Mướn Chồng

Chương 32



Ông Hải đang nói chuyện với mấy anh cảnh sát.

Cảnh sát hỏi ông Hải.

_Ông là gì của nạn nhân....??

_Cậu ấy là trợ lí của tôi....!!

_Ông có biết vì sao cậu ấy bị bọn giang hồ đánh không...??

Ông Hải lắc đầu.

_Tôi không biết, cậu ấy là người kín tiếng, nên chuyện đời tư của cậu ấy tôi không biết nhiều....!!

_Theo ông, cậu ấy là người thế nào, cậu ấy có gây thù chuốc oán gì với ai trong công ty của ông không...??

Ông Hải nói.

_Tôi không nghĩ cậu ấy là người thích đánh nhau, cậu ấy chỉ vừa mới vào làm trong công ty chúng tôi được ba tháng, trong thời gian làm việc cậu ấy luôn tỏ ra là một nhân viên xuất sắc, cậu ấy không có gây sự hay gây mất đoàn kết với ai, vừa rồi cậu ấy còn cứu mạng con gái tôi....!!

_Tôi nghĩ, cậu ấy bị bọn chúng trả thù chắc là vì cậu ấy đã cứu ai đó thoát khỏi bàn tay của chúng nên chúng mới tìm cậu ấy....!!

Họ ghi nhận lại lời khai của ông Hải, họ hỏi ông Hải.

_Tôi có thể nói chuyện với con gái ông chứ....?? Có phải cô bé là người đã gọi điện thoại báo cho chúng tôi biết tình hình của cậu Trường....??

_Vâng, chính Diễm là người gọi điện báo cho các anh biết, nhưng tôi e là các anh sẽ không hỏi được gì nhiều đâu, vì sau cú sốc vừa rồi con gái tôi đã bị mất trí nhớ....!!

_Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng hỏi cô ấy chỉ vài câu hỏi đơn giản thôi....!!

_Nếu thế thì được....!!

Cảnh sát hỏi Diễm nguyên nhân vì sao Diễm lại biết Trường bị thương, nguyên nhân vì sao Trường bị chúng đánh, họ hỏi Diễm xem Diễm có biết ai có thể là hung thủ của vụ việc trên không.

Diễm kể tỉ mỉ chi tiết những gì mà Diễm biết, còn nguyên nhân vì sao Trường bị bọn chúng đánh và ai có thể là hung thủ của vụ việc trên Diễm hoàn toàn mù tịt.

Kết thúc buổi điều tra, trước lúc cảnh sát ra về. Ông Hải bảo cảnh sát.

_Tôi hy vọng các anh sớm đưa vụ này ra ánh sáng, tôi không thể chịu được cảnh nhìn ân nhân cứu mạng con gái tôi bị thương oan ức, và nằm li bì như chết thế kia....!!

_Có tin tức gì mong các anh sớm thông báo cho tôi biết....!!

_Ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Sớm muộn gì bọn chúng cũng bị bắt....!!

Cảnh sát dặn dò ông Hải.

_Nếu cậu ấy có dấu hiệu tỉnh lại, mong ông gọi điện thông báo cho chúng tôi, chúng tôi có vài câu hỏi cần hỏi cậu ấy....!!

_Tôi hiểu, khi nào Trường tỉnh lại, tôi sẽ cho người gọi điện báo ngay cho các anh biết....!!

Nếu Diễm không bị mất trí nhớ, Diễm có thể nói cho cảnh sát biết nguyên nhân vì sao Trường lại bị bọn kia đánh và biết đâu Diễm có thể giúp cảnh sát nhận dạng bọn chúng nhưng bây giờ đầu óc Diễm hoàn toàn rỗng tuếch, Diễm hoàn toàn quên hết chuyện quá khứ.

Cửa phòng mổ mở ra, Diễm đứng bật dậy, mặt trắng bệch, Diễm hấp tấp hỏi.

_Anh ấy sao rồi hả bác sĩ....??

Lau mồ hôi trán, tháo găng tay, bác sĩ mỉm cười trấn an Diễm.

_Cậu ấy không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tỉnh dưỡng là cậu ấy có thể tỉnh lại....!!

Diễm thở phào nhẹ nhõm, Diễm hỏi.

_Cháu có thể vào thăm anh ấy được chứ....??

Bác sĩ lắc đầu.

_Bây giờ vẫn chưa được, đợi đến sáng ngày mai, cháu hãy vào thăm cậu ấy....!!

_Nhưng mà...!!

Ông Hải lên tiếng.

_Nghe lời bác sĩ đi con, cậu ấy chỉ vừa mới được mổ xong, sức khỏe cậu ấy còn yếu, để mai cậu ấy khỏe lại con hãy vào thăm cậu ấy, con còn nhiều thời gian để thăm cậu ấy mà lo gì....!!

_Nhưng cháu sợ lỡ anh ấy xẩy ra chuyện gì thì sao.....??

_Đừng có nói gở, nó đã được bác sĩ mổ, khâu và tiếp máu, bác sĩ cũng bảo nó không sao thì làm sao nó xảy ra chuyện được....!!

_Mình về nhà thôi con....!!Sáng mai con hãy quay lại đây thăm nó....!!

_Không được, cháu phải ở lại đây, nếu anh ấy tỉnh lại hay có bị làm sao cháu còn biết, nếu cháu về, lỡ mà anh ấy có bề gì lấy ai lo cho anh ấy đây. Cháu không về đâu....!!

Ông Hải thở dài.

_Con ương bướng quá đấy, bố sẽ thuê một y tá chăm sóc riêng cho cậu ấy, con đã yên tâm để về nhà cùng bố chưa....??

Diễm cương quyết nói.

_Chú về đi, cháu nhất định không về, cháu phải ở đây với anh ấy, có khổ cùng chịu, có vui cùng hưởng, có đắng cay cùng nhận, cháu muốn được cùng anh ấy trải qua giai đoạn khó khăn này, nếu ngay cả một việc nhỏ nhoi này mà cháu cũng không làm được thì cháu làm sao xứng làm vợ của anh ấy....!!

Ông Hải cáu.

_Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Trường không phải là chồng của con, sao con ương bướng thế....!!

Diễm không lí gì đến ông Hải nữa, Diễm hỏi bác sĩ.

_Bác sĩ làm ơn cho cháu hỏi, đến bao giờ thì anh ấy mới tỉnh lại, liệu sau khi mổ xong anh ấy có bị biến chứng gì không....??

Bác sĩ trả lời Diễm.

_Điều này còn phụ thuộc vào tình trạng bệnh tình và ý trí của bệnh nhân, nếu sức khỏe của bệnh nhân tốt thì có lẽ cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay sau đó còn nếu không, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian....!!

_Cụ thể là bao lâu ạ....??

_Khoảng mấy tiếng gì đó....!!

Diễm gật gù.

_Cháu hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ...!!

Bác sĩ nheo mắt bảo Diễm.

_Xem ra cháu cũng là người hiểu biết đấy nhỉ...??

Diễm mỉm cười.

_Vâng, cháu chỉ biết một chút....!!

Ông Hải kinh ngạc nhìn con gái, nhìn Diễm bây giờ đâu giống một cô gái bị mất trí nhớ mà phong thái này rất giống một người điễm tĩnh, một người có tự chủ, một người có tất cả mọi thứ ở trong đầu.

Diễm im lặng suy tư, sau mấy giây ngẫm nghĩ, Diễm bảo ông Hải.

_Chú về nhà nghỉ ngơi đi, bệnh tim của chú không tốt nếu như chú thức quá khuya, chú đừng lo lắng quá, cháu sẽ không sao đâu, cháu tự biết lo cho mình....!!

Ông Hải kinh ngạc không thốt nên lời, Diễm bây giờ hoàn toàn khác với Diễm mà ông biết, Diễm thấy ông Hải cứ nhìn mình mãi mà không chịu đi về, Diễm giục.

_Kìa chú....!! Sao chú không về đi....??

_Con theo bố về nhà đi, để con một mình ở đây bố không yên tâm, lỡ con xảy ra chuyện gì thì sao....??

Diễm mỉm cười.

_Chú đừng lo lắng quá, chú có cần cháu đọc từng số điện thoại của chú và điện thoại bàn trong nhà không....??

Mặc dù Diễm bị mất trí nhớ nhưng bộ óc thông minh của Diễm vẫn còn nguyên vẹn, Diễm chỉ bị mất đi những kí ức cũ, những thói quen ngày xưa của mình, còn sự thông minh nhạy bén thì vẫn y nguyên như trước.

Nếu Diễm không thông minh, có lẽ Diễm sẽ không thi đỗ nổi tốt nghiệp cấp ba vì một cô gái lười và ham chơi như Diễm làm sao ngồi ê mông suốt ngày để học.

Thấy ông Hải vẫn đứng im một chỗ, Diễm đọc vanh vách số điện thoại di động của ông Hải, số điện thoại di bàn ở nhà, chưa hết, Diễm ghé sát tai ông. Diễm cười.

_Chú có cần cháu đọc luôn mã két sắt trong nhà không....??

Ông Hải giật mình, ông vội xua tay.

_Không cần, cháu nhớ là không được nói cho ai biết việc này đâu đấy...!!

_Dạ, cháu hứa....!!

_Chú về đi, cũng đã khuya lắm rồi....!!

_Thôi được rồi, bố sẽ bảo bác quản gia ở đây với con, có gì con nhớ thông báo cho bố biết....!!

_Vâng....!!

Ông Hải dặn dò ông quản gia.

_Bác nhớ chăm sóc cô chủ cho tốt nếu cậu Trường tỉnh lại hay có biến chứng gì ông gọi điện thoại báo ngay cho tôi.............!!

_Ông chủ yên tâm, tôi sẽ làm theo những gì mà ông căn dặn....!!

Ông bảo ông quản gia, bảo Diễm.

_Bố về đây, tôi về đây....!!

_Hai người ở lại cẩn thận....!!

Ông quản gia cung kính nói.

_Ông chủ về...!!

Diễm mỉm cười, tay vẫy vẫy.

_Chào chú.....!!

Ông Hải muốn ở lại đây với Diễm nhưng sức khỏe của ông yếu nên ông không thể, ông đành để Diễm ở lại bệnh viện với ông quản gia, còn ông, ông ra xe đi về nhà.

Mặc dù lo lắng cho Trường nhưng Diễm vốn là một cô bé trẻ con nên chỉ sau hai tiếng ngồi chờ, Diễm ngủ gà ngủ gật trên ghế, thành ra người phải thức canh chừng Trường và Diễm là ông quản gia.

Ông quản gia lắc đầu thở dài.

_Không biết đến bao giờ cô chủ mới lớn lên được đây, có lẽ cho đến cuối đời cô ấy vẫn mãi là một đứa trẻ lên năm, nhưng trẻ con mãi cũng có hay của nó, vì trẻ con sẽ làm con người ta tươi trẻ, hạnh phúc, còn người lớn, lúc nào cũng phải lo lắng, phải âu sầu, đời sống như thế sẽ chẳng bao giờ có niềm vui, chẳng bao giờ có hạnh phúc.....!!

Diễm ngủ ngon quá, nên không còn biết gì đến xung quanh nữa, nếu bây giờ Trường có xẩy ra chuyện, chắc phải bắc loa lên tai Diễm, may ra Diễm mới tỉnh ngủ.

Đúng sáu giờ sáng hôm sau, Diễm giật mình tỉnh giấc, đầu Diễm gối lên đùi ông quản gia, ông quản gia đã thức trắng suốt cả đêm, cả hai bác cháu ngồi co ro trên ghế ngoài hành lang, ông đắp một cái áo khoác lên người Diễm.

Diễm vươn vai, dụi mắt, Diễm giật mình ngồi bật dậy, mặt trắng bệch, Diễm lo lắng hỏi ông quản gia.

_Anh Trường sao rồi hả bác....??

Ông quản gia nheo mắt trêu Diễm.

_Bây giờ cô chủ mới chịu tỉnh ngủ cơ à....?? Đi trông người bệnh mà cô chủ ngủ ngon như thế thì làm sao biết bệnh nhân đã xẩy ra chuyện gì....??

Diễm hốt hoảng.

_Anh ấy không sao chứ ạ....?? Cháu...cháu.....!!

Ông quản gia vỗ vai Diễm, ông trấn an.

_Cháu đừng lo lắng quá, Trường không sao đâu, lúc nãy bác có đi thăm nó rồi, nó vẫn còn ngủ ngon....!!

Diễm thở phào nhẹ nhõm, Diễm lí nhí nói.

_Cháu xin lỗi, cháu làm phiền bác quá....!!

_Có gì đâu mà phiền, bác già cả rồi nên khó ngủ, còn cháu, cháu hãy còn trẻ nên dễ dàng ngủ hơn bác....!!

_Dạ.....!!

_Thôi đi đánh răng, rửa mặt đi cháu, hai bác cháu ta còn ăn cơm,sau đó còn đi thăm Trường nữa....!!

_Vâng.....!!

Nghe nhắc đến việc sắp được phép vào thăm Trường, Diễm vui hẳn, Diễm tung tăng chạy vào phòng vệ sinh của bệnh viện, đánh răng rửa mặt xong, hai bác cháu xuống căn tin của bệnh viện, Diễm chỉ ăn được hai đũa là buông bát xuống. Diễm vui mừng nói.

_Bác cứ ở đây ăn đi nhé, cháu lên xem Trường thế nào....??

Ông quản gia hóm hỉnh bảo Diễm.

_Cháu nhớ người “iu” đến phát điên rồi hả....??

Diễm đỏ bừng mặt.

_Bác chỉ ăn nói lung tung.....!!

Diễm đứng dậy.

_Thôi cháu đi đây, chúc bác ngon miệng....!!

_Ừ, cháu đi đi....!!

Diễm đi thật nhanh lên lầu hai, rẽ phải, đi thêm hai mét nữa, Diễm mở cửa, bước vào trong, Diễm quan sát khắp lượt, đây là phòng hồi sức chung của bệnh viện, nên không chỉ có một mình Trường nằm tại phòng bệnh này.

Do mặt Trường cũng bị vô số những vết xước nên mặt Trường cũng phải quấn băng, thành ra Diễm không nhận ra ai với ai nữa, Diễm đi lòng vòng một hồi, Diễm gọi.

_Anh Trường....!! Anh nằm ở giường nào....??

_Anh Trường...!! làm ơn lên tiếng đi....!!

_Anh đã tỉnh ngủ chưa...??

Mấy bệnh nhân nhìn Diễm, họ thấy một cô gái cao một mét sáu lăm đang lò dò đi khắp phòng, vừa đi vừa nhìn khắp lượt, Trường lúc đó đã tỉnh rồi nhưng vì ngán Diễm nên mặc kệ Diễm đi tìm.

Diễm nhìn thấy có một chàng trai có khổ người giống hệt Trường, Diễm liền bước lại gần, Trường cau mày nhăn nhó, Diễm mỉm cười hỏi.

_Anh Trường....!! anh không sao chứ....??

Chàng trai kia ngơ ngác nhìn Diễm, anh ta không hiểu tại sao cô gái xinh đẹp này lại nhận nhầm anh ta với một anh chàng tên Trường nào đó.

Thấy anh ta im lặng không nói gì, Diễm liền bảo.

_Có phải là anh đau lắm không....?? Để em đi mua gì cho anh ăn nhé....??

Diễm mỉm cười thật tươi, anh ta đỏ bừng mặt, mấy bệnh nhân kia sửng sốt nhìn Diễm, họ cũng lầm tưởng chàng trai bị băng kín người kia là Trường, Diễm vô tư cầm lấy tay anh ta. Diễm hối thúc.

_Kìa anh...!! Sao anh không nói gì đi....??

Anh ta ú ớ, anh ta ngại, nếu lên tiếng mà không phải là người đàn ông tên Trường nào đó, anh ta sợ Diễm trách mắng, còn nếu không lên tiếng, anh ta cảm thấy bứt rứt không yên, tiến thoái lưỡng nan, anh ta không biết nên làm thế nào cho đúng.

Diễm cúi xuống gần sát mặt anh ta làm cho mặt anh ta đã đỏ lại càng đỏ hơn, Trường hết chịu nổi, Trường quát.

_Cô đang làm gì đấy hả....??