Mùa Xuân Của Xuân Xuân

Chương 6: Tranh giành làm ăn



Edit: Sam Leo

Đối với một chuyện phát tờ rơi, Vạn Gia Xuân tuy nếm qua thiệt thòi, cũng không có nghĩa là cậu mỗi lần đều chịu thiệt. Từ nay về sau, đi ngang qua bảng thông báo cậu cũng sẽ chú ý xem tin tức thông báo tuyển dụng hay không.

“KMC, một tuần làm việc ba ngày, mỗi lần 5 giờ, 1 giờ 8 đồng.”.

Này không tệ, nhưng không có nhiều thời gian như vậy, Vạn Gia Xuân lại nhìn một tin tức thông báo tuyển dụng khác.

“Đơn vị đào tạo Hạ Hạ tuyển tuyển dài hạn một số đại lý khuôn viên trường, nhân viên phát tờ rơi. Động lòng không bằng lập tức gia nhập chúng tôi.”.

Vạn Gia Xuân bấm dãy số.“Uy xin chào, xin hỏi là đào tạo Hạ Hạ phải không?”.

“Đúng vậy, xin hỏi cậu là?”.

“Tôi là sinh viên A đại, các người tuyển nhân viên phát tờ rơi phải không?”.

“Ngạch, đúng vậy.”.

“Bao nhiêu tiền một giờ?” Vạn Gia Xuân vì mục đích đảm bảo, bấm phím ghi âm điện thoại, lo trước khỏi hoạ!

“Là như vậy, chúng tôi nơi này là tính tiền theo số tờ, 400 tờ 20 đồng, phát xong là có thể đi, không hạn thời gian. Cậu có thời gian không?”.

“Có, khi nào?”.

“Hôm nay buổi chiều sau giờ học được không?”.

“Được.”.

“Được rồi, vậy một chút giờ học cậu đến ký túc xá khu C nhận tờ rơi được không?”.

Vạn Gia Xuân lần này đã học khôn rồi, trước tiên ở trên lớp gặm mấy miếng bánh mì lót dạ, sau khi tan học lập tức đi nhận tờ rơi.“Đào tạo Hạ Hạ sao?”.

“Chính là cậu sao? Trước kia có từng phát tờ rơi chưa?”.

“Ân, 20 đồng 400 tờ phải không?” vì cẩn thận, không thể không xác nhận lại một phen.

“Đúng vậy, cậu đã từng phát tờ rơi vậy là tốt rồi. Nhạ — tôi đều đã đếm xong rồi, cậu trực tiếp đến cửa căn tin phát đi.”.

“Được.”.

Vạn Gia Xuân nhìn mắt độ dày tờ rơi, hết sức vừa lòng, này hơn ngày đó phát “Đào tạo Phi Diệu” bạc bẽo rất nhiều, hơn nữa nhà này tiền lương đãi ngộ cũng không tệ lắm, có lẽ có “Phi Diệu” là nguyên do đối lập. Đào tạo Hạ Hạ ở Vạn Gia Xuân trong mắt càng nhìn càng thuận mắt!

“Hắc bạn học, đào tạo Hạ Hạ.” Vạn Gia Xuân đưa tờ rơi tới trong tay người đi ngang qua, một lần nhét hai tờ, tốt lắm!

“Bạn học, mời xem một chút đào tạo Hạ Hạ.”.

……

“Bạn học, đào tạo Phi Diệu.” Người này giọng thật lớn, thanh âm từ phía trước chỗ Vạn Gia Xuân truyền đến.

Đào tạo Phi Diệu? Vừa nghe tên này đã muốn xé tờ rơi của người nọ rồi. Vạn Gia Xuân quay đầu, quả thực nhìn thấy một tên nhóc “Ngu ngốc, không biết bản thân đã bị lừa” phát tờ rơi ở trước cậu, vừa nghĩ như vậy có chút đồng tình hắn. Nhưng, Vạn Gia Xuân thấy rất nhiều người nhận tờ rơi của Phi Diệu, lập tức bắt đầu khó chịu, đồng tình lúc trước lập tức tiêu tán, dám tranh giành làm ăn của tao, đáng đời bị lừa! Đồng thời, giọng Vạn Gia Xuân cũng nâng cao.

“Bạn học, mời xem đào tạo Hạ Hạ một cái!”.

“Bạn học, mời xem đào tạo Phi Diệu một cái!” Đối phương hình như bị thanh âm cậu hấp dẫn, cũng học giọng điệu kia của Vạn Gia Xuân, quay đầu tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn Vạn Gia Xuân một cái.

——- tao cho mày tranh giành làm ăn của tao. Vạn Gia Xuân quay đầu dùng ánh mắt lưỡi dao tỏ ý.

——- có gan so giọng ai to hơn. Đối phương không cam lòng yếu thế.

“Bạn học, đào tạo Phi Diệu!”.

“Bạn học, đào tạo Hạ Hạ!”.

Có vài người trước nhận đào tạo Phi Diệu sẽ không muốn nhận nữa, điều này làm cho thằng nhóc đó vô cùng đắc ý, Vạn Gia Xuân tức giận đến tốn hơi thừa lời, cậu phải đứng ở xa phía trước mới đúng, vị trí này thật sự là quá kém!

Đang lúc Vạn Gia Xuân còn khó chịu, đột nhiên nhìn thấy một thân quần áo thể thao, khí thế đẹp trai bức người Cố Vũ Ninh tùy tay tiếp nhận tờ rơi của đào tạo Phi Diệu, Vạn Gia Xuân lập tức giống như mèo xù lông, y, nổi giận rồi! trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, cậu cùng Cố Vũ Ninh không quen, cậu thậm chí ngay cả tên y cũng không biết, nhưng cậu đối với Cố Vũ Ninh chính là sẽ có một cảm giác không hiểu ra sao ngay cả chính cậu cũng nói không rõ. Đợi khi Cố Vũ Ninh đi tới nhìn thấy cậu, chỉ nghe thấy Vạn Gia Xuân thản nhiên [kỳ thật là giả vờ] hỏi y một câu: “Tên của anh.”.

“A?” Cố Vũ Ninh trong lúc nhất thời cảm thấy ứng phó không kịp những gì người này nói những gì.

“Tôi nói, tên của anh.”.

“Cố Vũ Ninh.”.

“Cố Vũ Ninh, anh cũng dám tiếp tờ rơi của hắn!” Anh chẳng lẽ không biết chúng tôi là đối thủ cạnh tranh sao? Vạn Gia Xuân hung tợn trừng mắt. Cậu cả giận nói.

“Ngạch, không phải tờ rơi sao?” Cố Vũ Ninh vẻ mặt mờ mịt.

“Anh sau này chỉ có thể nhận tờ rơi của tôi!” Vạn Gia Xuân cứ như vậy tuôn hết lời ra khỏi miệng, còn chưa kịp tự hỏi lời này có ý nghĩa sâu sắc cỡ nào, chẳng chút ý thức được trong lời nói của bản thân mang chút nồng đậm? Thản nhiên? ham muốn chiếm giữ.

“A? Nga.” Tiểu tử này cậu ấy rốt cuộc có ý thức được bản thân đang nói gì hay không? Cố Vũ Ninh khóe miệng giơ lên, tâm tình cũng không tệ lắm. Vươn tay tiếp nhận mấy tờ rơi của Vạn Gia Xuân.

Vạn Gia Xuân tâm tình lúc này mới bình phục lại, bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Khụ, muốn xem a.”.

Thằng nhóc Đào tạo Phi Diệu kia thấy Cố Vũ Ninh đi rồi, sáp đến, thực bất mãn nói câu: “Anh em, cậu chơi bẩn không phúc hậu rồi.”.

“Mã Lặc sa mạc, ai cho mày giành làm ăn với bố mày.”.

“Cậu cùng anh đẹp trai kia là quan hệ gì?”.

“Liên quan cái P mày.”.

“Vừa rồi có mấy em gái nghe cậu nói xong câu kia, ở bên cạnh cười cậu.”.

“Cười cái P a, chưa từng thấy anh đẹp trai, đụng chạm mê gái cái P a.”.

Vạn Gia Xuân cũng không hiểu mấy em gái này vì sao cười cậu, chẳng lẽ là sức quyến rũ của bản thân của quá lớn? Hay bởi vì Cố Vũ Ninh? Cẩn thận ngẫm lại bộ dạng tên kia cũng không tệ lắm, ở trong lớp hẳn là rất được hoan nghênh a? Đầu năm nay nữ sinh không phải đều thích vóc dáng cao cao, làn da màu lúa mạch, tinh thần sung sức như ánh mặt trời, dáng người không tệ …… Ngạch. Vạn Gia Xuân buồn bực, so với người này nhân khí chết người, nhìn bản thân, vóc dáng còn không đến 178, lại gầy, không cơ bụng thực đáng sợ! Bởi vì thời gian dài trạch ở trong phòng, lâu ngày làn da trắng nõn, a, tóm lại chẳng quan hệ cùng tiểu bạch kiểm.

Sau đó, mỗi ngày chỉ cần có thời gian cậu sẽ tìm tờ rơi phát khắp nơi, mà Cố Vũ Ninh cũng tựa hồ là đáp ứng hứa hẹn của y ngày đó, chỉ nhận tờ rơi của cậu, người trước là như thế này, người sau cũng không biết rồi, Vạn Gia Xuân rất mừng rỡ.

“Ăn cơm chưa?”.

“Vẫn chưa.”.

“Cho tôi nhiều hơn mấy tờ là được rồi.”.

“Anh hôm nay đã lấy năm tờ rồi.”.

…… Mỗi một ngày, bọn họ nói chuyện không nhiều lắm, chẳng qua hai người cũng từ từ sinh ra một chút ăn ý.

“Tay mỏi sao?”.

“Vẫn được, tôi cũng không phải con gái.”.

“Dáng người cậu lớn lên giống con gái lắm.” Cố Vũ Ninh từ dưới lên trên đánh giá cậu một cái.

“Kháo, thứ tôi có con gái không có!”.

“Kháo, cậu người này nói chuyện không sợ buồn nôn, anh trai còn chưa ăn cơm mà.” Cố Vũ Ninh khinh thường nhìn cậu một cái, tay lẳng lặng rút mấy tờ rơi cầm ở trên tay.

……

“Hôm nay sao nhận nhiều tờ rơi như vậy.”.

“800 tờ 40 đồng.”.

“Được, tôi một hồi cơm nước xong lại qua lấy.” Cố Vũ Ninh rút mấy tờ rơi liền rời đi.

……

Vạn Gia Xuân vẫn như thường ngày ở cửa căn tin phát tờ rơi, chẳng qua vị “Khách quen” kia vẫn không xuất hiện, có phải đã xảy ra chuyện hay không? Vạn Gia Xuân hơi lo lắng trái trông phải ngóng, đến khi tờ rơi từ trên tay một tờ một tờ vơi đi, thời gian một giọt giọt trôi qua, Cố Vũ Ninh vẫn không thấy bóng dáng, bỗng nhiên có chút không quen, bình thường nói chuyện phiếm, kèm theo kiếp sống phát tờ rơi nhàm chán của bản thân, hôm nay bỗng nhiên thoáng cái không có, không quen là chắc chắn, đồng thời…… Còn có một chút trống rỗng..

Phát tờ rơi rất hiển nhiên không phải phần công việc bảo đảm lâu dài, công việc bữa có bữa không, lâu ngày Vạn Gia Xuân cũng đã chán ngấy rồi, tính đi tìm mục tiêu thách thức kế tiếp, trung tuần tháng 11 thời tiết dần dần trở lạnh, Vạn Gia Xuân mặc áo khoác màu đen, quần âu màu cà phê ở sân trường chạy loạn, bảng thông báo gần đây trống rỗng, ngay cả tờ rơi quảng cáo cũng không có, Vạn Gia Xuân thở dài, lại bị bỏ không rồi! nhưng đang lúc cậu thất vọng, đi ngang qua chỗ đậu xe đạp của thư viện, phát hiện trên lan can dán một tờ rơi:

“Thông báo tuyển dụng một người giữ xe đạp.”.

Vạn Gia Xuân trong mắt lập tức tỏa sáng, thật sự là trời không tuyệt đường người! “Xin chào, tôi muốn làm……”.

“chính là cậu sao?” bác gái quản lý từ dưới lên trên đánh giá cậu, khiến cho Vạn Gia Xuân bắt đầu có chút ngượng ngùng. “Cậu là sinh viên trường ta đi? Chuyên ngành gì? Mang thẻ sinh viên không?”.

“Ân, tôi là kiến trúc.” Vạn Gia Xuân đưa thẻ sinh viên của mình ra.

Bác gái quản lý nhìn thoáng qua, lúc này mới hỏi: “Giờ học nhiều không?”.

“Không phải rất nhiều.”.

“Thời gian rãnh của cậu là?”.

“Bình thường 6 giờ chiều đến tối đều có thời gian.”.

“Vậy được, một ngày bốn giờ, buổi tối 6 giờ đến 9 giờ, mỗi tuần hai tư sáu. Cậu có làm hay không?”.

“Được. Tiền lương thanh toán như thế nào?” Vạn Gia Xuân thật cẩn thận hỏi.

“Một giờ 8 đồng.”.

“Được. Ngày mai bắt đầu thì sao?”.

“Nếu ngày mai cũng được, quy trình cụ thể là…….”

Sau khi tìm được việc làm mới, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Vạn Gia Xuân vui a vui a chạy về ký túc xá, mở trò chơi, gặp Long Ngâm đang online, lập tức mật tán gẫu y.

“Long Ngâm, em tìm được việc làm mới!”.

“Nga? việc gì?”.

“Ở chỗ đậu xe đạp bên ngoài thư viện giúp người trông coi xe mà.”.

“Mỗi ngày đều đi sao?”.

“Cũng không phải, chỉ hai tư sáu.”.

“Ân, kiên trì đi.”.

“hơi mệt, tôi ngủ trước.”.

“Ngủ ngon.”.

Cũng bất giác giống như dưỡng thành một thói quen, thói quen đem tâm tình của mình truyền cho Long Ngâm, có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng gặp mặt, ở trong hiện thực không quen biết lẫn nhau, hình thức ở chung như vậy ngược lại càng thoải mái, lại vừa lúc Long Ngâm sẵn lòng lắng nghe, Vạn Gia Xuân lại bắt đầu quen dốc bầu tâm sự với y.

Công việc mới đối Vạn Gia Xuân mà nói thoải mái hơn nhiền so với phát tờ rơi, lúc có người đến cậu chỉ phụ trách thu phát thẻ, thuận tiện lấy tiền, lúc không có người cậu an vị ở một bên, khi thì nghe nhạc, khi thì xem sách, tuy phần lớn thời gian rất buồn chán, nhưng vừa nghĩ đến có tiền kiếm, thời gian đó cũng không phải quá khó khăn tiêu hao.

Nhưng mà, có người lại đi vào trong tầm mắt cậu……

“Cố Vũ Ninh?”.

“Ân, là tôi.”.

“anh…… sao anh tới chỗ này?”.

“Thư viện.” Cố Vũ Ninh đưa tay chỉ thư viện, ý là y đến học. Tùy tiện đậu xe leo núi, nhận thẻ Vạn Gia Xuân đưa qua. Xem như không chút để ý thuận miệng hỏi: “Cậu mấy giờ đi?”.

“9 giờ, anh hỏi cái này làm gì?” Vạn Gia Xuân vẻ mặt đề phòng nhìn y.

Cố Vũ Ninh nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, bản thân cũng sẽ không ăn cậu, người này đang đề phòng cái gì a? “Tôi chỉ tùy tiện hỏi.”.

“Đúng rồi, lần trước sao anh……” Vạn Gia Xuân đang muốn nói chuyện lần trước khi phát tờ rơi Cố Vũ Ninh không xuất hiện, nhưng hỏi như vậy lại rất đột ngột, bèn đem lời bên miệng nuốt xuống.

“Lần trước?”.

“Không, không có việc gì. Anh có thể đi rồi.” Vạn Gia Xuân không được tự nhiên quay đầu, đi qua một bên, vừa lúc có một sinh viên đến đậu xe, cậu thuận thế đi qua.

Sau đó, Cố Vũ Ninh thường thường đến “Thăm” làm ăn của cậu, hai người dường như nhớ lại khi đó, cứ như lúc Vạn Gia Xuân phát tờ rơi. Chẳng qua so với khi lại đó nhiều biến hóa hơn……

“Cậu bây giờ trực tiếp trở về phòng ngủ sao?” Cố Vũ Ninh đột nhiên hỏi cậu, làm cho Vạn Gia Xuân hoảng sợ.

“A? Đúng, đúng.”.

“Vậy đi thôi.”.

“Đi? Đi đâu.”.

“Cậu trở về ổ của cậu, tôi về chỗ của tôi.”.

“Nga.”.

Sau đó Cố Vũ Ninh đẩy xe, không nói một câu đi theo sau lưng Vạn Gia Xuân, khi thì cùng cậu sóng vai đi, đèn đường soi bóng dáng hai người, khi thì tựa vào cùng nhau, khi thì chia lìa, thời gian qua thật sự chậm, hai người lại hình thành ăn ý, ai cũng không mở miệng nói trước, nhưng cũng không buồn chán, Cố Vũ Ninh ở bên người, Vạn Gia Xuân trái lại còn chẳng việc gì cảm thấy có…… Cảm giác an toàn?

Cậu bắt đầu trộm ngắm Cố Vũ Ninh trước, vóc dáng cao 180, thân hình vượt bậc. Giờ phút này y không giống ngày thường mặc quần áo thể thao thoải mái, bên ngoài khoác áo khoác mỏng màu lam nhạt, bên trong là áo sơmi, quần bò đơn giản. Nhìn lên trên, làn da màu lúa mạch dưới ngọn đèn lờ mờ phủ lên nhu hòa không hiểu, một trận gió nhẹ phất qua, sợi tóc tung bay, tầm mắt dần dần di động xuống phía dưới, nhìn lén sườn mặt anh tuấn của y, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi giương……

Vạn Gia Xuân đột nhiên chột dạ nhìn thẳng phía trước, lại không biết một tia tình cảm đã bắt đầu lan ra trong lòng.