Mục Thiếu Phúc Hắc Cưng Chiều Lãnh Kiều Thê

Chương 2: Sống lại



"Nha đầu chết tiệt kia, còn không nhanh chóng rời giường tìm việc làm đi, muốn làm sâu gạo à!" Một tiếng la bén nhọn từ ngoài vang lên, cùng với tiếng đập cửa thô bạo.

Giản Mộng Khê bất đắc dĩ mở mắt ra, đầu óc trống rỗng. Không phải cô bị xe đụng sao? Tại sao lại ở chỗ này? ánh mắt nhìn chung quanh, còn nhìn qua khoảng sân trước cửa sổ, cô kinh ngạc không thôi. Đây rốt cuộc là làm sao thế này? Đây không phải nhà bác sao? Không lẽ cô sống lại, trở lại thời điểm vừa tốt nghiệp?

Cô đến C thị đã bốn năm, năm nay vừa mới tốt nghiệp, vẫn ở trong nhà bác, mỗi ngày nghe bọn họ châm chọc khiêu khích. Dù sao cũng phải sống dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Nếu không phải mẹ bảo cô phải nhịn, cô đã sớm muộn dọn ra ngoài.

Ba cô đã qua đời mấy năm trước, mẹ ở F thị, thân thể không quá tốt. Nhưng vì để cô có thể thuận lợi học xong đại học, bà cũng làm ít việc vặt kiếm tiền sống qua ngày.

Giản Mộng Khê bình thường đi làm kiêm kiếm tiền, nhưng cũng chỉ đủ làm phí sinh hoạt. Mà gần đây vì lấy tiền xem bệnh cho mẹ, cô đã vét hết tiền mấy năm nay. Sợ mẹ không chịu thu, cô liền lừa mẹ nói rằng đã tìm được việc làm, có lương cố định. Bởi vậy, tiền trên người hiện tại cũng không có mấy....

"Nghe không vậy, còn không nhanh ra mở cửa, còn ngủ hả?" Đang lúc Giản Mộng Khê còn đang ngốc lăng nhớ lại, tiếng vang thô bạo ngoài cửa lại vang lên, tựa hồ nếu cô không ra ngoài sẽ không chịu bỏ qua.

Giản Mộng Khê lạnh lùng cười. Nếu ông trời cho cô cơ hội sống lại, như vậy, cô nên sống tốt vì mình một lần! Kiếp trước chuyện gì cô cũng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, kết quả lại bị người ta khi dễ. Cả đời này cô quyết không giẫm lên vết xe đổ, để người ức hiếp!'

Cô lập tức xoay người rời giường, thuận tay cột tóc, rất nhanh đi vào toilet đánh răng rửa mặt. Nhìn trong gương, cô thè lưỡi, giả làm mặt quỷ, thì thào tự nói: Giản Mộng Khê à Giản Mộng Khê, hiện giờ mày đã sống lại, nên đối xử tử tế với mình!

"Mẹ, hôm nay chủ nhật, cho tiểu Khê ngủ chút đi! Mẹ tranh cãi ầm ĩ như vậy làm gì?" Lâm Nguyên có điểm bất đắc dĩ nhìn mẹ hắn.

"Hừ, xú tiểu tử, chỗ này của mẹ con không nuôi người rảnh rỗi, nó đã tốt nghiệp, còn không đi tìm việc làm? Nếu không phải nể mặt ba nó đã mất, mẹ mới chả thèm quan tâm đâu." Vẻ mặt Giản Linh bất mãn trừng mắt nhìn con trai một chút, bất bình nói. Nếu không phải vì ơn của anh trai lúc trước, bà đã sớm đá Giản Mộng Khê đi rồi.

"Mẹ, việc làm không phải cứ nói là tìm được, mẹ dù sao cũng phải cho nó thời gian chứ! Đừng gấp quá!" Lâm Nguyên than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói. Hắn phải nói thế nào mới tốt đây? Vì cái gì mà bà cứ nhắm vào tiểu Khê vậy?

"Hừ, mẹ bức nó sao? Con xem xem, hiện tại nó còn chưa thèm rời giường kìa." Giản Linh khinh thường hừ nhẹ, giống như Giản Mộng Khê đã phạm rất nhiều lỗi vậy.

Giản Mộng Khê sửa sang xong, mặc một bộ đồng phục màu đen, vừa lúc nghe được mẹ con Giản Linh nói chuyện, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

"Bác, con hiện tại sẽ đi tìm, mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài." Giản Mộng Khê nhẹ bước tới trước mặt Giản Linh, lạnh nhạt nói một câu, xoay người rời đi.

"Tiểu Khê, từ từ, em còn chưa ăn điểm tâm đâu, mang theo này." Lâm Nguyên nghe vậy, nhanh chóng đưa bánh mì và sữa cô, lại vỗ nhẹ nhẹ bả vai cô như an ủi, sau đó xoay người trở về.

Giản Mộng Khê nhìn bánh mì và sữa trong tay, trong lòng ấm áp. Anh họ là ngườ iduy nhất đối xử tốt với cô. Lời vừa rồi cô cũng nghe được, trong lòng tràn đầy cảm kích. Về sau, cô nhất định hồi báo cho anh ấy thật tốt.

Ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng hắn một hồi, cô liền xoay người hướng về cổng lớn.

"Con nhìn đi, thái độ của nó kìa. Lại còn dám nói như vậy." Giản Linh không nghĩ tới Giản Mộng Khê sẽ đột nhiên nói như vậy, nhất thời ngây ra. Hoàn hồn lại đã thấy cô xoay người bước đi, phi thường bất mãn mắng.

"Mẹ, sáng sớm mà mẹ ồn ào cái gì chứ? Phiền chết người, người ta còn muốn ngủ đó." Lâm Vân xoa xoa mắt, chậm rãi đi ra, bất mãn nói.

"Hừ, còn không phải là Mộng Khê kia, thật sự là tức chết mẹ mà." Giản Linh khẽ hừ một tiếng, phẫn nộ nói.

"Mẹ, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Thu lưu người ta làm gì, hiện tại cần gì phải tức giận?" Lâm Vân nghe vậy, khinh thường nói. Trong lòng nghĩ nghĩ, Giản Mộng Khê này mặc dù tốt nghiệp đại học, nhưng hiện tại chẳng phải cũng không có việc làm sao? Lúc trước còn khoe ra cái gì mà sinh viên tới. Hiện tại cũng là sâu gạo như nhau thôi.

"Này, nha đầu con nói cái gì hả. COn nghĩ mẹ muốn sao, nếu không phải lúc trước..." Giản Linh lại bắt đầu diễn thuyết, vẻ mặt giận dữ.

Lâm Vân không nói gì, đảo mắt một cái. Tất xấu của mẹ lại tái phát, cái gì mà báo ân chứ, cô mới mặc kệ đó, lần nào cũng vậy. Hay là ngủ tiếp nhỉ?

Ở chỗ rẽ, Giản Mộng Khê lạnh nhạt nghe âm thanh truyền tới, cước bộ dừng một chút, sau đó mặt không thay đổi, tiếp tục tiến về phía trước.