Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 16



Thiên ngồi làm thinh trước cơn thịnh nộ bất ngờ của Phượng. Anh biết cô tin tưởng tuyệt đối Nhã, anh có nói gì đi chăng nữa cũng là những lời nói xấu. Đối với đàn ông, không còn gì tồi tệ hơn đi nói xấu người đàn ông khác, nhất là gã đàn ông đó lại là thằng bạn ở chung nhà với mình.

Mặc kệ, cô ta muốn nghĩ gì cũng được… Thiên chợt đổi thái độ, giọng anh đanh lại dữ tợn:

- Có thể cô cố tình nghĩ sai điều tôi nói, nhưng nghe rõ này, Nhã không thật lòng với Phượng đâu. Anh ta đang rắp tâm quyến rũ luôn cả chị Nhật Uyên của cô. Với Nhã, chị em Phượng chỉ là một trò đùa không hơn không kém!

Phượng trừng trừng nhìn Thiên, mặt cô trắng bệch ra, đôi lông mày thanh tú nhướng lên:

- Tôi đoán sẽ có lúc anh nói đôi điều gì đó đại loại như vậy với tôi, nhưng không ngờ anh nói hơi sớm và độc ác đến như vậy. Anh nghĩ sao nếu tôi kể toàn bộ cho anh Nhã nghe?

Mắt Thiên thoáng có chút châm chọc:

- Người khôn ngoan không đời nào làm thế. Tốt nhất cô nên im lặng để ý xem lời tôi… dỏm dắt đúng hay sai. Và trong suốt thời gian đó, hãy thận trọng, bình tĩnh để du dần sâu thêm vào cõi mơ hồ Nhã đang mời gọi.

Nhật Phượng cười khẩy:

- Hoan hô tình bạn vĩ đại và cảm động của anh… đối với Nhã. Thật không ngờ!

- Cô nên hoan hô tình yêu trong sáng của mình với Nhã thì hơn! Thật dại dột! Rồi một ngày nào đó, cô sẽ thấy lời tôi nói là thật. Chỉ sợ lúc đó quá muộn thôi!

Nhật Phượng khinh khỉnh nhìn Thiên:

- Cũng may là anh Nhã hiểu rõ con người anh hơn tôi.

- Mẹ về! Mẹ về!

- Mẹ về! Mẹ về!

Hoài Tú nhẩy cởn lên, bỏ mặc những miếng xếp hình trên gạch bông nó chạy ùa ra hành lang

Đan Tâm thong thả bước vào, mắt cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Thiên:

- Anh ở đây à. Vậy mà mẹ nói anh đi làm.

- Thì đi làm chớ sao! Anh ghé cho bé Tú đồ chơi. Hôm kia anh đã hứa với nó.

- Anh cưng nó quá, nó hư chớ ích lợi gì!

Thiên nghiêm mặt ra vẻ đàn anh:

- Con bé tối ngày ở nhà thui thủi một mình, không chơi với ai. Anh chẳng cưng nó như em tưởng đâu, chỉ tội ở bố mẹ toàn lo làm giàu, chớ lo chăm nom con cái.

Đan Tâm cười cười nhìn Phượng:

- Nhật Phượng thấy chưa. Chị sắp bị lên lớp rồi đó! Khó ai mà ưa nổi tánh ảnh.

Quay sang Thiên, Đan Tâm hỏi:

- Sao anh không đi Đà Lạt vậy? Lúc nãy em gặp chị Vân. Chị có vẻ buồn, thấy cũng tội!

Thiên hừ trong mũi. Anh lẩm bẩm:

- Ở nhà thì gặp mẹ, đến đây lại gặp em vẽ chuyện. Không có anh, đã có người khác, cô ta vờ, chớ buồn gì mà buồn. Sao ai cũng muốn buộc anh vào cái bến đò dựa ấy?

- Ai đâu mà muốn buộc với cột. Chị Vân từng là bến đợi của anh từ hồi xưa tới giờ. Chỉ đợi anh cũng mười năm rồi chớ ít ỏi gì.

Giọng Thiên khô khan:

- Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô ta hết. Tự ý đợi chờ thì chịu, anh không biết.

Đan Tâm chưng hửng:

- Lạ chưa! Tự nhiên quạu với em. Tại anh không hứa hẹn và cũng không dứt khoát, cứ lơ lửng con cá vàng cho khổ người ta….

Thấy Nhật Phượng nhìn mình với cái nhếch môi đầy ác cảm, Thiên không muốn cô biết thêm nữa chuyện riêng tư của anh, nên khoát tay:

- Đủ rồi Tâm! Chuyển hệ là vừa.

Tâm mỉm cười:

- Ở lại đây ăn cơm với mẹ con em và với cả Nhật Phượng nghe!

Nghe nói đến mình, Phượng từ chối ngay:

- Em phải về, không thì mẹ em rầy!

Thiên cũng nói hùa vào để xoa đi sự căng thẳng giữa anh và Phượng:

- Anh cũng phải về, không thì mẹ chờ…

Biết Thiên trêu Phượng, nên Tâm nói:

- Nếu anh và Phượng chỉ sợ như vậy thôi thì không sao. Hôm nay ngày tốt nên cả hai bà mẹ đều không rầy, khi tới giờ cơm mà con mình chưa về… xơi. Phượng biết tại sao không?

Ngơ ngác Phượng lắc đầu. Đan Tâm hứng chí nói tiếp:

- Thứ nhất mẹ chị đi ăn cơm tiệm với chị Vân và anh Nhã, bữa cơm này đó anh Nhã mời chị Vân để thắt chặt tình bạn gì đó trước khi anh sẽ đi Đà Lạt với chị. Rõ ràng mẹ không có ở nhà để chờ anh nha… anh hai.

Thấy Thiên hơi ngẩn ra, Tâm nháy mắt:

- Sao! Chê bai bến đò dựa, mà nghe có thuyền khác đậu lại ghen à?

Thiên nhún vai:

- Không phải ghen! Tại thấy Việt kiều chơi kiểu Tây, tao buồn cười cho thế thái nhân tình vậy thôi! Chả hiểu người ta, và cả mẹ nghĩ sao mà đưa nhau đi tiệm.

- Thắc mắc làm gì. Ở đây ăn cơm ngon hơn tiệm. Về nhà ăn mỗi một mình, buồn chết.

Nghe hai anh em Đan Tâm nói chuyện với nhau, Phượng mơ hồ như hư hư thật thật. Tại sao lại có Nhã trong đây nữa? Đang còn mụ mẫm với những câu hỏi khốn khổ, cô chợt nghe Tâm gọi mình:

- Còn Nhật Phượng nữa! Cứ an tâm ở lại ăn cơm với chị, không bị rầy la đâu mà sợ. Lúc nãy chị nhắn Nhật Uyên rồi.

Phượng thảng thốt:

- Chị gặp chị Uyên ở đâu?

- Ồ! Ở đầu hẻm vào nhà mẹ chị. Uyên đợi bạn bè gì đó mà…

Ai ở đó? Phượng cố nhớ nhưng không tìm ra người bạn nào của Uyên hết, ngoại trừ… Bất giác cô nhìn sững vào Thiên, anh ta thản nhiên đứng dậy như không để ý gì tới Phượng cả. Nhưng qua nét mím môi hả hê của Thiên, cô biết anh ta đang thích thú vì đã thành công khi gieo được vào đầu cô những hạt nấm ghen tuông ngờ vực với chính chị ruột của mình.