Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 33



Phó Đồng Văn bảo cô đón Tết xong hãy đi, giữ lại chút kỉ niệm.

Nhưng từ hôm ấy, ngoài Đàm Khánh Hạng thỉnh thoảng về nhà lấy quần áo, đồ dùng và sách vở cho cậu ba, anh hoàn toàn không xuất hiện.

Sương phòng mà anh sắp xếp, Thẩm Hề không muốn đến.

Cô ngủ trên chiếc sập ở thư phòng. Nơi ấy có báo và sách ngày trước anh đọc, bằng tiếng Anh, tiếng Nhật và cả tiếng Trung, lọ mực màu xanh đặt trên góc bàn sách đã dùng sắp hết nhưng anh chưa thay. Thẩm Hề nằm sấp lên bàn, nhìn chằm chằm lọ mực, hiểu thêm rằng anh là người tiết kiệm. Cứ ngồi thế thâu đêm cho đến sáng, cô đọc hết một chồng Đại Công Báo¹ mà anh đặt dưới cùng giá sách, chợt nhìn thấy những bức thư mình đã gửi anh đặt bên dưới xấp báo, được buộc gọn bởi những sợi dây thừng, bên trên ghi chú "Thẩm Hề, New York". Có cả mấy bức thư do người khác gửi tới, đều được xếp ngăn nắp, ghi chú họ tên và thành phố người đó sống. Cô ngồi xổm trong một gọc giữa bức tường và giá sách, nhìn những cái tên và bức thư xa lạ, thư của người khác cộng lại cũng không nhiều bằng thư của một mình cô.

¹Một trong những tờ báo giấy tiếng Trung có lịch sử lâu đời nhất, được thành lập vào năm 1902 tại Tô giới Pháp ở Thiên Tân, từ sau năm 1949 được xuất bản và phát hành ở Hồng Kông.

Khi đó,  đối với anh, cô... chỉ là con cháu nhà trung lương lưu lạc nước ngoài.

"Cô Thẩm, cô phải kê thêm tấm đệm xuống dưới để ngồi chứ." Cô hầu bưng thêm chậu than sưởi vào.

Thẩm Hề cầm một quyển ghi chép khi đọc sách của anh tới bên sập, cởi áo, chui vào trong chăn bông.

Trước đây người làm trong viện đều thấy cô Thẩm và cậu ba ngày ngày bên nhau, nhưng từ khi không còn bị giam lỏng, cậu ba thường xuyên ở lại nhà hát Quảng Hòa, ngõ Thiểm Tây và Thì Hoa Quan như nhà mình, hiếm khi về viện. Một gã hầu biết ít văn vẻ đã kết luận: "Ngày xưa hoa đẹp trăng tròn, yêu thương thắm thiết sắt son chẳng ngờ. Bây giờ tình ý phai mờ, móc mưa buổi sớm cạn khô buổi chiều."

Đêm Ba mươi, cậu năm đội mưa đội nắng gấp rút về kinh, đến thăm Phó Đồng Văn đầu tiên. Vừa vào phòng chỉ thấy mình Thẩm Hề chống cằm ngơ ngẩn ngồi bên bàn, trước mặt là mấy đĩa thức ăn, hoàn toàn không có bầu không khí đón Tết.

Thẩm Hề cầm đũa gẩy gẩy đồ ăn, người phía trước gọi một tiếng:"Chị dâu."

Cô giật mình ngước mắt, thấy trên vai cậu năm vẫn còn đọng tuyết:"Tuyết rơi rồi ư?" Cô nghe thấy mình hỏi thế.

Cậu năm ngượng ngùng hỏi han vài câu, không dám hỏi Thẩm Hề quá nhiều, sau khi chào tạm biệt, cậu ta hỏi thêm cô hầu trong viện đầu đuôi ngọn ngành. Khi đó, Thẩm Hề đang ngồi bên cửa sổ, loáng thoáng nghe câu được câu chăng. Cậu năm chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết anh ba mình là người bạc tình, bèn thở vắn than dài:"Anh ba ơi anh ba à, thất tình lục dục, rượu gái tài vận, anh vẫn không thoát nổi..." lặp đi lặp lại chỉ một câu ấy.

Bình thường người ta đều đứng bên ngoài cửa sổ nghe chuyện trong nhà, nhưng cô đứng trong cửa sổ, nghe thấy hết những gì người bên ngoài nói.

Thẩm Hề không xốc nổi tinh thần, lại chui vào trong chăn, kề má lên gối, mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng vì trong lòng luôn canh cánh suy nghĩ "anh ấy sẽ về" nên ngủ không mấy ngon giấc, trong mơ lần lượt hiện lên khung cảnh từ bé đến lớn, hai mươi mấy năm trước cho đến hết, đầu đau như búa bổ, cô nhìn đồng hồ để sàn, mới chỉ trôi qua ba tiếng mà thôi.

Cô thở dài, choàng áo ngồi dậy.

Vốn không muốn khóc, nhưng đêm Giao thừa, nỗi nhớ quê nhà đã nặng, nỗi nhớ người ấy càng nặng hơn.

Bên bàn sách là vali cô mang theo khi tới đây, đã thu dọn gọn gàng, trong quần áo váy vóc kẹp một phong thư, đặt một tờ chi phiếu, phía trên có chữ kí Phó Đồng Văn. Mấy ngày trước Đàm Khánh Hạng đưa cho cô: "Đồng Văn biết cô không muốn nhận, nhưng cô cứ giữ lấy nhỡ cần dùng gấp, hai năm nữa có tiền tích cóp của mình rồi thì trả lại cậu ta." Đàm Khánh Hạng khuyên cô giữ lại làm tiền phòng thân, cô biết là ý tốt của anh bèn kẹp tấm chi phiếu vào trong sách.

Cô mơ hồ nhìn đồng hồ, mười phút nữa vừa trôi qua.

Trới sắp sáng rồi.

Dù sao cũng không ngủ được, cô quyết định rời giường, thay váy áo đã chuẩn bị sẵn cho ngày mai đi, cuối cùng ngồi trước bàn sách của anh, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo, nắn nót từng từ từng chữ. Thư viết đến cuối, cô cất bút máy rồi lại nhìn lọ mực xanh ấy, nhìn mấy ngày nay sinh tình cảm lúc nào không hay, vì vậy cô dùng giấy bọc lại đặt vào trong vali.

Vừa khóa xong vali, bên ngoài rèm có người gõ vào khung cửa: "Đã dậy chưa?".

Là Đàm Khánh Hạng.

Phó Đồng Văn cũng về rồi ư? Cuối cùng anh cũng sẽ đến tiễn mình sao?

Thẩm Hề vội vã đứng dậy: "Mau vào đi."

Mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, vừa đột ngột đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, cô vịn vào bàn sách, chầm chạm hít thở.

Đàm Khánh Hạng bước vào, trên người và giày da đọng đầy tuyết, thấy sắc mặt Thẩm Hề đỏ bừng bèn đi tới. Trong đôi mắt trong veo ấy, anh ta nhìn thấy sự thất vọng.

"Chỉ mình anh về thôi sao?" Thẩm Hề thấy bên ngoài không còn tiếng động nào, trái tim chùng xuống.

"Ừ. Nhưng tôi về là muốn nói với cô mấy câu không nên nói, đưa cô đến chỗ không nên tới."

Thẩm Hề không hiểu.

"Dạo gần đây cậu ta bị bệnh, không muốn cho cô biết, bởi vậy mới ở Thì Hoa Quán. Nhưng tôi quá hiểu hai người, không gặp được nhau, trong lòng canh cánh thêm hối hận." Đàm Khánh Hạng hạ thấp giọng, "Tôi đưa cô tới Thì Hoa Quán, lấy cớ một cô gái trong ấy bị bệnh phụ khoa, tôi không tiện khám, cô ấy lại không muốn đến bệnh viện, coi như cô giúp riêng cho tôi trước khi đi, đến khám cho cô ấy một lát."

Anh ta nói tiếp:"Cái cớ này không hay, nhưng đưa cô đến đấy cậu ta cũng không tiện nói gì."

Đàm Khánh Hạng là người từng trải, đang làm một chuyện mà mình cho là đúng.

Thẩm Hề tựa lưng vào bàn sách, cổ họng nghẹn lại, trái tim như rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi lại được một đôi tay vớt lên ném vào vạc dầu, khó chịu bức bối, không chỉ là cảm xúc trong lòng, mà cơ thể tay chân cũng bủn rủn.

Đàm Khánh Hạng nhìn gương mặt đỏ bừng khác thường của cô: "Không phải cô cũng bị bệnh đấy chứ?"

Cô lắc đầu, không đâu, sức khỏe cô rất tốt, người muốn làm bác sĩ phải trải qua rèn luyện. Khi đi học, ngoài lúc nghiên cứu, cô còn chạy bộ nên rất ít khi bị cảm vặt. Trong mấy ngày ngắn ngủi, từ sau Tết ông Táo đến hôm nay ăn ngủ không điều độ, cô gái trong tâm trạng thất tình dù nhìn thấy thứ gì cũng nghĩ đến anh, giày vò tim gan, gương mặt cũng hốc hác đi nhiều.

"Chờ tôi mười phút." Cô lên tiếng.

Trời sắp sáng, tính từ bây giờ thời gian gặp mặt không còn nhiều.

Ngay trước mặt Đàm Khánh Hạng, Thẩm Hề nhanh chóng sửa soạn trang điểm. Đàm Khánh Hạng dặn Vạn An âm thầm xách hành lý của cô Thẩm ra. Thẩm Hề đi theo anh ta, nói với cô hầu rằng cô đi khám bệnh cho một người bạn nữ của cậu ba. Tất cả người làm trong viện đều biết chuyện Thẩm Hề học y, chỉ tặc lưỡi than rằng, đêm Ba mươi được cậu ba gọi đến, lại vì một cô gái khác.

Trước rạng sáng là lúc ngõ Yên Chi yên tĩnh nhất.

Chốn ngõ liễu thường ngày náo nhiệt, đêm Giao thừa khách khứa thưa thớt, hơn nữa lại còn là sáng sớm mùng Một, phu xe kéo cũng không muốn về nhà đoàn viên, không nóng vội kiếm tiền. Bầu trời lúc này trắng xám, không có xe, chỉ có những vết bánh xe nông sâu khác nhau của xe kéo, của xe hơi... đa số đều bị tuyết phủ kín, khiến vết bánh xe của họ trở nên nổi bật.

Một cô hầu đứng chờ ở cửa thùy hoa, thấy họ tới, bèn đưa vào sương phòng.

Mảnh sân này, sương phòng này cô đã từng tới, người gặp quả nhiên là Tiểu Tô Tam nọ. Tiểu Tô Tam đang uống trà, thấy hai người họ, gương mặt thoáng có nét cười.

Đàm Khánh Hạng kéo tay Thẩm Hề tới phía trước:"Cô Thẩm. Vị này là Tô Khánh."

Tiểu Tô Tam là nghệ danh, Tô Khánh là tên thật.

"Từng gặp." Tô Khánh hỏi:"Bác sĩ Tây y các cô khám bệnh mất bao lâu? Cô ở chỗ tôi, để Khánh Hạng đi thông báo cho cậu ba."

"Nhiều nhất là mất nửa tiếng, nếu chỉ kiểm tra." Cô trả lời.

"Vậy thì nửa tiếng, cũng đến lúc gọi cậu ba dậy rồi." Tô Khánh nói với Đàm Khánh Hạng.

Đàm Khánh Hạng ôn tồn cảm ơn Tô Khánh, nấu ná trong phòng một lát mới nói: "Tôi đi đây."

"Ừ." Tô Khánh mỉm cười.

Con người Đàm Khánh Hạng, lần đầu gặp còn tưởng là thư sinh kiệm lời, tiếp xúc lâu mới biết anh ta hà khắc và thanh cao. Nhưng giờ phút này, anh ta giống như một người đàn ông được thuần phục. Thẩm Hề nhớ Phó Đồng Văn từng nói có một người khắc sâu trong tim Đàm Khánh Hạng, nhìn Tô Khánh, lại nhớ cô ấy cũng dịu dàng lễ phép với cậu hai Phó như thế...

"Sao thế, phải chăng đã có ai nhắc tới tôi trước mặt cô?"

Cô ấy thường không qua lại với người bình thường, hằng ngày đều gặp chính khách quan trọng, tài tử thư sinh và tướng quân các nơi, nên rất giỏi nhìn mặt đoán ý.

Thẩm Hề nói thật:"Cảm thấy hơi tò mò, chợt nhớ cậu ba từng nói về cuộc sống tình cảm trước đây của Đàm tiên sinh."

Tô Khánh cười cười, coi như thừa nhận.

"Đồng Quyến." Tô Khánh ngập ngừng, chữa lại, "Tôi biết cậu ba, cậu tư trước khi quen Khánh Hạng mấy năm."

Hễ ai nhắc tới chuyện của Phó Đồng Quyến cô đều giữ im lặng, đã thành bản năng.

Thấy cô không nói gì, Tô Khánh mất hứng, cười xuê xoa: "Hồi đó ở thành Bắc Kinh cậu ba và cậu tư quả thật là vương tôn cưỡi ngựa qua hàng cây, ham mê đắm say, thiếu niên yêu đời..."

Tô Khánh vẫn chưa nói hết nửa câu sau: "Tự do phóng khoáng, chẳng chịu trói chân, so anh tuấn kiệt xuất."

Một bài từ nói nửa lại thôi, không giống hành động của một danh kỹ thanh lâu, mà giống câu chuyện bí mật trong khuê phòng, nói về người trong lòng của nhau. Trong câu từ của cô ấy, Thẩm Hề lờ mờ đoán được đôi chút, hình như bài từ này trước kia cô đã nghe ai đó đọc rồi.

Nhưng cô sắp phải tạm biệt Phó Đồng Văn, mang tâm trạng biệt ly, nên ậm ừ một câu tẻ ngắt, không có tu từ, không có dẫn chứng, vô cùng gượng ép khi nói về Đàm Khánh Hạng: "Đàm tiên sinh là người tốt."

Tô Khánh trả lời:"Người tốt nhất trên đời này chính là anh ấy."

Hai người không nói gì thêm.

Nửa tiếng sau, Đàm Khánh Hạng vào phòng đưa Thẩm Hề tới sương phòng phía Đông, nhưng Tô Khánh ngăn lại: "Để cô hầu đưa đi. Anh tới đây, lỡ như cậu ba giữ lại, ba người cùng ở trong phòng, anh làm thế nào để hai người ấy tỉ tê trò chuyện?"

Đàm Khánh Hạng bị hỏi vậy thì ngớ ra, Tô Khánh lại nói: "Trời vừa mới sáng, hay là ngủ ở chỗ tôi một lát."

"Để tôi tự đi." Thẩm Hề vội vàng đáp.

Mảnh sân vuông vức, nơi nào là sương phòng phía Đông cô biết. Đàm Khánh Hạng cũng không muốn làm phiền họ, không nằn nì đi theo mà ở lại phòng Tô Khánh. Thẩm Hề vừa bước ra, cô hầu đã chuẩn bị sắn khăn nóng, Đàm Khánh Hạng lau qua mặt và tay chân. Tô Khánh cúi đầu toan cởi áo khoác ngoài cho anh ta, Đàm Khánh Hạng ngăn lại: "Không ngủ nữa."

Thẩm Hề không tiện ở lâu, đi thẳng ra sân, thoáng ngước nhìn bốn phía xung quanh. Bên ngoài sương phòng đối diện có một gã hầu đang vẫy tay với cô, cô đi tới đó, gã hầu không nói nhiều mà vén rèm lên.

Cô ngần ngừ nhưng rồi sực tỉnh trước ánh mắt nghi hoặc của gã hầu, sải bước vào ngưỡng cửa.

Góc tường có một con tiên hạc đúc bằng đồng được đặt chung với chiếc đĩa đồng nhỏ và lư hương, nên cô biết đó là chuông tính giờ khi ngâm thơ. Quả nhiên nơi đây chuyên tiếp đón quan lại quyền quý, những món đồ tiêu khiển cũng màn phong cách cổ xưa.

Đèn trong phòng vẫn chưa tắt, ánh điện yếu ớt trở nên dư thừa vào ban ngày.

Phó Đồng Văn ngả người trong ghế bành, nhẹ nhàng úp cuốn sách đang mở lên sóng mũi, thả hồn đi xa.

Khi rèm được buông xuống, anh đưa mắt nhìn:"Vốn định giữ em ở lại đón Tết, nhưng không ngờ bận đến lúc này, cho anh xin lỗi."

Thẩm Hề phối hợp giả bộ với anh: "Không sao, anh lúc nào cũng bận mà, em đã quen rồi."

Anh cười:"Vừa rồi Khánh Hạng nói với anh, em đến khám bệnh cho Tô Khánh, anh mới biết em còn học cả phụ khoa."

Cô trả lời:"Khi thực tập ở Nhân Tế, bọn em được yêu cầu phải luân chuyển các khoa, khám mấy bệnh thông thường thì có thể."

Phó Đồng Văn cười cười, úp cuốn sách lên bàn trà, khoác áo rời khỏi ghế, loẹt quẹt đôi dép bước tới.

Cô lấy tờ giấy viết thư đã gấp gọn từ trong túi áo ra: "Sau khi em đi, anh hãy đọc."

Anh đón lấy, để bên cửa sổ:"Được, em đi anh sẽ đọc."

Cách nhau quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh.

Anh vừa mới tắm xong, đã thay quần áo, cúc ở cổ tay áo sơ mi vẫn chưa cài hết, ngọn tóc đã lau khô, nhìn kỹ sợi tóc vẫn còn ẩm ướt. Ưu điểm của đàn ông chính là vậy, tóc khô rất nhanh, ăn mặc cũng không cần cầu kì. Cô có thể nhận ra anh nghe nói cô được đưa tới, chắc chắn sẽ mắng bác sĩ Đàm mấy câu, sau đó lập tức rời giường, sai người chuẩn bị sữa tắm, là áo sơ mi... chỉ vì không muốn cô ngửi thấy mùi thuốc lâu ngày, để cô gặp một con người sạch sẽ và tươm tất.

"Lần này đi, không biết bao giờ mới gặp lại." Anh nói, "Nếu tiện, hãy viết thư cho anh như trước đây."

Cô "vâng" một tiếng.

"Thật ra những điều muốn dặn dò em không khác mấy khi ở Quảng Châu." Anh nói tiếp, "Anh sẽ không viêt thư trả lời, em cũng đừng ghi địa chỉ của mình trên thư. Ngoài kia người muốn lấy mạng anh rất nhiều, hãy chôn hết những chuyện trước đây vào trong lòng."

"Còn nữa, đừng nói với người khác thân phận của mình." Quả thật vẫn là những lời giống hệt ở Quảng Châu, có điều thêm mấy câu: "Sau này dù xảy ra chuyện gì, hễ có liên quan đến nhà họ Thẩm, phải hỏi anh trước tiên. Em phải nhớ, anh là người đáng tin nhất."

Điểm này cô chưa từng nghi ngờ.

Hai người đều lặng thinh.

Thẩm Hề nhìn chằm chằm chiếc cúc trên cùng áo sơ mi của anh, nhìn một lúc thì nhận ra anh đang cởi cúc áo. Mỗi lần anh sắp hôn cô đều làm như vậy, để thoải mái, cũng để cử động dễ dàng hơn. Cô giữ im lặng, đưa tay giúp anh cởi, bởi vậy mà chạm tới làn da nóng bỏng. Đang sốt mà anh còn dậy sớm tắm rửa...

Bác sĩ Đàm và anh chắc chắn đã cãi nhau vì chuyện này. Kết quả rất dễ thấy, Phó Đồng Văn là người thắng.

Nhiệt độ trên ngón tay cô đặt bên cổ anh, chợt gần chợt xa.

"Có rượu thì hay biết mấy, tiễn biệt phải có rượu mới đúng." Anh hạ thấp giọng, đè đôi tay lên cánh tay cô. Sau một giấy thất thần, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên cánh môi hồng. Rõ ràng biết làm vậy sẽ để cô biết mình đang bị bệnh, thế mà vẫn không dằn lòng nổi. Anh đang bị bệnh mê man, cắn mạnh lên cánh môi cô rồi sực tỉnh, th0 dốc, buông cô ra.

Thẩm Hề ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn anh, toan mở miệng.

Anh lại cúi đầu, trao cho cô thêm nụ hôn nữa.

Cuộc đời anh nếu nói là phong lưu vui vẻ thì khi còn niên thiếu, cậu trai áo xanh hưởng thụ phú quý trời cho, đọc sách thánh hiền. Sau này đi du học với Đồng Quyến, nơi đâu cũng bị người nước ngoài coi thường nhưng vẫn kiên quyết học tiếp. Du học trở về, tiền đồ cá nhân như gấm như hoa, tương lai nước nhà một màu đen tối, anh chẳng có ngày nào vui vẻ thật sự.

Anh sốt đến độ ý thức đã mơ màng, nhưng vẫn hôn Thẩm Hề, cho đến khi đôi tay từ bả vai cô di chuyển lên, chạm vào gương mặt cô, anh mới biết tay mình nóng đến đáng sợ, anh rời khỏi đôi môi cô, kề khuôn mặt mình sát khuôn mặt ấy, một lúc lâu sau mới thầm thì: "Anh ba có một câu luôn là thật."

Thân trao non sông, trái tim gửi em.

Nước mắt Thẩm Hề tràn bờ mi:"Em biết, em vẫn biết..."

Anh nhắn nhủ rằng, cô không trao lầm tình yêu cho anh.

Cô lau nước mắt, nhưng chưa kịp lau khô, cánh môi lại được anh hôn lên, nụ hôn thứ ba.

Thẩm Hề chỉ cảm thấy trời đang đổ sập xuống, bên tai vang lên tiếng ong ong, trước mắt hoàn toàn tối đen, máu trong người như dòng nước lũ dâng trào, chảy mãi về Đông, lạnh lùng giội rửa cơ thể cô, ngày tháng trước đây, từng giây từng phút đều là bùn cát bị dòng lũ cuốn qua, nước có thể chảy đi, nhưng đất cát đều lắng đọng trong các kẽ xương, mãi mãi không mất.

Phó Đồng Văn không nỡ rời xa cô, anh không nói, nhưng nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia đã thay anh nói hết những lời trong lòng.