Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 39



Vừa đặt mình xuống giường, chưa kịp vớ tay lấy cái gối ôm “yêu dấu” vào lòng Nhật Phượng đã nghe giọng Nhật Linh lạnh tanh:

- Ra biểu coi Phượng.

Vùi đầu vào mền, Phượng từ chối:

- Em buồn ngủ quá.

- Hừ! Đọc cái này sẽ tỉnh ngủ ngay.

Nhổm người lên, cô thấy Nhật Linh vứt xuống giường một lá thơ. Phượng lướt nhanh trên phong bì.

Thì ra đó là thơ Nhã gởi cho chị Linh, anh ta viết gì trong đây mà chị Linh lại kêu mình đọc kìa? Dầu trong lòng khốn khổ cô vẫn hờ hững cầm lá thư bằng hai ngón tay đưa trả lại chị Linh và nói:

- Thơ của chị, em đọc làm gì?

Nhật Linh nghiến răng:

- Đừng có giả vờ nữa ranh con! Đọc đi!

Len lén nhìn chị, Nhật Phượng chậm chạp rút tờ thư ra.

Idaho ngày……tháng…..năm…..

Nhật Linh thân mến!

Lẽ ra tôi trả lời thơ cho Linh lâu rồi, nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy khổ tâm quá nên lại thôi không viết chữ nào.

Trong suốt thời gian dài chờ đợi thơ tôi, chắc em cũng đã quên những kỷ niệm khá thơ mộng của chúng ta, cũng như đã nguôi ngoai hờn giận để tha lỗi cho tôi (nếu Linh nghĩ những gì đã xảy ra giữa tôi và em là lỗi của tôi hoàn toàn).

Tôi đã suy nghĩ rất kỹ để buộc lòng phải thú thật với Linh rằng tôi thật thiết yêu Nhật Phượng và cô bé cũng yêu tôi. Giữa chúng ta chưa bao giờ là tình yêu, và Linh sẽ không trói buộc được tôi dù với bất cứ giá nào.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về xin cưới Nhật Phượng và đưa cô ấy sang đây. Tôi mong Linh thông cảm cho tình yêu chân thật của tôi và Phượng…

Lá thơ còn phân nửa, Phượng chưa đọc tiếp thì Nhật Linh đã giật mạnh lại:

- Đọc nhiêu đó đủ rồi! Thì ra ghê gớm nhất là mày, mày xảo trá và ranh ma hơn con Uyên nhiều. Mày qua mặt tất cả mọi người.

Nuốt nghẹn xuống Phượng lắp bắp:

- Em làm gì để chị mắng dữ vậy? Anh Nhã nói dối, em không hề yêu ảnh.

- Không… hề… yêu… ảnh.

Linh gằn từng tiếng rồi giật giọng:

- Vậy mày yêu ai?

- Em yêu anh Thiên.

Linh cười khan:

- Khéo chọn bình phong lắm. Rồi tao sẽ hỏi anh ta cho ra lẽ.

Nhật Phượng nhìn gương mặt đanh lại đầy hằn học của Linh mà bực tức. Tại sao Linh có thể thô bạo hạch hỏi cô bằng giọng điệu dữ tợn đến thế? Không lẽ trên thế gian này chỉ có chị ấy mới được quyền yêu Nhã.

Hậm hực cô hỏi trả:

- Chị lấy quyền gì để hỏi Thiên những điều thiếu tế nhị như vậy?

- Im mồm lại con ranh. Lấy quyền gì à? Tại sao mày dám yêu Nhã?

Phượng nổi khùng lên vì câu hỏi trấn áp của Linh, cô không trả lời mà mai mỉa:

- Vậy chứ tại sao chị dám có con với anh ta đến lúc biết không thể giữ chân Nhã bằng đứa con đó, chị bỏ nó rồi bây giờ lồng lộn lên vì ghen…

- Hỗn láo!

Vừa nạt Phượng, Linh vừa sấn tới tát đánh bốp vào mặt cô một cái nhoáng lửa:

- Chính vì mày mà bao nhiêu thơ tao viết Nhã đều không trả lời, chính vì mày mà Nhã xem tao như một ả gái qua đường và cũng chính vì mày mà tao phải thân tàn như hôm nay. Mày không phải là em tao, không phải là con “gà xước” đi đâu tao cũng cho theo. Mày là khắc tinh của đời tao!

Phượng bật khóc:

- Không phải vậy đâu! Nhã là một thằng đểu. Anh ta không hề yêu thương gì em. Anh ta sắp cưới vợ giàu đó. Em không có tình ý gì với Nhã hết mà.

- Lại bịa chuyện à! Sắp cưới vợ giàu thì anh ta cần gì phải viết thơ phân bua kể lể như vậy.

- Chị không hiểu con người thật của Nhã đâu. Anh từng đeo đuổi chị Thu mà không được nên đâm ra oán…

- Mày đừng bày đặt nữa Phượng. Tao có phải là con nít thích nghe kể chuyện cổ tích đâu mà mày tán hươu tán vượn. Lời cuối cùng tao nói là từ giờ trở đi không còn chị em gì với mày hết, và dĩ nhiên mày cũng không đời nào làm vợ Nhã như lời anh ấy van vỉ tao trong thơ.

- Chị Linh ơi! Không phải.

Linh đứng dậy xé nát lá thơ và la to:

- Hết chuyện gì để nói rồi!

Mặc Phượng ngồi trơ ra, Linh đùng đùng bỏ xuống nhà. Lần đầu tiên Phượng thấy chị Linh nổi giận, cô ôm mặt chán chường khổ sở.

Nhã đã đạt được mục đích trả thù khốn nạn của anh ta. Nhưng tại sao Nhã ác như vậy. Phượng vẫn không hiểu. Cô chỉ biết rằng từ giờ phút này trở đi, ba chị em cô sẽ càng xa lạ, lạnh nhạt với nhau hơn nữa. Chị Linh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, không bao giờ…

- Ê! Bà Linh làm gì em vậy? Gà xước!

Nghe tiếng Nhật Trung. Phượng không biết phải trả lời thế nào, cô lắc đầu rồi nằm bẹp xuống giường.

- Lại còn định dấu, anh nghe hết rồi con ngốc.

Nhật Phượng nấc lên uất ức:

- Ông Nhã là một con rắn độc. Em căm thù ông ta.

- Dẹp chuyện Nhã đi. Anh hỏi thật. Em nghĩ gì về Thiên?

Ngỡ ngàng nhìn Trung, cô cay cú:

- Thiên cũng như Nhã thôi. Chẳng ai tốt hơn ai đâu…

Nhật Trung phật ý:

- Sao em lại đảnh đỏng kỳ vậy. Thiên thương em thật chớ đâu vì mục đích bệnh hoạn giống Nhã?

- Thương mà cái mồm lúc nào cũng độc địa. Em chẳng cần tình thương của anh ta. Bộ anh tính làm ông mai hả?

Nhật Trung thẳng thắn:

- Anh chỉ tính làm sao để em vui, không mặc cảm đã bị chị Linh mắng như vừa rồi. Em nghĩ chỉ sẽ để yên cho em à? Không đâu! Ít nói chừng nào, thâm hiểm chừng nấy. Chị Linh sẽ hành em tới cùng. Em lại chẳng có chút bản lãnh nào như chị Uyên để biết cách đối phó.

Nhật Phượng cười buồn bã:

- Bất quá em lại đi lấy chồng giống như chị Uyên chớ có khổ đâu. Không ngờ chị Linh lại nông nổi nghĩ xấu về em.

- Đừng trách chị Linh, cũng may em biết nghe lời anh, tránh xa Nhã. Nếu không chẳng biết trong gia đình mình sẽ xảy ra chuyện gì khi hắn ta cũng tặng cho em một quả bom nổ chậm như đã tặng bà Linh.

Nhật Phượng trân mình ngồi nghe Trung nói, cô tê tái nhớ lại những lời thủ thỉ, những cái vuốt ve âu yếm của Nhã. Rồi nhớ tới buổi chia tay… hôm ấy cô gần như buông thả. Giả sử Thiên không gọi cửa kịp thời thì số phận cô khác gì số phận chị Linh đâu.

Nhật Trung bỗng nghiêm giọng:

- Ví dụ Thiên muốn tiến tới cưới hỏi, em bằng lòng không?

Nhìn không chớp vào ông anh, Phượng đáp bừa:

- Nếu ba mẹ bằng lòng thì em bằng lòng.

- Không giận lây anh khi trả lời như vậy chứ?

Phượng cộc lốc:

- Không! Có điều dễ gì ba bằng lòng…

Lắc đầu, Nhật Trung nói:

- Em như trò trẻ con. Phải có một người chồng như Thiên họa may mới nên được.

Đang bực dọc, bối rối trong lòng, Phượng vẫn không tha:

- Xí! Anh ta đã một đời vợ, có hay ho gì để anh quảng cáo, mai mối cho em mình.

- Có… hay đấy chứ! Ít ra Thiên cũng từng dang dở để dễ thông cảm với em, một con bé ngông cuồng khờ khạo nhưng lại lì lợm khi yêu, anh nghĩ khó có ai hiểu tường tận em như Thiên đâu. Anh ta sẽ bảo đảm cuộc sống cho em về mặt vật chất cũng như tinh thần, điều đó là quan trọng.

Chống tay dưới cằm, Trung trầm ngâm:

- Đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất anh em mình nói thẳng, nói thật với nhau những điều khó nói, khó nghe. Anh không muốn em khổ như chị Thu hay chị Linh, vì em còn dại dột quá.

- Em không đến nỗi dại dột như anh nghĩ đâu.

Thấy Phượng nghinh mặt lên đầy tự ái, Trung vuốt:

- Anh cũng mong như vậy.

Bước tới cửa, Trung ngập ngừng:

- Thiên ở dưới nhà ấy. Chắc chị Linh đang nói chuyện với anh ta…