Mùa Xuân Của Xuân Xuân

Chương 10: Đường về là mùa xuân



Edit: Sam Leo

“Đô…… Đô……”.

“Đang làm gì thế?” Cố Vũ Ninh giọng nói trầm thấp, thong thả nói.

“Con mẹ nó, mày là ai a? giữa đêm giữa hôm 4 giờ điện thoại tao, mày có bệnh a?” Vạn Gia Xuân đem điện thoại đặt bên tai, ánh mắt chưa mở, ý thức vô cùng mơ hồ, yếu ớt nói.

“Ngạch, SORRY, anh quên còn sự chênh lệch múi giờ.”.

“Anh…… Anh là Cố Vũ Ninh.”.

“Bằng không còn có ai.”.

“Anh chết tiệt không lương tâm, anh còn nhớ điện thoại cho em.”.

“Em là người đầu tiên anh báo tin sau khi đến bên này.”.

“Hừ.”.

“Xuân, anh rất nhớ em.”.

“Ân.”.

“Lần đó sau khi hôn em không dám gặp lại em, anh thực sự rất hối hận.”.

“Ân.”.

“Nhớ anh không?”.

“……”.

“Sao không nói lời nào?”.

“Em…… em nhớ.” Vạn Gia Xuân dúi đầu vào ổ chăn nhỏ giọng nói, sợ bị những người khác nghe thấy, tuy nhìn qua những người khác đã bày ra bộ dáng ngủ say.

“……”đầu kia điện thoại Cố Vũ Ninh hiếm có mặt đỏ, y giờ phút này khát khao kéo Vạn Gia Xuân từ trên giường lên hung hăng hôn cậu mấy ngụm.

“Chừng nào thì anh trở về?”.

“Ân……khi mùa xuân đến a.”.

“Nga.”.

“Em sẽ chờ anh sao?”.

“……” Rất lâu, Cố Vũ Ninh cũng không thúc giục, y đang chờ đợi, Vạn Gia Xuân suy nghĩ hồi lâu, mới như hạ quyết tâm kết luận. Khẽ hừ một tiếng.“Ân.”.

“Anh mỗi ngày điện thoại cho em.”.

“Không cần.” nhận điện thoại phải trả phí.“Chúng ta nói chuyện ở qua mail.”.

“Được được, thời tiết lạnh phải chú ý mặc quần áo.”.

“Ân, anh cũng thế nha.”.

Sau khi tắt điện thoại, khóe miệng Vạn Gia Xuân giơ lên một nụ cười, cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến một người Á Âu đại lục kia, người cho cậu tất cả vướng bận không tha, rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua, sau khi Cố Vũ Ninh xuất ngoại, hai người như trước duy trì liên hệ, đương nhiên phí điện thoại rất mắc, Vạn Gia Xuân là tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại của y, rơi vào đường cùng, Cố Vũ Ninh đề nghị Vạn Gia Xuân đăng kí Skype, hai người quyết định nói chuyện phiếm qua video.

“Đang làm gì thế?” Vạn Gia Xuân mặc áo ngủ ngồi ở trên giường nhà mình.

“Vừa rồi đang vẽ giấy mà.”.

“Là bài tập sao?”.

“Không phải, cao hứng nhất thời, Xuân, phòng em…… Bao lâu rồi chưa dọn dẹp thế?”.

“A?” Vạn Gia Xuân nhìn phía sau, trên sô pha đầy quần áo tất vớ bẩn, trên bàn trà nhỏ đều là những sách chuyên ngành liên quan hoặc là tranh châm biếm linh tinh.“Mấy quần áo đó một hồi mẹ em sẽ lấy đi giặt mà.”.

“Hết chỗ nói với em rồi.”.

“Sao? Ghét bỏ em?” Vạn Gia Xuân trừng y.

Mẹ Vạn không mời tự vào, lập tức đi đến bên giường cậu, khiến Vạn Gia Xuân hoảng sợ. “A Xuân, đang làm gì đó?”.

“Mẹ, mẹ vào sao không gõ cửa?!” Vạn Gia Xuân lật đật khép máy tính lại.

“Con làm cái gì không thể cho người ta thấy sao?”.

“Thần kinh hề hề.”.

“Không phải đang xem phim chứ?”.

“Mẹ, mẹ điên rồi?!” Vạn Gia Xuân đột nhiên nhớ tới máy tính chỉ khép lại thôi, cậu cũng chưa đóng cửa sổ trang web, Cố Vũ Ninh đầu kia sẽ không nghe được cậu cùng mẹ nói chuyện chứ? “Đúng rồi mẹ, giúp con đem quần áo này đi giặt a.”.

“Chuyện mình thì tự mình làm, mẹ chỉ tới gọi con đến phòng khách ăn khuya.”.

“Một hồi sẽ đi.”.

“Được rồi, vậy nhanh lên nga. Bằng không lạnh sẽ ăn không ngon.”.

Đợi mẹ Vạn đi rồi, Vạn Gia Xuân cũng đi theo bước chân của bà, nhưng đi tới cửa cậu khóa cửa phòng lại, lúc này mới quay trở lại trên giường, mở máy tính ra, nhập mật mã vào giao diện.

“Xuân, em sẽ không vừa cùng anh nói chuyện phiếm, vừa xem phim chứ?”.

“Anh đang thiếu đánh đây mà.”.

“Đúng rồi, tài khoản của anh ở trong Dạ du em có đang dùng không?”.

“Ân, em chuyển hết trang bị cao cấp của anh qua tài khoản em rồi, khà khà.” Vạn Gia Xuân bắt đầu cười gian.

Cố Vũ Ninh bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, một bộ dáng anh biết mà. “Em phải đối xử tốt với nó.”.

“Ân, đó là, của anh chính là của em, mặc dù của em vẫn là của em.”.

Vạn Gia Xuân không nói cho Cố Vũ Ninh, từ khi y đi rồi, cậu đã có một đoạn thời gian thật dài không chơi trò chơi, Long Ngâm không ở đột nhiên cảm thấy không gì hứng thú, hơn nữa gần tới thi cuối kỳ, mọi người đều đang chăm chỉ ôn tập tránh cho vướng môn, cậu cũng không nên quá mức lơ là bản thân.

“Xuân, mấy ngày nữa năm mới anh có thể không online.”.

Vạn Gia Xuân kinh ngạc một lát, mới nói ra nghi vấn. “Vì sao?”.

“Muốn đi quán bar chè chén say sưa.”.

“Nga. Được rồi, sau này bồi thường em.”.

“Nhất định phải.”.

Cuối tháng 12, trên đường lộ gió lạnh gào thét, lại ngăn cản không được hơi thở của năm mới, rất nhiều cửa hàng lớn đều treo banner mừng nguyên đán, các loại nhãn hiệu lớn giảm giá hấp dẫn thanh niên già trẻ ghé thăm. Bởi vì nguyên đán nghỉ một ngày, Vạn Gia Xuân quyết định cùng nhóm bạn cùng phòng đến quán ăn nhỏ uống rượu chè chén say sưa. Mà một ngày này Chu Hải vốn không định đi, bởi vì do Khoa Ni, nhưng thiểu số phải phục tùng đa số, hắn đành phải theo, hơn nữa còn đáp ứng yêu cầu của đám bạn dẫn Khoa Ni theo.

Nhưng, Khoa Ni cùng Chu Hải thong dong đến trễ, khi hai người chạy tới, Khoa Ni đập vào trong mắt mọi người, thân áo sơmi cổ thấp vàng nhạt, quần jean bó sát người làm cho chân có vẻ càng thêm mảnh, ngũ quan y tinh tế, trên mặt quét một lớp phấn nền trang nhã, mang theo điểm tà mị không hiểu.

“Chào mọi người.”.

“Cậu chính là Khoa Ni sao?” Vương Cữu liếc y một cái, hóa ra y chính là “bạn” của anh em, sắc tướng cũng không tệ lắm.

“Ân, xin chỉ bảo nhiều.”.

“Đến, đến, đến, ngồi, uống rượu!” Vạn Gia Xuân cười tiếp đón y, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Khoa Ni, tuy bọn họ cùng là người trong giới, nhưng thực rõ ràng Vạn Gia Xuân cùng Khoa Ni cũng không phải người cùng một phong cách.

“Được.” Khoa Ni mỉm cười, y tiếp nhận bình rượu liền cạn, Chu Hải ngồi ở bên cạnh y, hắn có chút lo lắng, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Đừng uống nhiều quá.”.

Từ Hiểu Vũ ăn mấy ngụm đồ ăn, đối Vương Cữu nói: “Trưởng xá, bây giờ thì hai ta độc thân.”.

“A, khoa học kỹ thuật bình thường.” Vương Cữu cầm ly rượu, chạm vào ly rượu của hắn.

Vạn Gia Xuân nghiêng mắt trừng hai người bọn họ, tuy cậu cùng Cố Vũ Ninh lưỡng tình tương duyệt không sai, nhưng Cố Vũ Ninh chưa nói hai người bọn họ là quan hệ này nha.

“Tao cũng độc thân.”.

“Xuân Xuân, mày thật không phúc hậu, anh Ninh cần phải thương tâm.”.

Khoa Ni nghe được những lời này liếc nhìn Vạn Gia Xuân một cái, nhưng cậu chỉ lo trừng Từ Hiểu Vũ, không chú ý ánh mắt Khoa Ni nhìn cậu. Đợi khi cậu vào WC, Khoa Ni cũng theo vào WC.

“Xuân Xuân.” Khoa Ni đi đến bên cạnh cậu kêu.

Vạn Gia Xuân bị sự xuất hiện đột ngột của y làm hoảng sợ, thiếu chút nữa tiểu không được.“A?”.

“Cậu cũng là cái kia sao?” Khoa Ni chỉ về cái gì Vạn Gia Xuân lập tức liền hiểu được.

“A, tôi không biết ân, chẳng qua vừa khéo yêu thích người kia cũng là nam.”.

“Tôi chỉ biết, cậu và tôi không giống nhau.”.

“Không…… Không giống?”.

“Tôi từ nhỏ chỉ biết bản thân không giống những người khác, tôi…… Thích đàn ông.”.

“Cậu……” Vạn Gia Xuân trái lại không nghĩ nhiều lắm, dù sao kết cục của hai người bọn họ đều là cùng đàn ông, ai trước ai sau có gì khác nhau đâu?

“Đúng rồi, tôi hơi tò mò, cậu cùng vị kia nhà cậu ai ở trên ai ở dưới a?”.

Vạn Gia Xuân lờ mờ rồi, ai ai là ý gì? Cái gì trên trên dưới dưới.“Gì, ý gì?”.

Đến phiên Khoa Ni ngây cả người, y xấu hổ hỏi Vạn Gia Xuân, vẻ mặt không thể tin. “Cậu…… cậu sẽ không phải chưa từng xem qua chứ?”.

“Cái gì a?”.

“GV.”.

“Trước kia có xem AV, có gì khác nhau sao?”.

Khoa Ni cùng Vạn Gia Xuân vừa đi ra WC, y vừa lấy di động mở bluetooth truyền cho Vạn Gia Xuân. “Mở bluetooth ra nha, có thứ tốt cho cậu.”.

“Nga.”.

Mấy người uống rượu đến hơn nửa đêm, những người khách khác của quán ăn nhỏ đều đã rời đi, chỉ còn lại bọn họ đang uống rượu vui đùa ầm ĩ, Vạn Gia Xuân thấy Chu Hải cùng Khoa Ni rời đi cả buổi không thấy trở về, có chút lo lắng, cứ theo hướng bọn họ rời khỏi đi qua, cũng không ngờ ở chỗ bóng râm bên đường nghe được thanh âm hai người, đường nhỏ hẻo lánh nửa đêm, gió bắc thổi lạnh, Vạn Gia Xuân nhịn không được xoa xoa tay.

“Nếu không, anh trở về nói một tiếng với bọn họ.”.

“Ân……” Khoa Ni có chút ái muội hừ một tiếng. “…… Đừng…… Đừng cắn chỗ đó.”.

Vạn Gia Xuân hướng mắt nhìn, bị dọa rồi, cậu thấy Khoa Ni cùng Chu Hải hai người đang hôn kịch liệt, nhất thời cảm thấy thực xấu hổ, lặng lẽ chạy đi, cái gì đây hai người này thật sự là tinh ranh nóng nảy. Khiến cho sau đó, hai người trở lại, trên mặt Khoa Ni một trận ửng hồng, Vạn Gia Xuân biết hai người bọn họ vừa rồi làm chuyện gì, nhất thời không dám ngẩng đầu.

“Chúc mừng năm mới, bạch bạch.”.

Đợi hai người đi không bao lâu, còn lại ba người không về trường học, lúc này ký túc xá chắc chắn đóng cửa, ba người thuê phòng, Từ Hiểu Vũ cùng Vương Cữu ngủ một giường, Vạn Gia Xuân tự mình ngủ một cái, cậu lăn qua lộn lại ngủ không được, bèn lấy di động xem “thứ tốt” Khoa Ni gửi cho cậu, mới mở phim đã bị cảnh tượng hai thân ảnh trần trụi quấn cùng một chỗ dọa sợ. Đây là đùa giỡn gì thế? Dĩ nhiên là XXX! Thì ra hai người đàn ông còn…… Còn có thể như vậy, Vạn Gia Xuân xem như mở rộng tầm mắt, chẳng qua rất bi thương thúc giục a, cậu chỉ không cẩn thận đem nhân vật nam chính nghĩ thành mặt Cố Vũ Ninh, thân dưới lập tức có phản ứng xấu hổ. Cậu phủ chăn, dù sao tắt đèn ai cũng nhìn không thấy, tay duỗi vào trong quần lót…….

Đáng giận Cố Vũ Ninh, anh mau mau trở về đi.

Sau khi toàn bộ kỳ thi cuối kỳ kết thúc, tất cả mọi người vội vàng thu dọn hành lý về nhà. Vạn Gia Xuân quyết định ở kỳ nghỉ đông phải tiếp tục làm thêm kiếm tiền, tuy cậu vẫn không thiếu tiền tiêu, nhưng vẫn la hét “làm thêm” thành thói quen, dù sao ở nhà cũng là chơi trò chơi đủ loại suy sút tinh thần, còn không bằng ra ngoài, tìm cửa hàng bán hoa làm nhân viên thu ngân, cứ như vậy làm qua một kỳ nghỉ đông. Đợi đến khai giảng đã gần đầu tháng ba, mắt thấy ngày về của Cố Vũ Ninh càng gần, Vạn Gia Xuân vẻ mặt tươi cười cả ngày, sợ người khác nhìn không ra cậu sắp tới có chuyện vui.

“Khi nào thì trở về?”.

“Tháng tư mà.”.

“Nhanh, nhanh.”.

“Nhớ anh sao?”.

“Cút, anh ít tự kỷ đi, anh còn nợ em một trận đánh.”.

“Được được được, trở về cho em đánh đủ.” Cố Vũ Ninh vẻ mặt chìm đám cưng chiều nói, tầm mắt hai người ở trong video đối nhau một lát, y còn nói thêm: “Xuân, anh có phòng ở ngoài trường, trước kia cuối tuần anh đều ngủ ở đó, em muốn tới xem không?”.

“Nói trọng điểm.” Không có việc gì tỏ ra xum xoe, khẳng định không phải chuyện tốt.

“Ngạch. thì thuận tiện giúp quét dọn vệ sinh.” Cố Vũ Ninh nhớ căn phòng kia của mình, là quà cậu y tặng khi y đậu đại học a, nói là nếu quen bạn không tiện trở về ký túc xá, có thể đến phòng kia…… Ngạch bồi dưỡng tình cảm.

“Chìa khóa đâu?” Vạn Gia Xuân mặc dù có chút bất mãn, nhưng ngoài miệng lại kìm nén không quyết tâm cự tuyệt.

“Ở chỗ Hiểu Vũ kia.”

“Anh cùng Hiểu Vũ rất quen thuộc sao? Hai ngươi quan hệ gì?” Vạn Gia Xuân miệng đầy ghen tuông, cậu đối với chuyện hai người bọn họ hợp mưu làm tờ rơi hại cậu mất mặt xấu hổ, Vạn Gia Xuân vẫn như cũ canh cánh trong lòng.

“Ngạch, nó có lần cuối tuần đến chỗ anh chơi trò chơi, lúc đi nói là sau này còn muốn đến, dù sao phòng kia anh rất ít trở về, bèn đưa cho nó chìa khóa……”.

“Anh nhưng thật ra rất tín nhiệm nó hừ!”.

“Nó không phải bạn em sao?”.

“Được, em tìm nó lấy đi.”.

Vạn Gia Xuân đoạt lấy chìa khóa từ trong tay Từ Hiểu Vũ, hỏi địa chỉ, được thời gian rãnh thì lập tức vội vã đi qua, muốn nhìn một chút chỗ ở của Cố Vũ Ninh. Chỗ y ở cách nội thành không xa, là gần vườn hoa, nhà y ở tại lầu hai. Vạn Gia Xuân mở cửa phòng, cửa sổ đóng chặt thời gian dài, làm cho trong phòng có mùi khó ngửi, Vạn Gia Xuân mở cửa sổ, lúc này mới từ từ đánh giá căn phòng. Hai phòng ngủ hai phòng khách, diện tích không lớn, vừa vặn thích hợp hai người ở. Phòng khách còn có sô pha dài màu xám, trên bàn trà thủy tinh sách chuyên ngành cơ bản đặt ngăn nắp, truyền hình lớn 40 inch, quả thật thực thích hợp dùng để kết nối máy tính ngoạn trò chơi. Cả căn phòng làm cho người ta cảm giác chính là đơn giản, màu sắc tương đối đơn điệu. Vạn Gia Xuân sau khi quét dọn phòng, đang ngủ ở trên sô pha. Ngủ không biết qua bao lâu, khi cậu mở to mắt, phát hiện cửa phòng đang mở, một thân ảnh quen thuộc đang kéo vali hành lý nặng nề đi vào.

“Cố…… Cố……”.

Vẻ mặt Cố Vũ Ninh trước mắt phong trần mệt mỏi, sợi tóc hơi lộn xộn, mặt mang theo mệt mỏi, trên người mặc áo khoác màu kaki, quần tây màu xám, khi y thấy Vạn Gia Xuân ngồi ở trên sô pha, mắt mang ý cười, khóe miệng nâng lên, không có báo trước cho Vạn Gia Xuân chuyện y đổi vé máy bay trộm trở về, ngồi máy bay mười mấy tiếng, một đêm không ngủ, sau khi xuống máy bay lại vội vội vàng vàng vác hành lý trở về, tính ngủ một giấc, sau đó sẽ quay về trường cho cậu kinh ngạc vui mừng. Không nghĩ tới, cậu đang ở trước mắt, Cố Vũ Ninh y có thể nào không vui.

“Lại đây.” y khẽ nói.

Vạn Gia Xuân còn có chút không thể tin, Cố Vũ Ninh rõ ràng nói là phải tháng tư mới trở về, cậu sẽ không phải nằm mơ chứ? Cậu dụi dụi mắt.

“Không tin ân?” Cố Vũ Ninh vừa cười, y đem vali hành lý đẩy sang một bên, sau đó đi đến trước mặt Vạn Gia Xuân vươn tay. “Bảo bối, để anh ôm một cái.”.

Vạn Gia Xuân bất đắc dĩ nhìn y, nhưng thân thể vẫn nhích lại gần phía trước, lui vào trong lòng y, thật là y! “Sao trở về sớm vậy?”.

“Nhớ em muốn chết, chờ không kịp rồi.”.

Vạn Gia Xuân dùng tay từ sau lưng y hướng lên phía trên vỗ vỗ đầu y. “Anh chẳng lẽ không biết nói tương lai còn dài sao?” Tuy cậu cũng rất nhớ y, nhất là lần trước sau khi nhìn thấy Khoa Ni cùng Chu Hải, cậu lại càng nhớ.

“Không biết, chỉ quan tâm giờ này khắc này.” ánh mắt hai người nhìn thẳng đối phương, Cố Vũ Ninh ôm thắt lưng mảnh khảnh của cậu, không hiểu đã muốn càng tới gần cậu một chútt. “Trước hôn một cái.”.

“Không cần.” Vạn Gia Xuân lấy tay che miệng y, Cố Vũ Ninh vươn đầu lưỡi liếm liếm tay cậu, khiến cho lòng Vạn Gia Xuân ngứa ngứa. “Anh làm đây.” Cậu dời tay, hướng cậu tới gần khuôn mặt phóng đại của Cố Vũ Ninh, Cố Vũ Ninh nghiêng người ngậm môi cậu, từ từ hút thỏa đáng, Vạn Gia Xuân đang muốn mở miệng nói chút gì, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi của người nào đó liền dễ dàng tiến vào, cùng chính mình dây dưa không thôi, trong ngực Vạn Gia Xuân phập phồng bất định, tim đập nhanh hơn, nụ hôn này không giống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, giống như muốn đem cậu cắn nuốt đến chỗ không biết, rất nhanh cậu liền mất đi hơi sức, vị trí hai người cũng bất giác đổi, Cố Vũ Ninh ngã vào sô pha, cậu nghiêng ngồi ở trên đùi Cố Vũ Ninh, bởi vì vừa rồi khi ngã xuống không trọng tâm, răng Vạn Gia Xuân cắn trúng lưỡi Cố Vũ Ninh.

“Đau.”.

Vạn Gia Xuân thấy mình ngồi ở trên đùi y, có chút xấu hổ, lấy tay đẩy đẩy y, cậu nói “Em muốn đứng lên.”.

Cố Vũ Ninh vươn tay ôm cậu. “Không cho, để anh cảm nhận một chút.” Cảm nhận một chút độ ấm thân thể của người trước mắt, không vì cái khác, chỉ vì có thể an ủi mấy tháng tưởng nhớ sâu đậm. Rốt cục không phải mặt đối mặt qua video, mà là chân chính ôm vào trong lòng. “Xuân Xuân, anh thích em.” Y dùng giọng nói trầm thấp nói.

“A, ân.” Vạn Gia Xuân ban đầu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, cậu khẽ gật đầu, cười cười.

“Xuân, xác định chút phản ứng nha?”.

“Bằng không thì?”.

“Trả lời anh a, có thích hay không, có thích hay không ân?” tay Cố Vũ Ninh ôm chặt thắt lưng cậu, mặt sáp gần đến hỏi.

“Học trưởng, anh có thể không cần bán manh hay không, không thích anh có thế để cho anh hôn sao!!!!!” Vạn Gia Xuân hung hăng liếc y một cái.

“Thật tốt.”.

Cố Vũ Ninh sau khi cười nói xong, ngã đầu, khép mắt, đã ngủ, để lại Vạn Gia Xuân một bộ mặt ngốc lăng, Cố Vũ Ninh đây là muốn thể hiện cái gì a? vậy mà bỏ rơi mình ngủ luôn rồi, tuy cậu hiểu y một đêm không mệt mỏi, nhưng không thể ngủ trên sô pha nha, cậu dìu Cố Vũ Ninh vào phòng trong, bản thân cũng ngã lên theo..

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, cây cối trần trụi sau khi trải qua thử thách mùa đông đã sinh ra dấu vết xanh nhạt, hương cỏ xanh nhàn nhạt tản mát ra ven đường, giống như đang nhắc nhở mọi người mùa xuân đã đến rồi, vạn vật sắp hồi sinh. Gió nhẹ dịu dàng ấm áp thổi vào bên trong, vén lên màn cửa sổ, người yêu ôm nhau trầm lắng ngủ, Vạn Gia Xuân rốt cục ôm chặt mùa xuân của chính mình.

– Hoàn chính văn -.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ban đầu chỉ tính ba chương đã kết thúc T T, bởi vì trong thời gian ngắn viết không xong, một lúc sau ý tưởng trong đầu lại nhiều, đành phải từ từ viết, vì thế cậu chuyện cũng từ từ trở nên dài, hiện tại cuối cùng kết thúc [tuy còn thiếu phần cuối]. thật cảm động.