Mục Tiêu Đã Định

Chương 17: Cậu ấy bảo tôi chăm sóc cho em thật tốt



Sau khi Hướng Bắc Ninh nói xong câu đó, ai cũng cho rằng Lôi Vận Trình sẽ nổi giận, nhưng mọi người đều đã đoán sai. Lôi Vận Trình liếc mắt nhìn Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ một cái, cô chỉ bật cười khẽ. Nụ cười này khác với ngày thường, đó là nụ cười chứa đựng sự khinh miệt và xem thường. Những chàng trai ở lứa tuổi này luôn cực kì mẫn cảm trên phương diện nào đó, có lẽ Lôi Vận Trình hoàn toàn không muốn che giấu những suy nghĩ của bản thân mình, biểu cảm rất nhỏ của cô cũng đủ để người khác cảm nhận rõ ràng hàm ý ẩn chứa trong nụ cười kia.

Nếu như bọn họ muốn lấy cô làm trò cười, Lôi Vận Trình sẽ không cho bọn họ cơ hội. Cô không đề cập đến chuyện lấy lại chai nước nữa, để lại một nhóm nam sinh đứng phơi nắng, còn cô xoay người muốn đi.

Người đầu tiên không nhịn được là Lệ Vũ, cậu ta bước lên chắn cô lại. Cậu ta cao hơn Lôi Vận Trình một cái đầu, khi đứng chắn phía trước cô tạo ra một cảm giác giống như côn đồ hiếp đáp nữ sinh. “Sao đi rồi, không cần chai nước nữa à?”

“Là các cậu không đưa, không phải là tôi không cần.” Lôi Vận Trình uất ức nói, cử chỉ không hề có chút ngạo mạn nào.

“Ai nói không đưa? Ai dám không đưa? Ở chỗ lớp trưởng ấy, cậu tự mình đi lấy đi.” Lệ Vũ nghiêng cổ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo, vẫn không quên chuyển mắt truyền đạt với Hướng Bắc Ninh.

Hướng Bắc Ninh mím môi cười, hàng mày cong lên. “Thật sự là ở chỗ tôi, cậu đến xem đi, ở phía dưới ghế đá này.”

Ở phía dưới, giữa mỗi chiếc ghế đá đều trống rỗng, ghế có hình dạng là một nửa vòng tròn. Vừa rồi, lúc bọn họ đến đây chơi thì thuận tay nhét chai vào góc khuất.

Lôi Vận Trình đưa mắt nhìn vị trí Hướng Bắc Ninh đang chỉ, chai nước quả nhiên đang ở đó. Cô lại nhìn nhìn Hướng Bắc Ninh, cậu ấy hơi mỉm cười với cô, trong con ngươi đen láy kia quét qua một tia thách thức. Cậu ấy đang ngồi trên bàn đá, hai chân mở rộng một cách tự nhiên, không hề có biểu hiện muốn né sang một bên.

Từ lúc vào nhà trẻ cho đến tốt nghiệp trung học, Lôi Vận Trình luôn luôn giữ chức vị lớp trưởng, gặp phải rất nhiều loại nam sinh tự cho mình là đúng như Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ này. Cô có rất nhiều lý do thoái thác khiến họ mất mặt thậm chí là vô cùng xấu hổ, nhưng từ sau khi biết Phong Ấn, cô đã không muốn bản thân mình lãng phí thời gian cho bất kì ai khác ngoài anh, bất luận là tình cảm hay trên phương diện gì khác.

“Không làm phiền, tối nay lúc điểm danh phiền lớp trưởng mang chai nước cho tôi là được.” Lôi Vận Trình ném lại một câu hời hợt, rồi vòng qua người Lệ Vũ bước đi.

Đối với Lệ Vũ mà nói, dạng nữ sinh như Lôi Vận Trình rất khó gặp, bởi vì bất luận bạn muốn làm gì cô ấy cũng không cho bạn cơ hội. Ở Học Viện Phi Hành mất cân bằng về phương diện âm dương này, dường như cô gái nào cũng nhận được sự quan tâm và luôn kiêu ngạo, không thể nghi ngờ gì nữa, Lôi Vận Trình chính là người kiêu ngạo nhất trong số đó.

Cô khác biệt những cô gái khác, cô đến đây là bởi vì muốn bay, mà lại không phải chỉ đơn giản muốn bay mà thôi.

Đó là những lời mà Hướng Bắc Ninh đã nói với cậu ta. Các thứ hạng thành tích của Lệ Vũ đều đứng sau Hướng Bắc Ninh, nhưng dường như lại bằng hạng với Lôi Vận Trình. Cậu ta không biết cô nhóc này sao lại có thể năng giống nam sinh như thế, tay gầy chân yếu nhưng cơ thể lại ẩn chứa một sức mạnh và sự bền bỉ khiến người khác kinh ngạc.

Đây là lần thứ hai Lôi Vận Trình xem thường lòng tự tôn cao ngất của con trai bọn họ, nhất là Lệ Vũ, trên mặt của cậu ta đã thể hiện rõ vẻ không nhịn được nữa, Lệ Vũ kéo cô lại theo bản năng. “Này! Cậu chờ ----”

Tay cậu ta vừa chạm vào vai cô thì đã bị cô bắt được, vẫn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của cậu ta đã bị Lôi Vận Trình vắt ra sau lưng – Trong giây phút đó, Lệ Vũ đã ý thức được hành động của cô, chỉ là cậu ta vẫn không tin cô dám làm, nhưng sự thật chứng minh cậu ta đã sai.

Lôi Vận Trình dùng tốc độ cực kì nhanh để chuyển tay Lệ Vũ lại rồi áp sát lên thân thể cậu ta, cô đồng thời cúi thấp xuống, đặt mông ở thắt lưng của cậu ta, sau đó có một sức mạnh đột ngột nhấc Lệ Vũ lên, hai chân cậu ta cách mặt đất, rồi cả người cậu ta lại lướt qua vai, rồi lưng cô, tiếp đến là bị ném xuống đất một cách không hề thương xót.

Đầu óc Lệ Vũ ong lên một tiếng, lưng va vào mặt đất vô cùng đau đớn, nhưng cậu ta vẫn cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, chỉ biết kinh ngạc nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn cô gái này.

Đó là một đòn Nage waza(1), hay còn được gọi là đòn vật cực kì đẹp mắt.

(1): Tư thế Nage waze

Đây là lần đầu tiên trong đời Lệ Vũ bị một cô gái làm cho thảm hại như thế, nhưng bản thân lại hoàn toàn không có khả năng phản ứng. Tất cả nam sinh ở đó đều ngây ngẩn cả người, nụ cười trên môi Hướng Bắc Ninh tắt ngúm, bước lên đá Lệ Vũ. “Không đứng dậy nổi?”

Lệ Vũ nghiêng đầu phì ra một hơi, sau đó nhảy dựng lên, trực tiếp giơ tay áp vào sau cổ Lôi Vận Trình rồi ghé sát người cô. “Lôi Vận Trình, cậu rất giỏi, xem ra, chúng ta nên tìm một nơi nào đó thật tốt để so tài một trận.”

Lôi Vận Trình đẩy tay cậu ta ra, “Vô vị.”

Làm sao Lệ Vũ có thể để mình rơi vào tay cô lần thứ hai, cậu ta thuận thế xoay cánh tay cô lại, chỉ là vẫn chưa kịp dùng sức đã bị Hướng Bắc Ninh ngăn cản. “Được rồi, Lệ Vũ, cậu ấy chỉ là con gái thôi mà.”

Lôi Vận Trình khẽ cười khẩy một tiếng, “Đúng rồi Lệ Vũ, lớp trưởng cũng đã lên tiếng, tôi chẳng qua chỉ là con gái mà thôi.”

Cô vẫn chưa nói hết, nhưng lời nói đó lại càng khiến Lệ Vũ tức giận hơn, tuy nhiên tư duy của cậu ta vẫn rất bình tĩnh, trước đó, ở một nơi không xa, cậu ta đã nhìn thấy chỉ đạo viên và Phương Mặc Dương vừa đi vừa nói chuyện. Cậu ta cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà liều lĩnh gây ra chuyện không đảm đương nổi đối với chức nghiệp phi công của cậu ta.

Sau đó, Đỗ Nghiên Thanh biết được việc này, cô ấy tức giận suy nghĩ tìm cơ hội nào đó để trừng trị Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ. Lôi Vận Trình cảm thấy hoàn toàn không quan trọng, “Cậu đừng gây gổ được không, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, để đội trưởng biết được thì cậu chết chắc.”

Đỗ Nghiên Thanh dùng sức đấm đấm vào chăn, chiếc chăn vừa được xếp gọn gàng ngay lập tức tụt xuống dưới đất. “Tớ không phải nói chuyện chai nước, ý tớ là câu nói kia của lớp trưởng, con gái thì sao chứ? Trời sinh con gái kém cỏi hơn bọn họ sao? Đội trưởng đã nói với chúng ta như thế nào? Đến đây rồi thì không phân biệt nam nữ! Phụ nữ cũng phải luyện tập như đàn ông!”

Lôi Vận Trình đang đọc sách, nghe đến đó thì cô buông sách xuống, cẩn thận nhìn cô bạn. Đỗ Nghiên Thanh bị cô nhìn nên không được tự nhiên, cào cào tóc, “Gì thế? Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm? Đội trưởng nói như vây mà.”

Lôi Vận Trình cười, ngay sau đó, cô lập tức thu lại nụ cười rồi nhảy bật lên, đứng nghiêm, giương cao giọng nói với gì đó ở phía sau Đỗ Nghiên Thanh. “Đội trưởng!”

Đỗ Nghiên Thanh trở mình, mắt trợn lên, “Cậu làm như đây là phim truyền hình vậy, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Ôi? Cậu nói xem, đội trưởng có phải thật sự là Thuận Phong Nhĩ(2) không, lớp học có nhiều người như vậy, sao lần nào anh ta cũng biết tớ đang nói chuyện? Còn thường xuyên chỉ phạt một mình tớ? Nếu còn như vậy nữa, tớ thật sự hoài nghi không biết có phải là anh ta đã ngắm trúng tớ hay không.”

(2) Thuận Phong Nhĩ: Cách gọi quen thuộc của những người thính tai.

Lúc này, Lôi Vận Trình đã khóc dở mếu dở, cô âm thầm cắn môi rồi hơi gục đầu xuống. Phương Mặc Dương đang đứng phía sau Đỗ Nghiên Thanh, xua xua tay với Lôi Vận Trình, với ý bảo cô hãy coi như anh ta không hề tồn tại mà tiếp tục tán dóc đi, anh ta muốn nhìn xem, miệng mồm không chịu yên thân của Đỗ Nghiên Thanh này còn có thể nói ra gì nữa.

Lôi Vận Trình chậm rãi ngồi xuống, giả vờ giả vịt cầm sách lên.” Là cậu ngắm trúng người ta thôi, tớ nhắc nhở cậu, đội trưởng đã từng nói, học viên chúng ta không được yêu đương…”

Đỗ Nghiên Thanh cười ha ha một tiếng, “Học viên và học viên không được yêu đương, chứ đâu có nói học viên và giáo viên không được yêu đương đâu.”

Lôi Vận Trình kinh ngạc mở to hai mắt. “Nghiên Thanh, tớ có thể cho là cậu đang thừa nhận không? Đội trưởng phạt cậu như vậy, cậu không còn nói anh ta là người không có nhân tính nhất nữa à?”

Gương mặt Đỗ Nghiên Thanh đỏ lên, kéo chăn bị rớt lên rồi xếp lại lần nữa. “Anh ta vốn dĩ đã không có nhân tính, nhưng mà tớ thích ăn dạng như thế, làm sao bây giờ?”

Lôi Vận Trình vùi mặt vào sách, âm thầm tự kiểm điểm bản thân: Đừng trách tớ, tớ cũng là thân bất do kỷ…

Một tiếng ho khẽ của đàn ông vang lên từ phía sau lưng Đỗ Nghiên Thanh, ngay lập tức khiến toàn thân cô cứng đờ, sợ đến mức đầu ngón tay cũng run lên.

Sắc mặt của Phương Mặc Dương rất nặng nề, anh ta tháo chiếc mũ quân nhân xuống rồi xoa xoa huy hiệu trên đó. “Xem ra, câu trả lời của Lôi Vận Trình không đáp ứng được em, vậy để tôi nói cho em biết nên làm gì bây giờ.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nghiên Thanh nhăn lại, cô ấy xoay người, kiên trì tươi cười lấy lòng anh ta. “Đội trưởng…”

“Đến sân thể dục chờ tôi, chỉ đạo viên không ở đây, tôi sẽ một mình dạy cho em khóa học về tư tưởng chính trị.” Phương Mặc Dương ngược lại không hề gay gắt hung dữ như thường ngày, nhưng lại khiến trong lòng Đỗ Nghiên Thanh càng thêm thấp thỏm.

“Báo cáo đội trưởng, tôi đang luyện tập xếp chăn!”

“Tôi thấy, việc dọn dẹp phòng ốc thì em không được tính là kém cỏi nhất, đến sân tập thể dục chờ tôi.” Phương Mặc Dương đội mũ lên, liếc mắt nhìn chiếc chăn đã được xếp một nửa trên giường.

"Báo cáo đội trưởng, thành tích môn văn hóa của tôi các môn khác đều được xếp loại xuất sắc." Tuy không nói trắng ra nhưng hàm ý đã rất rõ ràng, không cần phải ưu ái cô ấy.

“Đỗ Nghiên Thanh!”

“Có!”

“Đừng để tôi lặp lại lần thứ ba!” Vẻ mặt Phương Mặc Dương sa sầm, “Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh!”

“Báo cáo đội trưởng, chúng tôi vẫn chưa tuyên thệ nhập ngũ.” Đỗ Nghiên Thanh dừng lại một chút, “Đội trưởng, ngày mốt phát quân phục đúng không?”

Phương Mặc Dương hít sâu, “Đỗ Nghiên Thanh!”

“Có!”

Phương Mặc Dương nghiêng người nhường lối đi ở cửa, truyền đạt một mệnh lệnh vô cùng không có tiêu chuẩn với cô. “Năm km! Chạy đi! Sau đó thì đến sân thể dục chờ tôi!”

Đỗ Nghiên Thanh cảm nhận được anh ta đang thực sự tức giận, cô ấy không dám lắm mồm đùa giỡn nữa, đành ngoan ngoãn ra ngoài chịu phạt.

Không ngờ rằng Phương Mặc Dương lại đi dạo một vòng trong ký túc xá của Lôi Vận Trình, cầm sách của cô lên rồi lật lật. “Tôi đã xem qua tài liệu của em, thành tích của em chỉ kém Hướng Bắc Ninh ba điểm, em là một cô gái đã được nuông chiều từ bé, tại sao lại lựa chọn đến chỗ này chịu khổ?”

“Báo cáo đội trưởng, tôi không cảm thấy cực khổ, trái lại tôi xem những việc này như để tập luyện mài dũa bản thân, mục đích tôi đến đây khác với những bạn học khác.” Lôi Vận Trình không biết anh ta có chủ ý gì, cô đã lựa chọn một câu trả lời an toàn nhất. Luận về hư vinh thì đó là vì thân phận phi công cao quý, luận về vĩ đại thì đó là vì đền đáp công ơn của tổ quốc.

Phương Mặc Dương không thèm nhìn cô, “Không cần phải nói những câu ảo đầu đau não như thế… Em quen biết Phong Ấn?”

Lôi Vận Trình ngẩn ra, gật đầu. “Quen biết.”

“Là gì của em?”

“Anh ấy là một nguyên nhân quan trọng khiến tôi quyết định tham gia tuyển phi công.” Lôi Vận Trình không hề giấu diếm, cô trả lời rất chi tiết.

Lúc này Phương Mặc Dương mới ngẩng đầu, nhìn cô một cách chăm chú, một lúc lâu sau anh ta mới mở miệng. “Ngày đầu tiên các em nhập học, tôi đã nói gì, có nhớ được không?”

“Nhớ, nhưng chúng tôi không phải là quan hệ yêu đương.” Khi Lôi Vận Trình nói lời này, trong lòng cô có thêm một cảm giác xót xa. Là cô yêu đơn phương anh, tình cảm chỉ xuất phát từ một phía. Anh đối với cô… Bây giờ e rằng cả tình cảm anh em cũng không có.

Khóe miệng Phương Mặc Dương giật nhẹ, “Thật sao? Nhưng Phong Ấn đã gọi điện thoại cho tôi, còn cố ý dặn tôi phải chăm sóc thật tốt cho em.”

Trong lòng Lôi Vận Trình nhảy bấn lên. “Anh ấy bảo anh chăm sóc cho tôi? Làm sao có thể…”

Phương Mặc Dương từ chối đưa ra ý kiến, trước khi đi, anh ta vỗ vỗ vai cô. “Em có tố chất làm phi công, làm đội trưởng của em, về công lẫn tư, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Phương Mặc Dương xoay người đi “ưu ái” Đỗ Nghiên Thanh, Lôi Vận Trình một mình ở trong ký túc xá đứng ngồi không yên. Điện thoại di động của mọi người đã bị tịch thu từ sớm, cô không có cách nào liên lạc với bên ngoài, huống chi sau khi Phong Ấn trở về quân đội cô hoàn toàn không biết cách liên lạc với anh, Lôi Dật Thành lại không chịu nói cho cô biết. Những lời này thực sự không giống với tác phong của Phong Ấn, khó trách cô hoài nghi.

Nhưng vào một hôm sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Phương Mặc Dương giữ một mình cô lại, rồi bảo cô vào văn phòng, ngay trước mặt cô, anh ta gọi cho một số điện thoại, sau đó lại đưa điện thoại cho cô rồi lui ra ngoài.

Lôi Vận Trình không hiểu rõ sự việc, cô nhận lấy điện thoại rồi đặt ở bên tai, mở miệng thăm dò hỏi: “Xin chào?”

“Ừh, là anh đây, Trình Trình.”

Giọng nói trầm ấm rõ ràng của Phong Ấn truyền đến, dường như cô nghe được trái tim mình đang ngừng đập rồi nhảy dựng lên.