Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 40



Phượng lầm lì:

- Mặc xác các người đó. Em chán ngấy mọi thứ.

Ôm chiếc gối ôm vào lòng, Phượng nằm im ngao ngán, hôm nay đúng là ngày vô sơ từ cuộc tình, cô chua chát với ý nghĩ hài hước đó. Lạ lùng sao Phượng không thấy đau khổ như lần đầu biết Nhã lừa dối mình. Với cô thật sự mọi việc kết thúc không có gì ngạc nhiên cả.

- Nhật Phượng!

Nghe giọng Thiên gọi nho nhỏ, Phượng nhắm mắt, cố vờ như mình đã ngủ rồi. Anh ta gan thật! Dám mò lên tận đây. Chắc ông Trung giật dây thôi.

Phượng nằm im thin thít, đến khi có cảm giác… ai đó đang cúi sát mặt mình, cô mới hoảng hồn mở mắt ra…

- Vừa định đánh thức Phượng theo kiểu hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng thì em đã mở mắt ra rồi, tiếc thật.

Lật đật ngồi dậy Phượng gắt:

- Ai cho anh lên đây?

- … Ba cho.

Lại bắt đầu vô duyên rồi. Phượng bỏ hai chân xuống đất để đứng dậy, nhưng Thiên lại kéo cô ngồi kế bên mình trên giường.

- Hồi chiều Phượng giận anh nên về sớm, bỏ cả ăn cơm phải không?

- Ai rảnh rang đâu để đi giận người dưng. Thú thật tôi chẳng muốn thấy mặt anh, sao anh không hiểu như vậy mà lại cho rằng tôi giận?

Vùng đứng dậy bước ra balcon, Phượng đuổi:

- Anh đi xuống đi. Ba tôi không ưa gì anh đâu.

Lẽo đẽo theo sau cô, Thiên lì mặt:

- Ba không ưa đâu đáng lo bằng em không ưa… Anh muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với em.

- Tôi không thèm nghe. Không đời nào thèm nghe hết! Anh đi xuống đi đừng có đùa dai nữa.

Giọng Thiên vẫn hết sức nhỏ nhẹ, anh bình thản nói:

- Kìa Phượng sao lại nóng thế. Anh sẽ đi ngay và hứa không bao giờ làm phiền em nữa.

Lấy trong túi áo ra bao thuốc lá, Thiên đưa cho Phượng:

- Mấy bụi bông lài nhiều nụ quá mà không ai hái. Anh mang tới cho em nè.

Phượng ngạc nhiên nhìn Thiên. Anh ta biết cả sở thích của cô nữa à? Lòng chợt dịu lại, Phượng để mặc Thiên xòe bàn tay cô ra đổ vào những búp lài vừa he hé nở thơm ngan ngát.

Thiên lấy hai bông nở cài lên mang tai cô. Anh cười thật buồn:

- Vĩnh biệt!

Phượng vùi mặt vào hai tay cô thổn thức vì mùi hoa ngọt ngào hay vì Thiên chẳng biết, chỉ thấy đôi vai cô run run thật tội.

Thiên bước đi không đành, anh trở lại nâng cô lên, vỗ về ôm ấp trong tay như vỗ con nít:

- Đừng khóc nữa Phượng. Rồi mọi buồn phiền cũng sẽ qua đi. Em sẽ yêu và sẽ quên chuyện cũ. Ngày vợ chồng anh chia tay, anh cứ tưởng mình sẽ không bao giờ yêu được nữa, nhưng năm tháng và cuộc đời trôi qua đã chứng tỏ không phải vậy. Anh lại yêu và yêu mãnh liệt hơn trước. Có điều tình yêu của anh đơn phương vô vọng. Anh mong em mau có một tình yêu mới, tuyệt đẹp và không bất hạnh như tình yêu của anh.

- Phượng! Mày… mày giỏi thật!

Tiếng ông Phong quát to làm Phượng lẫn Thiên giật nảy cả người.

Phượng đứng chết trân trước cơn giận của ba mình.

- Thưa bác…

- Hừ! Cậu vào tận phòng ngủ con gái tôi rồi mới thưa gởi. Lịch sử quá! Lễ phép quá! Cút ngay cho khuất.

Nhìn Nhật Phượng đứng gục đầu, quanh chân cô những nụ lài trắng rơi vung vãi, Thiên thắt ruột. Anh mà lẳng lặng rời khỏi đây, chắc chắn Phượng sẽ bị mắng oan một trận vì anh.

Dầu hơi khớp khi thấy mặt ông Phong đỏ bừng như say rượu, Thiên vẫn bước ra phía trước Phượng và ôn tồn nói:

- Thưa bác! Tụi cháu không làm gì xấu.

Coi như không có Thiên ở đấy, ông Phong chỉ tay vào mặt Phượng, dứ dứ và nói:

- Bắt đầu từ ngày mai không dạy dỗ gì ở nhà đó nữa hết. Nghe rõ chưa! Con với cái, hết đứa này làm khổ lại tới đứa khác làm rộn. Sao nó u mê gì quá sức vậy không biết nữa.

- Xin bác đừng rầy Nhật Phượng. Lỗi tại cháu tất cả. Cháu đang năn nỉ Phượng hãy hiểu tình yêu của cháu, nhưng Phượng từ chối thì vừa lúc bác lên tới. Lỗi hoàn toàn ở cháu, Phượng ở thế bị động vì bất ngờ, nãy giờ Phượng cũng đuổi cháu như đuổi tà…

Ông Phong trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông đang đứng kế con gái mình. Thằng này khá đây, dám nói rõ sự thất bại của mình không hề tự ái. Nó định giở mưu kế gì đây?

Lạnh nhạt và quyền hành, ông Phong hỏi:

- Hừm! Nó không thương cậu thì thương ai? Đừng vờ vĩnh bao che cho nhau nữa. Bước đi ngay!

Nhật Phượng ngước lên, cô bắt gặp cái nhìn khó hiểu của Nhật Linh, Linh đang đứng khoanh tay sau lưng ông Phong. Thấy Thiên lừng khừng không đi, Linh mỉm cười:

- Sao Thiên lại nói vậy? Bé Phượng từng tâm sự với tôi rằng rất yêu quí cậu cơ mà.

Quay lại phía ông Phong, Linh ngọt ngào:

- Thưa ba. Dầu sao em Phượng cũng trưởng thành rồi, ba đừng rầy la nó tội nghiệp, gia đình cô Mẫn Quyên với gia đình mình cũng chỗ quen biết.

- Vì quen biết nên… ai muốn làm gì thì làm à? Nếp nhà này không luông tuồng được.

Phượng thấy tội nghiệp Thiên, vẻ chững chạc, ngông nghênh thường ngày biến đâu mất, anh lo âu hướng mắt về phía cô. Anh sợ cô bị mắng đấy thôi! Bất giác Phượng cúi đầu ngó xuống. Chị Linh chơi một đòn khá độc, chị muốn kiểm chứng sự thành thật của cô đây mà.

Phượng cố gắng không thở dài. Phải chi Nhã thật lòng yêu cô và chị Linh không tỏ ra ghen tuông quá quắt như thế này nhỉ? Lẽ nào cô đành đoạn cắt đứt chút tình chị em còn ít ỏi mong manh như giọt sương đầu cành vì Nhã. Lẽ nào cô cứ sống mãi bên sự ghẻ lạnh của người chị từng thương yêu cưng chiều khi cô còn nhỏ.

Còn ba nữa, ông hoàn toàn không biết những đứa con của mình yêu đương, bè bạn như thế nào. Với ông hình như trai gái cặp kè với nhau là xấu, thế nhưng Nhật Uyên hay Nhật Trung giao thiệp hết sức rộng rãi thoải mái thì ông không hề hay vì ông mãi sống trong thế giới riêng của mình giữa những đứa con có quá nhiều kinh nghiệm tự ngụy trang trước mặt bố mẹ, bây giờ nhìn thấy Thiên gần như ôm cô gái út bé bỏng, thơ ngây nhất nhà vào lòng, giữa khoảng tránh tối tránh sáng của balcon, bảo sao ông không nổi cơn… sùng lên được.

Với ông, tình yêu không phải là trò ôm ấp như vậy. Yêu là để tiến tới hôn nhân duy nhất với một người. Ông không hề đau khổ, tuyệt vọng trong tình yêu nên luôn cứng ngắc và cực đoan với quan niệm yêu của tuổi thanh niên thời nay.

Nếu Phượng nói rằng cô không có… gì với Thiên, chắc chắn ba cô càng giận hơn nữa.

Chán nản, buồn rầu và cùng đường bí lối, Phượng nói lấp lửng nước đôi:

- Ba rầy con đành chịu, nhưng tụi con không làm gì xấu hết.

- Nhưng em có thương Thiên không?

Nhật Linh cố tình đặt câu hỏi một cách trần trụi không chút tế nhị làm Thiên cũng tự ái.

Anh gằn giọng:

- Tôi đã nói với bác Phong, mọi việc xảy ra do lỗi của tôi hoàn toàn. Chính tôi tự ý lên đây, Phương không hé môi và Phượng không hề yêu tôi.

Nhìn đôi mắt hả hê của Linh, Phượng bật khóc:

- Chị ác lắm! Ác lắm!

Dứt lời cô ào ào bỏ chạy xuống nhà. Thiên đứng ngẩn ra nhìn theo. Anh nghe tiếng ông Phong gắt gỏng:

- Chúng bây loạn cả rồi, may mà có người lớn trong nhà mà còn như vậy đó. Hừ!

Nhật Linh ngọt ngào khác thường ngày:

- Ba đừng nóng, cậu Thiên đây cũng con nhà tử tế, đàng hòang, nếu cậu ấy thật lòng thương con Phượng thì…

Ông Phong quắc mắt:

- Im đi! Con nhà từ tế! Hừ! Cút xéo ngay.

Thiên nóng cả mặt. Anh vừa giận vừa buồn cười. Té ra ông không hề biết chút gì về Nhật Linh, ông cứ la to, hét lớn vì nghĩ rằng đã có thằng dám lên tận lầu tới phòng cô con gái út cưng quí của mình để tò tí. Điều này làm bại hoại danh giá gia đình ông. Trời ạ! Trong khi cái danh giá ấy đã bị cô con gái đầy kỳ vọng đem đổ sông, đổ biển mất rồi.

Thiên cố dịu giọng:

- Thưa bác. Cháu thật lòng quí mến Nhật Phượng, nhưng không vì vậy mà làm điều gì quá mức được phép. Cháu mong bác thông cảm. Xin phép bác cháu về.

Thiên bước vội ra sân. Anh tìm được Phượng ngay chiếc xích đu. Cô vẫn còn đang tức tưởi. Anh ôm nhẹ bờ vai run run của cô, giọng xót xa:

- Anh xin lỗi em. Không ngờ bác trai lại lên lầu. Nhưng hình như có chuyện gì giữa em, chị Linh và … Nhã phải không?

Nhật Phượng khó chịu hất tay anh ra:

- Anh tò mò chi vậy? Về đi, không ba tôi xuống tới lại khổ thân tôi.

Thiên im lặng. Mãi lâu sau anh mới nói:

- Bao giờ anh cũng muốn chia sẻ buồn vui cùng em. Anh có tò mò một tí, nhưng cũng vì anh yêu…

Nhật Phượng bịt tai lại:

- Tội nghiệp tôi mà anh Thiên. Anh về đi. Tôi khổ như vậy anh chưa vừa lòng sao.

Nhìn đôi mắt đen của Phượng rưng rưng ngấn lệ, Thiên mím môi. Anh lầm lũi bước đi…

Cái mùi hoa lài đâu đó rất xa và cũng rất gần.