Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 23



Dứt lời Thiên đứng dậy để Mặc Nhật Phượng ngồi thừ ra chiếc xích đu. Những lời anh vừa nói ra làm Phượng choáng váng. Linh tính cho cô biết hình như Thiên không nói dối, cô chẳng hy vọng gì nữa rồi. Nhưng tại sao kỳ vậy? Cô chẳng hiểu gì cả.

Hốt hoảng Phượng gọi:

- Anh Thiên!

Vừa gọi cô vừa gượng đứng lên, vì vội vàng nên Phượng loạng choạng suýt té. Thiên nhanh nhẹn chộp tay cô kéo lại, giọng mỉa mai:

- Thế nào? Tôi sẽ giúp được gì cô đây?

Nhật Phượng không trả lời. Cô nhìn anh đột ngột, hình như câu mỉa mai vừa rồi không có nghĩa gì với cô hết. Suốt đêm qua nằm trằn trọc với cái chân nhức, Phượng cố nghĩ ra trăm phương ngàn cách để giữ Nhã nếu như chuyện tình cảm… hai người có trắc trở vì gia đình cô không đồng ý với lý do trước đây Nhã đã từng yêu Nhật Thu. Đau đớn là Phượng không hề nghĩ sẽ mất Nhã vì anh đi cưới vợ. Nếu anh phụ bạc thì cô sẽ làm cách nào để giữ anh đây? Trời ơi! Cô không thể ngờ.

Giọng lạc đi vì xúc động, cô ngớ ngẩn hỏi:

- Tại sao vậy anh Thiên? Anh nói đi!

Vẫn thái độ lừng khừng độc ác. Thiên cắc cớ hỏi lại sau khi đã cười nửa miệng:

- Phượng muốn hỏi tôi cái gì nào?

Nhật Phượng nhỏ nhẹ xuống nước:

- Nói về anh Nhã? Nói đi, anh nói đi. Có thật là ảnh sẽ cưới con nhỏ đỏng đảnh có gương mặt tròn như chiếc dĩa ấy không?

Thiên gật đầu:

- Thật chín mươi lăm phần trăm. Nó vừa tuyên bố hồi tối nay trên bàn cơm. Nhã còn trịnh trọng nhờ mẹ tôi đại diện cho gia đình nó. Nếu đêm qua trời đừng mưa to tôi đã tới cho cô biết rồi.

Phượng mím môi cô đùa để ngăn nổi đau:

- Anh tốt bụng dữ vậy!

- Tôi không tốt bụng như cô nghĩ đâu! Trái lại tôi chơi xấu bạn nữa là khác. Trước đây đã có lần tôi nói về Nhã, nhưng Phượng không tin. Lúc nãy tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần nghe… chửi. Không ngờ Phượng chửi sớm quá, chửi trước khi tôi bảo rằng thằng bạn vàng của tôi sắp cưới vợ. Ấy cha! Phượng chửi mới thảm làm sao. Tôi thề từ giờ trở đi sẽ không khi nào ăn thịt vịt.

Biết Thiên mắc mỏ, Phượng vẫn chịu khó ngồi nghe những lời ấy như mưa rơi trên lá. Có thấm vào đâu với nỗi đau buốt nhói như ai cắt trái tim cô.

Nhật Phượng ướm lời trước:

- Tôi không tin rằng anh Nhã yêu Ánh Tiên.

- Đúng! Hiện tại Nhã không hề yêu ai hết. Trước đây tôi luôn nghĩ là hắn yêu cô, nhưng thật ra tôi lầm. Từ khi bị người yêu đầu tiên phụ bạc Nhã đâm ra hận đời, hận đàn bà. Tình yêu với hắn chỉ là trò đùa, và hắn cứ thế mà chơi. Nhã hận cả gia đình người yêu cũ. Hắn hứa sẽ trả thù…

Nhật Phượng lắp bắp:

- Anh nói cái gì?

- Tôi nói Nhã hứa sẽ cho cô bồ cũ hưởng đòn thù cho xứng đáng.

- Nghĩa… là sao chứ?

Thiên lắc đầu:

- Tôi không biết! Cũng tiếc là tôi chưa bao giờ được gặp cô nàng… “thu hạt dẻ” ngày xưa của Nhã. Có dịp gặp chắc tôi sẽ nói để cô ta đề phòng…

Đưa tay chùi nhẹ những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, Phượng tựa hẳn người vào lưng xích đu. Chiếc ghế con đứng yên dưới sức nặng của cô và Thiên sao Phượng vẫn có cảm giác lắc lư chao đảo đến chóng mặt.

Giọng Thiên vẫn vô tình vang lên:

- Tôi biết Nhã trả thù tình yêu bằng các cuộc tình hờ, vừa để mua vui vừa để vuốt ve tự ái. Bẵng đi một dạo hắn không đến thăm Phượng, khi tôi nhắc, hắn chỉ trầm ngâm bảo rằng: Tội nghiệp! Phượng ngây thơ lắm… tao không nỡ…

Phượng tê tái lòng. Em hết ngây thơ rồi Nhã ạ! Té ra là như thế, em hận anh, em hận anh suốt đời!

- Nhưng sau đó Nhã lại đến nhà Đan Tâm thăm cô. Lúc này tôi mới phát hiện ra hắn yêu cả Nhật Uyên. Tôi nghe con Nguyệt nhắc tên Nhật Uyên nhưng chưa gặp lần nào, có điều tôi tin chắc cô ta là chị Phượng vì Uyên đi cái cúp có dán quả tim màu đỏ ở vế sau. Quả thật tôi không hiểu nổi Nhã.

Nhìn gương mặt ngơ ngác, bơ phờ của Nhật Phượng, Thiên chợt thở dài:

- Anh ta là kẻ bệnh hoạn, tôi nghĩ là như vậy. Vì đàn ông mà cứ đeo mãi một nỗi hận như thế quả là bất thường.

- Anh ta đã chọn cho mình một bà vợ, như vậy là bình thường rồi! Có tôi mới là kẻ bệnh tưởng, bao năm ôm ấp một bóng hình không có thật.

- Nhã lấy vợ hay đang chọn viên đá đầu tiên đặt nền móng làm ăn ở Việt Nam, điều đó chỉ có anh ta hiểu rõ nhất. Tôi tin chắc nếu Ánh Tiên không phải là con ông giám đốc công ty vàng bạc đá quý, thì khó có bao giờ Nhã thèm ghé mắt liếc đến cô ta. Tình yêu với hắn chỉ là một phương tiện để kiếm tiền. Dù Phượng buồn khổ cách mấy, nguyền rủa miệng mồm… hàng vịt của tôi cỡ nào, tôi cũng mừng vì đã nói được với cô những điều tôi muốn nói. Còn tin được tới mức độ nào tùy ở Nhật Phượng.

- Tôi muốn gặp Nhã một lần, anh có thể giúp tôi không?

Thiên ngần ngừ:

- Chừng nào?

- Càng sớm càng tốt!

- Tôi sẽ cố gắng với một điều kiện…

- Anh cứ nói đi!

Thiên nói một hơi:

- Chuyện riêng của hai người giải quyết như thế nào, tôi không biết. Nhưng Nhật Phượng phải hứa không được nhắc đến tôi trong mọi tình huống. Chẳng phải tôi sợ việc đối chất đôi co đâu, vì đàn ông thì khó có chuyện đó. Phượng phải hiểu rằng, tôi không khoái phải đáp trả lại thằng bạn quý báu của mình chỉ vì một câu chửi thề của nó.

Phượng gật đầu:

- Anh an tâm. Tôi hứa không nhắc đến tên anh. Vậy bao giờ tôi gặp Nhã?

- Chậc! Phải đợi hắn đi Vũng Tàu về mới tính được.

- Đi Vũng Tàu! Ảnh thường đi Vũng Tàu lắm phải không?

Ngạc nhiên trước thái độ quýnh lên cuỷa cô, Thiên gật đầu rồi hỏi:

- Tuần nào Nhã cũng có mặt ngoài đó hai đến ba ngày, có gì không ổn sao?

- Kh…ông! Kh…ông!

Đưa tay ôm đầu Phượng gục xuống trên lưng ghế xích đu. Thiên lo lắng gọi nhỏ:

- Nhật Phượng!

Thấy cô làm thinh, anh hứa hẹn:

- Đừng nôn nóng. Nhã về tới là tôi cho Phượng hay liền… cô mệt phải không? Tôi cũng dở thật! Lẽ ra khoan nói…

Nhật Phượng ngước mắt nhìn Thiên:

- Anh có biết Nhã ra Vũng Tàu làm gì không?

- Ờ thì công việc làm ăn mà! Tôi nghe nói Nhã hùn hạp mua một miếng đất ở Bãi Sau, hắn định mở cơ sở buôn bán ngọc trai, cái nghề đã giúp hắn phất lên ở Canada.

Phượng nuốt nước bọt, cô khó khăn cất lời:

- Chỉ như vậy thôi sao?

- Cũng có thể anh ta có một vài cô bồ ở ngoài. Chuyện đó với Nhã là bình thường mà!

Thiên chợt nhíu mày:

- À! Nếu tôi nhớ không lầm thì cô Thu ngày xưa của Nhã đang sống ở Vũng Tàu. Anh ta có nối lại nhịp cầu không, ai mà biết.

- Anh là bạn từ hồi để chỏm mà lại không biết nhiều về Nhã, nghĩ cũng lạ.

Bật cười ha hả, Thiên hơi chế giễu:

- Bạn bè xa nhau lâu quá tình nghĩa cũng phai lạt. Tôi không biết nhiều về Nhã cũng đâu có gì lạ. Có là là Phượng yêu mà hoàn toàn mù tịt về người mình yêu đấy chứ!

Thấy cô sa sầm nét mặt, anh vội giả lả:

- Đúng ra khó biết được con người thật của Nhã làm vì có bao giờ anh ta nói thật? Nhã làm việc gì cũng có mục đích, kể cả khi yêu. Hôm nay kể hết về Nhã cho Phượng nghe tôi thấy nhẹ lòng. Không thì tôi sẽ ân hận suốt đời vì đã có lần tôi đồng tình cho hắn tán tỉnh cô.

Phượng nhếch môi:

- Đàn ông các anh lúc nào cũng nói nghe đàng hoàng lắm, nhưng thực chất là cá mè một lứa. Ai cũng sẵn sàng hạ bạn bè xuống để tôn mình lên.

- Lại quơ đũa rồi! Cần gì phải hạ bạn bè xuống? Ít ra tôi cũng hơn Nhã vài ba điểm chứ!

- Phải! Anh hơn Nhã ở chỗ đã có một đời vợ, nhưng vẫn ung dung lượn lờ để làm khổ các cô gái nhẹ dạ khác.

Nhìn Phượng bằng đôi mắt chế nhạo. Thiên mai mỉa trả đũa:

- Có lẽ tới lúc tôi phải về rồi! Cô moi hết những điều cần biết ở tôi, và cay cú trả lại những cái đã biết… trật lất về tôi. Cám ơn cô nhắc khéo rằng tôi từng có một đời vợ. Nhớ nè! Tôi lượn lờ trêu ghẹo các cô gái nhẹ dạ nào khác, chớ với cô thì dứt khoát thì tôi không… thèm. Cô cả tin và ngốc quá. Tôi chê!

Đứng dậy Thiên nghiêng người hài hước:

- Ráng hiểu cho hết những lời gà vịt này nhé! Chắc sẽ làm cô đau, nhưng có khôn mới nên khôn em gái à! Chào, chúc mau hết khập khểnh.

Tức muốn ướt hơi vì lời nói như chém vào đầu của Thiên, Nhật Phượng vẫn cố hỏi:

- Nhưng anh sẽ giúp tôi gặp Nhã chứ?

Hơi nhướn đôi lòng mày lên một chút, Thiên nói gọn lỏn:

- Tất nhiên!