Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

Chương 1



Phòng học phía đông Đại học Thương mại được sắp xếp theo hình bậc thang, ở đây bóng người rậm rạp chằng chịt, tựa như đang cãi nhau vì vấn đề gì đó.

Nhưng mà mấy thứ này đều không lọt vào tai một người.

Tại một góc vắng vẻ, một nữ sinh mặt mũi trắng trẻo ngồi lặng lẳng đấy, đôi mắt trong vắt như bầu trời giữa trưa, mắt không chớp nhìn vào nam sinh cao lớn phía trước.

Trên người mặc quần dài màu đen, áo sơ mi màu xám tro, không hề chói lóa, bởi vì khí thế chàng trai kia còn chưa rực rỡ bằng vương miện.

Chung quanh chàng trai ấy, các ghế ngồi đều trống không.

Ở Đại học Thương mại này ai cũng biết, anh không thích ai đến quá gần mình. Bất luận cự ly ra sao, tầm mắt của chúng nữ sinh vẫn thủy chung đặt trên người anh.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ánh mắt mê ly nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, Bạch Mão Mão không tiếng động thở dài.

Cô không phải có tính tình đặc biệt mềm yếu, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, con tim vẫn suy yếu, loại suy yếu này, khiến cô rất khó thở, ngực thắt chặt lại. Muốn thoát ra, nhưng mỗi lần anh đến trường học, cô cũng như người khác đều hoa si, người trước ngã xuống, người sau liền nhào tới, sau đó, lặng lẽ dòm ngó anh.

Mỗi lần, đều cảm thán , tại sao vóc người lại được trời ưu ái như vậy chứ?

Hàm răng trắng đều nổi bật dưới ánh đèn, giống như đang tản ra ánh sáng nhạt. Sống mũi cao thẳng nhưng lạnh lùng, anh khẽ mím đôi môi mỏng, rõ ràng là đường cong lãnh khốc, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hấp dẫn, hận không được muốn dùng môi lưỡi, cạy mở vành môi ấy, nếm thử nhiệt độ bên trong như thế nào, có phải cũng giống như khí thế của anh, đều lạnh lẽo.

Vỗ ngực, Bạch Mão Mão lén lau mồ hôi trên trán. Đảo mắt nhìn gương mặt chúng nữ sinh như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy, trán cô giăng đầy vạch đen. Người con trai này quá đáng sợ, im lặng không nói mà vẫn có thể khiến đám nữ sinh rung động trái tim, ngay cả người bình tĩnh như cô. . .Bạch Bạch, cô xác định?) cũng trúng độc như bọn nữ sinh ấy, thật là loại đáng sợ.

Anh là Hắc Thương Kình, nhân vật số một ở khoa Thương mại Đại học La Gia này, cũng là nhân vật số một của Đại học La Gia.

Mặt mũi anh anh tuấn như thần, tính tình thì lạnh lùng xa cách.

Trên diễn đàn Đại học La Gia, thường sẽ có một mục Hắc Đại dành cho những người bộc lộ hoặc tỏ tình với anh, lại vô cùng bát quái, bất luận là thật hay giả, cũng chưa từng thấy một người con gái nào đi bên cạnh anh.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Bạch Mão Mão lại không nhịn được cúi đầu, nhìn cái áo khoa Văn học rộng thùng thình đang lấp cái cup D của mình. Thôi đi, khoa Văn Học cũng lợi hại thật, thậm chí ngay cả quần áo mùa hè của khoa, đều là loại T-shirl màu đỏ chót lại rộng thùng thình, cô thật sự không biết nói gì. Cũng bởi vì chuyện này, cô mới thường mặc cái áo này để làm giảm đi địch thủ, đám nữ sinh kia lại không mặc đồng phục khoa.

Còn vì là nguyên nhân khác, cô rất ghét mấy tên nam sinh nhìn chằm chằm vào cup D của cô nữa.

Không biết, anh ấy có thích cup D không. . . . . Tay phải chuyển động cây bút, Bạch Mão Mão suy nghĩ miên man. Nhớ tuần trước, bên khoa Ngoại ngữ có một cô gái mang cúp F thổ lộ với anh, lại bị anh liếc một cái lạnh lùng, coi thường mà đi qua. Về phần tiếp đến, tự nhiên sẽ có thuộc hạ của anh xử lý, cho nên căn bản không có khả năng đồ vứt bỏ kia lại đến nữa. Trải qua một năm quan sát, Bạch Mão Mão phát hiện, chỉ cần không chủ động dây dưa với anh, cứ yên lặng mà ngắm, anh sẽ không quan tâm, nhưng một khi vượt đã vượt qua giới cuối cùng của anh, vậy thì không cần hy vọng được có cơ hội xuất hiện trong tầm mắt của anh lần nữa.

Đem tầm mắt dời khỏi cúp D của mình, khóe miệng Bạch Mão Mão co giật, F cũng không có hi vọng, thì D cũng chỉ là cộng lông! Huống chi từ lúc cô vào đại học La Gia này, luôn mặc đồ rộng rãi, trừ mấy bạn cùng phòng kí túc ra thì trong mắt người khác cô cũng chỉ là một con bé béo núc mập mập mà thôi..

Bản thân không biết ăn diện, lại không thích mặc quần ngắn như mấy em gái thổ dân, thì ai sẽ chú ý đây

Nhưng mà, anh thật là đẹp mắt. . . . .

Lần nữa đưa ánh mắt lên người Hắc Thương Kình, sắc mặt Bạch Mão Mão đỏ ửng, nếu không có phần thắng, thì cô vẫn nên tiếp tục kiếp sống rình rập này đi, năm nay cô mới học năm thứ hai đại học, anh lại năm tư, ít nhất, cô vẫn còn một năm để rình. Cô tin tưởng, cô đối với anh đã sinh ra một loại thẩm mỹ không bao giờ mệt mỏi, đúng không?

Nghiêng người nhìn về phía đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo của anh, Bạch Mão Mão rơi lệ. Cô đã rình coi được một năm nay, từ buổi ban đầu cho tới bây giờ đều không ngừng nổi sắc tâm, kiếp sống rình rập của cô, đoạn cuối ở nơi nào?

Khiếu thẩm mỹ cũng quá mệt mỏi, đều là mây bay mà thôi

"Thương. . . . . . Thương Kình."

Sau khi tan lớp, Hắc Thương Kình đang định trực tiếp lái xe về công ty, lại lần nữa bị cản lối, anh nhíu mày lại, không để lại dấu vết liếc về phía sau lưng.

"Vị bạn học này, lão đại của chúng tôi còn có việc gấp, có chuyện thì lần sau bàn, OK?" Đi theo sau lưng Hắc Thương Kình là Quan Tử Hạo, cực kỳ bất đắc dĩ sờ lỗ mũi, tiến lên phía trước một bước ngăn nữ sinh kia lại.

"Xin. . . . . . Xin nhận lấy thư của em!" Nữ sinh kia không dám nhìn thẳng vào mắt của Hắc Thương Kình, buồn bực đưa phong thư cho Quan Tử Hạo, rồi quay người bỏ chạy.

Quan Tử Hảo ngây ngốc cầm thư của nữ sinh kia, đơ ra, lần này đi đơn giản như vậy sao? Không cần nói quá hai câu?

Bạch Mão Mão giả bộ đi qua nhìn thấy cảnh này, trên trán cô giăng đầy vạch đen. Đồ ngốc, đầu năm nay sao lại có màn tỏ tình xấu hổ như vậy chứ, vị này nhất định không có hi vọng.

Quay đầu lại nhìn Quan Tử Hạo không kịp phản ứng, ánh mắt Bạch Mão Mão đột nhiên sáng lên, cô nhớ xe Hắc lão đại dừng ở góc đối diện với quảng trường, ha ha. . . . . . Lòng nảy ra một ý định, Bạch Mão Mão bước nhanh hơn, vừa dùng tay kéo mái tóc cắt ngang xuống, che đi nửa khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra cái cằm. Sau đó cô đem cái áo T-shirt rộng thùng thình của mình uốn lên trên, đem lưng quần jean cao hạ thấp xuống, bước nhanh về phía đó .

Vì vậy, vì vậy. . . . . .

Khi Hắc Thương Kình và Quan Tử Hảo vội vàng đi qua hướng dãy nhà xanh thì trong góc tối, bỗng dưng nhảy ra một cái đuôi có phần giống nữ.

Chỉ thấy vật kia vừa gật gù hả hê, vừa run rẩy cản Hắc Thương Kình lại, trong miệng còn hát lẩm bẩm: Hắc Thương Kình, Hắc Thương Kình. . . . . .

Đại khái thật sự hát không nổi nữa, cũng có lẽ là do không biết hát RAP, vật kia huýt sáo.

Âm thanh huýt sáo ấy rất to rất vang dội và rất có lực, trực tiếp khiến người Hắc Thương Kình hóa đá.

Chính vào lúc này cũng là giờ chuyển tiết học, từ giáo viên cho tới sinh viên trong nhà xanh, Hắc Thương Kình vốn chính là tiêu điểm của mọi người, giờ phút này, càng bị tiếng huýt sao kia hấp dẫn.

Khi thấy cái tròn tròn kia thì mọi người bắt đầu nhốn nháo.

Không biết nữ sinh nào hét lên một câu: "Má ơi, Hắc đại nhân bị sinh viên không rõ ràng đùa giỡn kìa!"

Nhất thời, mọi người rùng mình một cái.

Bạch Mão Mão che giấu khuôn mặt trắng nõn, nhưng giờ lại tím tái, cô hung hăng trừng mắt nữ sinh vừa hét to kia, xoay người bỏ chạy.

Vừa trốn, vừa gào thét trong lòng: ưmh ưmh, mình hiện đang mặc đồng phục của khoa Văn, lần này là chính mình muốn tự đào thải bản thân, cô cũng không muốn Hắc đại nhân tra ra thân phận, nếu không bị cấm rình coi thì coi như đã toại nguyện rồi. Ha Ha, cô làm như vậy tính có là thổ lộ không?

Như vậy, như vậy, cũng sẽ không có nuối tiếc. . . . .

"Có phải đi điều tra người này là ai không Lão đại." Chẳng biết lúc nào, sau lưng Hắc Thương Kình, xuất hiện một bóng đen, hắn liếc mắt nhìn Quan Tử Hạo đang ở một bên nén cười đến nội thương, mặt không nhìn về phía Hắc Thương Kình ở phía trước.

"Nam hay nữ?" Theo bản năng nâng trán, mặc dù Hắc Thương Kình không đổ mồ hôi, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, nhưng tại sao vẫn có ý niệm đổi mồ hôi.

"Nữ." Bóng đen không chút do dự trả lời, khoảnh khắc, lại không nhịn được tăng thêm một câu: "Cup D."

"Phốc ——" Nghe vậy, Quan Tử Hạo hoàn toàn bộc phát, anh cười đến co rút hàm, hung hăng liếc bóng đen một cái: "Tôi nói này, Mộ Hàn, cậu có thể đừng chú ý tới cúp ngực của người ta được không, với cái khuôn mặt tựa như người chết của cậu, hình như không khớp."

"Lần trước người tỏ tình thất bại với Hắc lão đại là loại cup F, trước mắt cũng đã nằm phục dưới quần tôi rồi." Nghiêm túc nhìn Quan Tử Hạo, Mộ Hàn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, rắp tâm lại rõ rành rành.

"Tôi nói này, người này sao tự làm khổ mình vậy chứ? Lão đại lại không yêu cầu cậu lấy phương thức ấy để xử lý bước tiếp theo." Quan Tử Hạo cười đến rút người.

"Tôi đi theo Lão đại, chính là nhặt đồ còn dư lại." Cho dù Lão đại không cần, nhưng tất cả đều là mỹ nữ trong hàng cực phẩm, lãng phí rất đáng tiếc, anh cũng là đứa trẻ xuất thân nhà nghèo, biết rõ cái đạo lý đồ tốt không thể lãng phí được.

". . . . . ." Không nói gì sờ lỗ mũi, Quan Tử Hạo chỉ có thể nghĩ ai có chí nấy mà thôi, chỉ là: "Mộ Hàn, có thể đổi lại biểu cảm khi nói lời thô bỉ như vậy được không? Đừng dùng cái vẻ mặt chính trực ấy, ông đây nhìn chỉ muốn đánh cậu thôi."

"Cũng là một người, không cần điều tra đâu." Đột nhiên mở miệng, Hắc Thương Kình như có điều phải suy nghĩ, cũng không chú ý đến đoạn đối thoại giữa hai thuộc hạ của mình.

"Hả?"

Nghe được lời nói của Hắc Thương Kình, Quan Tử Hạo và Mộ Hàn đồng thời ngây người, đối với mấy người tỏ tình, lão đại rất ít khi ra lệnh xác minh thân thế, bình thường đều để cho bọn họ xử lý, chỉ cần không xuất hiện nữa trước mặt anh nữa là được rồi.

"Đồ cô gái kia mặc chính là đồng phục của khoa tiếng Trung?" Hắc Thương Kình liếc mắt nhìn thuộc hạ, hiếm khi đặt câu hỏi.

"Đúng, lão đại." Mộ Hàn ngơ ngác trả lời, có phần không hiểu vấn đề cho lắm.

"Cô ấy còn có thể xuất hiện."

Chỉ là, không biết mặt mũi ra sao?

Lạnh lùng lướt mắt về hướng Bạch Mão Mão vừa chạy đi, Hắc Thương Kình không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi về phía xe của mình.

Để lại hai thuộc hạ trong tình trạng hóa đa, ở trong gió ngây ngốc không hiểu rõ lắm——

"Lão đại. . . . . . Chẳng lẽ khẩu vị nặng như vậy?" Hồi lâu, Mộ Hàn không chịu được nhỏ giọng oán thầm.

Quan Tử Hạo nghe vậy, trong nháy mắt hồi hồn, trực tiếp dùng một cước đạp tên Mộ Hàn bại hoại ra lề đường.

Sỉ nhục, lão đại không thể nhục. Chỉ là, lão đại, khẩu vị của ngài, không chơi kiểu nặng như vậy chứ?

Ô ô, trong cảm nhận của anh thì là thần thánh cơ—