng chít, hồi lâu cũng không còn động tĩnh gì khác. Nội tâm hắn như một dòng nước vì gió mà chấn động nổi lên từng đợt sóng nước thật lâu cũng không thể bình ổn. Chính hắn tự vuốt ngực mình, sợ hãi nghĩ mau chóng tìm cách rời khỏi chỗ này, không thể ngẩn ngơ ở đây, chờ đến khi được thả ai mà biết còn con gì bò đến đây tìm hắn hay không.

Nghĩ vậy Đậu Lục tận lực đứng dậy, sờ soạng tường lết đi.