Mướn Chồng

Chương 316



Ông Trần im lặng không đáp. Ông đang nghiền ngẫm lại lời nói của Diễm. Diễm thấy ông Trần chịu nghe mình nói. Diễm tiếp tục.

_Cháu tin rằng chị Loan sẽ sớm tìm được một người đàn ông yêu chị ấy và chị ấy cũng yêu lại. Nếu ông cứ ép anh Quân phải lấy chị Loan. Chị ấy làm sao mà vui được, chị ấy cũng sẽ không chấp nhận một cuộc hôn nhân gượng ép không có tình yêu. Chị Loan là người thấu tình đạt lý, chị ấy sẽ hiểu làm thế nào là đúng, là sai. 

Diễm nói thật lòng.

_Mặc dù lúc đầu rời xa anh Quân, cháu rất đau khổ nhưng cháu yên tâm khi có chị Loan chăm sóc và ở bên cạnh anh ấy. Nếu chị Loan không phải là người chị cháu yêu mến và kính trọng, cháu sẽ không dễ dàng bỏ đi như thế. Cháu nói gì chắc ông cũng hiểu. Ông và anh Quân không có duyên làm người một nhà nhưng cả hai đều là những người hợp tác kinh doanh thành công. Cháu nghĩ chị Loan cũng giống như cháu đều không mong ông và anh Quân trở thành kẻ thù của nhau chỉ vì một một đám cưới dang dở. 

Diễm mỉm cười.

_Ông không nghĩ thà rằng không có một đám cưới đúng lúc còn hơn lấy nhau rồi mà phải đau khổ và hành hạ nhau trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu và căm ghét lẫn nhau sao? Ông và anh Quân đều là những người có nhiều tham vọng. Có thể bây giờ ông mạnh hơn anh Quân nhưng thời gian của anh ấy còn dài, sẽ có một ngày anh ấy đánh bại ông. Cháu và chị Loan luôn mong người thân xung quanh mình sống mạnh khỏe và hạnh phúc. Cháu mong ông hãy suy nghĩ lại.

Ông Trần đặt mạnh ly cà phê xuống bàn.

_Cô nghĩ cô là ai? Cô tưởng cô có thể hiểu được con gái tôi sao?

_Cháu chỉ là một người bình thường. Cháu không có nhiều tham vọng như ông và anh Quân nhưng cháu vẫn biết làm cách nào để đạt được những mục tiêu của mình. Cháu không tự cho bản thân có thể hiểu được chị Loan. Cháu nghĩ chắc chị ấy cũng giống như cháu đều cảm thấy mình được giải thoát vì được sống thật với chính mình. Nếu anh Quân là một con người hợm hĩnh, có thể đạp bỏ người thân để sống cho riêng mình, chắc ông cũng không chấp nhận và giao con gái cho anh ấy. 

Ông Trần không phải là không thấy những lời nói của Diễm là không có lý nhưng ông vẫn không làm sao kiềm chế được cơn tức giận của mình.

Ông là một người cha. Loan là đứa con gái duy nhất của ông. Ông cho phép ai được làm tổn thương Loan. 

Ông biết mình hơi vô lý khi trút hết mọi tức giận và căm hờn lên đầu Quân nhưng ông đã quen ra lệnh, quen làm chủ mọi thứ. Ông không thể chấp nhận được thất bại, không chấp nhận người khác dám cãi lại lời ông.

Diễm và ông Trần đang nói chuyện, điện thoại bàn reo vang. Ông nói.

_Cô ngồi chờ tôi một chút. Tôi cần nghe điện thoại.

_Vâng, ông đi đi.

Ông Trần hắng giọng hỏi.

_Ai đấy?

Loan rụt rè nói.

_Chào bố! Là con đây!

Ông Trần vui mừng.

_Chào con! Con khỏe không?

_Dạ, con khỏe. Còn bố?

_Bố không sao. Bây giờ con đang ở đâu? Con vẫn đang du lịch ở trên thuyền chứ?

_Dạ, không. Con đang ở trên máy bay.

Ông Trần kinh ngạc hỏi.

_Con sắp về nước rồi sao?

Loan ngập ngừng đáp.

_Con…con đang bay đến Thung lũng Vilhem.

Ông Trần cau mày.

_Thung lũng Vilhem? Con đến đó làm gì?

Loan lắp bắp.

_Con…con nghĩ rằng con sắp kết hôn.

Ông Trần bị sốc. Mới hủy hôn được hơn một tuần lễ. Quân thì đã lấy Diễm. Sao ngay cả Loan cũng dự định kết hôn với người khác? Ông Trần tưởng mình đang nghe nhầm.

Ông Trần kích động hỏi.

_Con bảo sao? Kết hôn? Bố có nghe nhầm không?

Loan quay lại nhìn Felipe. Nhìn nụ cười đáng ghét của anh ta. Loan muốn điên lên vì tức.

Cố đè nén, Loan nói.

_Con không đùa bố. con thực sự chuẩn bị kết hôn.

Ông Trần thấy lùng bùng hết cả lỗ tai.

_Con đừng đùa nữa. Con làm sao có thể lấy người khác chỉ trong vòng có hơn mười ngày. Mà dù con có lấy thật, bố khuyên con không nên vì tức giận, và hận thù mà hủy hoại hạnh phúc và tương lai của mình.

Loan rên rỉ đáp.

_Bố đừng lo. Con gái bố rất tỉnh táo. Con không đồng ý kết hôn vì muốn trả thù và vì muốn anh Quân phải hối hận vì đã hủy hôn với con đâu. Con kết hôn vì thực lòng cong muốn thế.

Ông Trần ngồi phịch xuống ghế gần bàn để điện thoại.

_Con nói cho bố biết người đàn ông mà con sắp kết hôn là ai?

_Felipe de Gastano. Cháu đời thứ sáu dòng họ Gastano chủ của Thung lũng Vilhem.

Ông Trần choáng váng khi nghe Loan nhắc đến dòng họ Gastano. Là một người kinh doanh và từng đi nhiều nơi, ông không lạ gì người nhà Gastano, tuy chưa từng được gặp mặt và làm ăn cùng với họ nhưng ông Trần đã nghe danh tiếng của họ.

Ông Trần ôm lấy đầu. Ngay lúc này ông tưởng mình đang mơ, đang không tỉnh táo. Sao con gái ông có thể quen với Felipe và tại sao hai người lại kết hôn với nhau.

Ông nói không ra hơi.

_Con nói đi! Con đang đùa đúng không?

Loan bất lực nói.

_Con không đùa. Con sẽ sớm về thăm bố.

Felipe bảo Loan.

_Em đưa điện thoại cho anh. Anh cần nói chuyện với bố em.

Loan ngập ngừng.

_Nhưng mà….!

_Thôi nào em yêu. Sớm muộn gì anh cũng phải nói chuyện với bố em. 

Loan đưa điện thoại cho Felipe. Felipe nói chuyện với ông Trần bằng tiếng Anh.

_Chào chú. Cháu là Felipe.

Ông Trần thấy đầu mình váng vất. Con gái ông đúng là rất biết cách trêu đùa trái tim ông. Cách đây hơn một tuần, ông còn lo Loan buồn khổ và khóc lóc thì hôm nay Loan lại nhanh chóng tuyên bố sẽ kết hôn với một người mà ông có mơ hàng trăm lần nhưng không thể nào với tới được.

Lấy khăn tay lau mồ hôi trán. Ông run giọng nói.

_Cậu là?

_Cháu là Felipe. Xin lỗi vì hôm nay cháu mới gọi điện cho chú.

_Không sao, tôi không trách cậu. Cậu cho tôi biết chuyện cậu và con gái tôi chuẩn bị kết hôn là thật chứ?

_Vâng. Nếu được chú cho phép cháu và Jenifer sẽ sớm kết hôn vào một ngày ngần nhất.

Ông Trần cố gắng gượng chống lại cơn váng vất do thần kinh gây ra.

_Tôi biết gia đình cậu. Nếu được gả con gái cho cậu, tôi không có phàn nàn gì nhưng gia đình tôi không thiếu tiền. Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái, trước khi tôi biết cậu là người như thế nào, tôi không thể đồng ý cho cậu lấy con gái tôi.

Felipe nhìn Loan. Bây giờ Felipe có thể hiểu Loan được thừa hưởng tính cách mạnh mẽ và tự chủ này từ ai. Xem ra cả hai bố con ông Trần đều không cần tiền của gia đình Felipe, thứ họ cần là một gia đình đầy tình yêu và hạnh phúc.

Felipe nắm chặt tay Loan. Felipe mỉm cười vì ông bố vợ rất thú vị. Felipe thích những con người thẳng thắn như thế.

_Tạm thời cháu không thể bay sang Việt nam thăm chú được vì bà nội cháu đang bị bệnh khi nào bà cháu khỏi, cháu sẽ sang thăm chú sau.

_Bao giờ cậu mới định trả lại con gái cho tôi?

Ông Trần bắt đầu thể hiện quyền làm cha của mình.

_Cháu mong chú cho phép Loan được ở đây với gia đình cháu. 

_Cậu chuyển máy cho con gái tôi. Tôi cần nói chuyện với nó.

Felipe đưa điện thoại cho Loan. Ông Trần cáu.

_Con đúng là bị điên thật rồi. Con nói thật đi. Con lấy Felipe vì đam mê hay thực lòng con muốn kết hôn với anh ta?

Loan kêu lên.

_Kìa bố! Bố không tin con sao?

_Bố tin con nhưng bố không thể nào hiểu nổi sao con có thể lấy một người mới chỉ quen có hơn mười ngày hay là con đã quen anh ta từ trước đó mà bố không biết.

_Con chỉ vừa mới quen anh ấy. Con nghĩ lâu hay chóng không quan trọng. Điều quan trọng là trái tim con đang nghĩ gì đúng không bố.

Câu nói của Loan càng khiến ông Trần bị xốc hơn.

_Con nói là con yêu anh ta?

_Bố có thể nói như thế? Con thực sự rất thích anh ấy, ngay lần gặp đầu tiên con đã bị anh ấy cuốn hút rồi.

Cũng may Felipe không hiểu Tiếng Việt. Nếu không dù có cho vàng, Loan cũng không dám nói gì. Mặc dù biết Felipe không hiểu nhưng mặt Loan vẫn đỏ bừng, và lảng tránh ánh mắt của Felipe. Đây là kiểu tình yêu sét đánh.

Trái tim của con người thật kì diệu. Trái tim có thể bị đau, cũng có thể được hàn gắn. Chỉ cần con người mở lòng ra, ai cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Ông Trần ôm lấy đầu. Không còn điều gì khiến ông bị sốc hơn tin con gái ông sắp lấy chồng, mà người chồng lần này còn hơn Quân gấp nhiều lần.

Loan rụt rè hỏi ông Trần.

_Bố sẽ chúc phúc cho con chứ?

_Bố không biết. Bố chưa gặp anh ta nên không thể nói trước được điều gì.

_Bố yên tâm, anh ấy là một người không phải là hoàn hảo nhưng không phải là người xấu.

_Chỉ bằng mấy câu nói này của con. Bố nhất định phải gặp anh ta.

_Con hiểu. Con sẽ chờ nghe ý kiến của bố nhưng lần này con sẽ không lùi bước như lần trước nữa đâu.

Máy bay sắp hạ cánh nên Loan không thể nói thêm với ông Trần. Cúp máy. Ông Trần hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Diễm ở trong phòng.