Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 22



Dẫy nãy lên, Hoài Tú lăc đầu:

- Con không chịu! Cô chưa gặp bà ngoại con mà đã đòi về.

- Thì còn hôm khác… cô sẽ tới nữa…

Quen thói con cưng được chiều chuộng, Hoài Tú hăm dọa:

- Cô Phượng về con khóc liền!

- Nhưng bây giờ xuống nhà chớ, không lẽ cô với con ở đây hầu Phật hoài sao?

Hoài Tú đưa Phượng đi cầu thang dẫn vào bên trong nhà. Xuống tầng thứ hai, Tú chỉ vào một phòng to sát cầu thang rồi nói nhỏ:

- Cậu Nhã ở trong đó!

Phòng khép hờ cửa, cô nghe có tiếng nhạc và tiếng cười khúc khích vang ra. Tê tái cả lòng Phượng nhắm mắt bước bừa xuống, cô loạng choạng hụt chân té bổ về trước. Hoài Tú hoảng kinh hồn viá la toáng lên khi thấy Phượng lăn long lốc:

- A… Ba ngoại ơi! Bà ngoại, cô Phượng té…

Nghe Hoài Tú la, Nhật Phượng gượng ngồi dậy, nhưng chân cô đau quá, Phượng đành ngôi dựa vào tường, lòng thầm gọi tên Nhã…

Ngồi nhâm nhi ổi một mình giữa khoảng vườn nhỏ sau nhà, Phượng ấm ức nghĩ tới Nhã. Thái độ cố tình lạnh lùng xa lạ của anh khi cô té hôm qua, cho Phượng biết anh đang giận cô. Phượng khe khẽ lắc đầu. Sao thế nhi? Lẽ ra cô giận mới đúng, vì anh đang bên một cô gái khác mà! Nhật Phượng nuốt vội miếng ổi khi chợt thấy Thiên bước ra vườn và đi về phiá mình. Phượng lầm bầm ngạc nhiên:

- Oan gia đi đâu vậy kìa?

Định tránh mặt chỗ khác, nhưng vừa đứng dậy cô đã nhăn mặt vì cái chân bị bong gân buốt thốt lên:

- Uí da!

Liếc về phiá Thiên, Phượng bồi thêm:

- Thấy ghét!

Thiên làm như không nghe giọng chanh chua của cô, anh tự nhiên ngồi xuống kế bên châm chọc:

- Hôm qua về tới nhà, nghe mọi người, nhất là Nhã kể chuyện Phượng té từ tầng hai xuống dưới đất mà ê ẩm cả mình, tôi vội chờ sáng để thăm Phượng ngay. Trên đường đến đây tôi tưởng tưởng sẽ gặp cô nằm ngay đơ trên giường, người mềm như chuối, răng thì cái cứng cái lung lay. Ai có ngờ! Quả thật Phượng có sức khỏe kinh người và giả đò cũng thuộc bậc sư

- Cái gì? Ai giả đò thuộc bậc sư?

Điềm nhiên cầm một miếng ổi chấm vào chén muối ớt, Thiên cho vào miệng cắn một miếng nghe dòn tan, Anh trả lời:

- Cô chớ còn ai! Tôi nghe bé Tú nói lúc té, cô xỉu lên xỉu xuống đến nỗi thằng Nhã phải bế cô lên quay ba bốn vòng như nhảy valse rồi làm… hô hấp nhân tạo cô mới chịu tỉnh dậy mà. Như vậy không phải giả đò thì giả bộ giả ngây, giả vờ.

Nhật Phượng đanh đá:

- Tôi giả gì mặc xác tôi. Nếu đến đây để nói những câu trơ trẽn như vậy, tốt hơn hết là đừng đến. Tôi đâu có mong anh, sao anh thích làm phiền người khác quá.

Cắn thêm một miếng ổi nữa, Thiên nhăn mặt chê:

- … Chua thật!

- Chua mới vừa với anh! Người chuyên môn nói lời cay độc và dối trá.

Gật gù, Thiên chớp mắt:

- À! Té ra cô cũng tinh ý đấy chứ!

Không đợi Phượng xen vào, anh nói tiếp:

- Cô biết tôi cay nên cô cố tình chua cho xứng đáng với tôi phải không?

Làm như không nghe câu vừa rồi của Thiên, Phượng lạnh lùng:

- Anh tìm tôi có việc gì vậy?

- A! Dĩ nhiên là việc thăm bệnh.

Bĩu môi, Phượng dài giọng:

- Thăm kiểu anh chỉ làm người ta bệnh thêm vì tức.

- Tôi lại thấy trái lại ấy chớ. Chứng cớ là người được tới thăm nãy giờ hầm hừ cứ cãi với tôi. Rõ ràng phương pháp “dùng độc trị độc” áp dụng với Phượng thành công chín mươi chín phần trăm. Trời đã giúp cô biến đau thương người này thành thù hằn kẻ khác. Càng hận ăn càng nhiều, nhờ vậy mau hết bệnh.

- Trời ơi! Anh còn “xỉn” không mà nói năng lộn xộn, tôi không hiểu gì hết vậy!

- Làm gì có chuyện “xỉn” khi thăm bệnh.

- Vậy anh muốn gì?

- Lẽ ra câu này tôi hỏi Phượng mới đúng. Tôi định hỏi Phượng muốn gì mà tới nhà tôi. Rồi đi lên lâu thượng, lầu hai, lầu một chi vậy, để… nhồi máu cơ tim mà té lăn lông lốc như trái banh từ trên xuống đất?

- Chuyện của tôi anh hỏi làm gì?

Nhếch mép cười rất dễ ghét, Thiên bắt bẻ:

- Tôi phải hỏi chứ! Lỡ như hôm qua cô vỡ tim chết ngay trong nhà, thì chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Dám gia đình cô sẽ nghĩ rằng cô chết vì tôi mới vắng mặt có một tuần lễ, cô nhớ quá chịu không nổi đành tìm đến thăm, tuốt tận trên lầu…

Phượng bực tức:

- Anh đừng nói xàm nữa!

Thiên nhìn như xoáy vào mắt cô, giọng nghiêm lại:

- Tôi chẳng hề nói xàm vì có người đã dựng chuyện như vậy

- Ai?

- Hừ! Cô làm sao đủ sức chịu đựng để nghĩ ra là ai? Nhưng đúng là anh ta đó! Anh ta… “bán cái” cô cho tôi, vì anh ta ghen hay thật lòng anh ta muốn vậy, thì cũng tổn thương đến tình cảm của tôi.

Phượng khó chịu:

- Anh tự đề cao mình quá. Tôi không nghĩ Nhã tệ như thế!

- Cô cũng còn mê muội tôn sùng người xảo trá đó dù hôm qua đã té đau suýt chết à. Thôi thì chuyện đó cuả cô, tôi không cần quan tâm đến, điều tôi muốn trách Nhã là tối hôm qua có mặt người… yêu của tôi, mà anh ta cố tình oang oang mồm xướng lên rằng cô là … là… bồ tôi.

Nhật Phượng nóng cả mặt, cô bênh vực Nhã:

- Anh không biết ngượng hay sao? Việc gì anh Nhã phải nói thế khi ảnh thừa biết tôi… tôi… đâu có chút tình ý gì với anh.

Bỗng dưng cô nghẹn ngào, hít hít mũi Phượng phân bua.

- Tôi muốn gặp Nhã để nói chuyện rất quan trọng. Nhưng vì anh nên ảnh đâu thèm tới nhà Hoài Tú nữa. Rồi cũng vì hộp Chocolat mắc dịch của anh nữa, ảnh làm sao tới nhà tôi được. Có mấy lần tôi muối mặt đến gặp con bé Nguyệt ở cổng, nó lạnh nhạt bảo rằng: “Cả cậu Nhã lẫn cậu Thiên đều đi vắng”. Muốn vào được tận “Vườn địa đàng” của nhà anh, tôi phải đi với Hoài Tú thôi.

Thiên nhếch môi:

- Gặp Nhã vội như thế… đó cái cầu thang của cô cũng chẳng giải quyết được gì, đã vậy còn khổ lây qua người khác. Phiền quá!

Phượng tự ái:

- Phiền sao anh đến đây chi nữa? Không lẽ để mắng vốn tôi những lời anh Nhã nói. Xin lỗi! Tôi không ngốc để phải trở thành nạn nhân của anh đâu. Thú thật, tôi hiểu không nổi con người anh, nhưng tôi hiểu được lối sống Tây Mỹ vô đạo đức của anh.

Mặc cho Thiên ngỡ ngàng vì câu hơi nặng của mình, Phượng hửng hờ lên giọng:

- Chính anh là nguyên nhân để Nhã nghi ngờ tình cảm tôi dành cho ảnh, nếu không thì tới giờ này ảnh đâu có giận tôi. Còn nữa, tại sao anh nói với anh Trung là Nhã hay đến nhà Hoài Tú để tìm tôi. Đàn ông như anh tôi xem còn thua mấy bà hàng vịt.

Dứt lời Phượng hất mặt sang chỗ khác, Thiên giận điên lên, anh nắm vai cô kéo mạnh:

- Này! Đừng hỗn nha cô em. Coi chừng ăn bộp tai bây giờ.

Nhật Phượng hết viá trước nét mặt giận dỗi của Thiên, cô cố cựa người ra khỏi đôi tay cứng như hai gọng kềm, nhưng không được khi Thiên kéo sát Phượng vào mặt mình, giọng anh đanh lại.

- Tôi chưa thấy ai ngốc như cô, chẳng hiểu Nhã có bùa ngãi gì mà cô mê mệt dữ vậy. Cô không tin tôi đã đành, cô lại không tin cả Nhật Trung rồi quang xiên lên mặt hạch hỏi tôi những điều thật buồn cười. Buồn cười nhất là việc cô nghĩ tôi lợi dụng mỗi cơ hội có được để nhảy vào quyến rũ cô. Cô thử nhìn lại mình xem đáng giá là bao mà làm cao đến thế. Hừ! Đừng bao giờ cho rằng người ta tốt với mình là có mục đích nhé bé con. Tôi nói cho mà biết, Nhã chẳng hề yêu cô đâu. Nó định tiến tới hôn nhân với Ánh Tiên đó!

Phượng rít lên:

- Anh nói dối!

Thiên thô bạo đẩy Nhật Phượng ra:

- Tin hay không mặc xác cô, nhưng đề nghị cô nhắn chuyện này với Nhật Uyên dùm. Tôi hy vọng chị cô già đời từng trải sẽ hiểu rõ bề trái anh chàng việt kiều thích tỏ tình bằng cách tặng hoa hồng này hơn cô.